Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 168: Dọa tàn hồn hỏng mất

“Mộc Hiên? Thật đúng là trùng hợp.”
Mộc Phàm nhìn người chào hỏi trước mắt, đúng là Mộc Hiên.
Thiếu gia thật sự của Mộc gia, nhi tử ruột của Mộc Hùng, nhìn thấy hắn trong lòng Mộc Phàm khó tránh khỏi thổn thức.
Mộc Hiên vẫn luôn cho rằng bản thân là con riêng, Mộc Phàm mới là người thừa kế thật sự của Mộc gia, nhưng hắn không biết Mộc Phàm chỉ là tu hú chiếm tổ mà thôi.
Nghĩ vậy, Mộc Phàm cảm thấy cổ quái, nếu hắn biết chân tướng sẽ nghĩ như thế nào nha?
“Lão ca, ngươi mới làm nhiệm vụ trở về sao?”
Mộc Hiên tươi cười đi tới, phong thái tự tin.
Một màn này làm trong lòng Mộc Phàm cảm thấy thật sự cổ quái, có phải tên này được cơ duyên gì hay không, thực lực đột phá không ít a, thế mà đã bước vào tông sư.
Mộc Phàm liếc mắt một cái liền nhìn thấy cương khí trong cơ thể hắn, trải rộng toàn thân, trách không được tự tin như vậy.
Chẳng lẽ tên này cho rằng đột phá tông sư là có thể so với mình?
“Lão đệ, xem ngươi mặt mày hồng hào, có phải gặp được chuyện gì tốt hay không?”
Mộc Phàm tiến lên khoác vai hắn, như rất hòa hợp, người ngoài thấy còn tưởng rằng hai huynh đệ tình cảm sâu đậm đây.
Mộc Hiên cứng đờ, biểu tình đều trở nên xấu hổ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mộc Phàm vừa khoác vai, cả người hắn như bị giam cầm, không thể nhúc nhích, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hắn kinh hoảng, trong lòng muốn rít gào, chính mình là tông sư a, vì cái gì cảm giác ở trước mặt Mộc Phàm như một con kiến, yếu ớt không chịu nổi?
Mộc Hiên xấu hổ cười nói: “Lão ca, ta muốn ra ngoài làm nhiệm vụ, không trò chuyên nữa.”
Nói xong hắn liền muốn đi, nhưng thân thể bị Mộc Phàm đè tại chỗ, không thể nhúc nhích, càng không có biện pháp đi thêm một bước.
“Gấp cái gì.” Mộc Phàm cười tủm tỉm nói: “Hai hynh đệ chúng ta ít gặp nhau, khó tránh khỏi xa lạ, hôm nay đúng lúc gặp được ngươi, đi uống trà tâm sự một hồi, gia tăng chút cảm tình chẳng phải quá tốt sao?”
“...” Mộc Hiên đơ ra.
Hắn thầm mắng: “Ai có tình cảm huynh đệ với ngươi, quỷ mới có.”
Nhưng vẫn duy trì vẻ tươi cười nói: “Lão ca nói gì đó, ngươi vĩnh viễn là người ta sùng bái, đuổi theo bước chân.”
“Đúng không?” Đôi mắt Mộc Phàm lóe sáng, Mộc Hiên cảm thấy kinh hoàng.
Lúc này, Mộc Phàm đang thi triển lực lượng nguyên thần, lặng yên quan sát đại não Mộc Hiên, muốn tìm tàn hồn giấu trong thân thể hắn.
Quả nhiên dưới sự cảm ứng của nguyên thần, đã tìm ra một linh hồn quỷ dị, quấn lấy linh hồn Mộc Hiên, càng ngày càng chặt chẽ.
Vấn đề này rất nghiêm trọng, Mộc Phàm có chút chần chờ, cảm xúc đối với Mộc Hiên thật ra hơi phức tạp, trước kia cho rằng mình là người thừa kế thật sự của Mộc gia.
Nhưng sau khi biết rõ mọi chuyện lại khó tránh khỏi có một chút xấu hổ, mình là tu hú chiếm tổ, là người ngoài, căn bản không phải huyết mạch Mộc gia.
Mà Mộc Hiên mới là huyết mạch dòng chính Mộc gia, rất buồn bực.
Hiện tại đối mặt với Mộc Hiên, lộng chết hắn hay là nói ra sự thật, Mộc Phàm do dự, cũng không thể giết con ruột của Mộc Hùng a?
“Hệ thống, có phải tàn hồn này sắp cắn nuốt linh hồn Mộc Hiên đoạt xá hay không?” Mộc Phàm dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Đúng vậy ký chủ, nó sắp cắn nuốt linh hồn Mộc Hiên, không đến một tháng là có thể đoạt xá thành công.”
“Như vậy sao?” Mộc Phàm thở dài một tiếng.
Hắn nhìn Mộc Hiên đang gượng cười, xấu hổ, căng thẳng, không thể nhúc nhích, trong lòng có chút thổn thức.
Mộc Phàm không thể giết chết một con cháu của Mộc gia đã nuôi lớn mình, con ruột của Mộc Hùng.
Làm như vậy có khác gì bạch nhãn lang* đâu?
*"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
“Thôi, ai kêu lão cha ngươi nuôi ta lớn, tuy rằng không quản ta, nhưng ít ra cũng nuôi ta lớn thành người.” Mộc Phàm yên lặng nghĩ, đưa ra quyết định.
Hắn vỗ vỗ vai Mộc Hiên, cười nói: “Lão đệ, tình huống của ngươi không ổn a.”
Lời này không đầu không đuôi, làm Mộc Hiên khó hiểu, trong lòng có một vạn dấu chấm hỏi.
Nhưng lúc này, tàn hồn ẩn giấu trong cơ thể Mộc Hiên kinh hoảng, cảm giác nguy cơ bao phủ.
“Ngươi muốn chết hay là muốn tan biến đây?”
Đột nhiên một giọng nói truyền vào tâm thần tàn hồn, nó sợ hãi giật mình, thiếu chút nữa liền la toáng lên.
Còn may nó bình tĩnh lại, hỏi: “Ngươi là ai, muốn làm gì?”
“Ta là ai?” Mộc Phàm cười, truyền lại một câu: “Hỏi ngươi một lần nữa, ngươi muốn chết hay là muốn tan biến?”
“....”
Tàn hồn kia hết chỗ nói rồi, có thể nói vậy sao, có chỗ nào khác nhau sao?
Chết cùng tan biến, không khác nhau nha.
“Thật lớn lối, tiểu oa nhi, đừng tưởng rằng có một chút năng lực liền cho rằng mình vô địch thiên hạ.” Giọng nói già nua truyền đến, mang theo một chút khinh miệt.
Mộc Phàm hừ lạnh: “Lão già, cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, vậy diệt ngươi, luyện hóa ngươi.”
“Hệ thống, bóc tàn hồn này ra, đừng để Mộc Hiên phát hiện.”
Hắn lập tức phân phó hệ thống.
“Tiêu hao một ngàn vạn, tách tàn hồn.”
Theo tiếng hệ thống nhắc nhở, liền thấy thân thể Mộc Hiên cứng đờ, hai mắt thất thần, ý thức lâm vào một loại trạng thái u tối, không còn cảm giác.
Lúc này, tàn hồn trong đầu Mộc Hiên cảm thấy nguy hiểm, lập tức phản kháng, nhưng trước lực lượng của hệ thống chỉ tốn công vô ích.
“A... Đây là lực lượng gì?” Tàn hồn kêu thảm, bị một lực lượng thần bí tách khỏi linh hồn Mộc Hiên.
Nguyên thần Mộc Phàm hóa thành tia sáng bay vào trong đầu Mộc Hiên, hiện ra.
Lúc này mới thấy tàn hồn kia là một đám sương mù u ám, không ngừng sôi trào, giãy giụa, biến thành một bóng người già nua.
“Ngươi, ngươi...” Tàn hồn hoảng sợ nhìn nguyên thần Mộc Phàm.
Nguyên thần Mộc Phàm có một tầng thần hỏa nhàn nhạt, còn có một tầng Ngọn lửa vĩnh hằng màu đen, hai ngọn lửa dung hợp thành một thể.
Nguyên thần của hắn tản ra thần uy nhàn nhạt, như thần linh hạ phàm, uy hiếp chúng sinh.
“Lão già, tự tìm đường chết.” Mộc Phàm hừ lạnh, vung tay lên, chung quanh lập tức hiện lên từng đạo kiếm quang.
Đó là nguyên thần kiếm quang, ước chừng một ngàn đạo kiếm quang quay quanh, theo ngón tay Mộc Phàm, kiếm quang như lũ cuốn tới nhắm ngay tàn hồn.
Phốc phốc phốc...
Kiếm quang gào thét, xuyên thấu qua tàn hồn.
“A... Đau chết ta!”
Tàn hồn kinh hoảng kêu thảm, tàn hồn bị lực lượng của hệ thống giam cầm không cách nào nhúc nhích, bị kiếm quang xỏ xuyên qua linh hồn thể, tạo thành thương tổn thật lớn.
Giờ khắc này, tàn hồn quá sợ hãi.
“Không, tha mạng...” Tàn hồn trực tiếp mở miệng xin tha.
Thiếu niên trước mắt khủng bố hù chết người, không thể không mở miệng xin tha.
“Tha ngươi để ngươi tiếp tục đoạt xá đệ đệ ta sao?” Mộc Phàm cười lạnh, khinh thường.
Hắn tiếp tục thao túng nguyên thần kiếm quang không ngừng đâm thủng tàn hồn.
“A... Dừng tay, mau dừng tay, ta thần phục, thần phục...” Tàn hồn thống khổ kêu rên, không ngừng xin tha.
Đâm khoảng mười phút, tàn hồn có chút ảm đạm, Mộc Phàm mới ngừng lại.
Hắn vốn muốn trực tiếp luyện hóa tàn hồn này, nhưng hệ thống nói tàn hồn này không giống tàn hồn phía trước, không phải thần linh.
Không phải tàn hồn thần linh, tự nhiên kém rồi.
Vốn muốn luyện hóa nó nhưng đột nhiên nghĩ đến Mộc Hiên làm hậu duệ trực hệ Mộc gia, hiện tại lại là người thừa kế Mộc gia, tại sao không cải tạo hắn a?
“Mộc gia có tài sản, nhưng gà không ngừng đẻ trứng mới phù hợp với lợi ích của ta.” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Hắn nhanh chóng suy nghĩ, mình không có khả năng chưởng quản Mộc gia, tương lai chắc chắn sẽ đặt chân vào vũ trụ cuồn cuộn sao trời.
Mộc gia để cho Mộc Hiên chấp chưởng, cung cấp một ít tiền tài trợ giúp mình, xem như báo đáp ơn dưỡng dục của Mộc gia, về sau cũng có thể an tâm rời đi.
“Thôi, giúp ngươi một lần.” Mộc Phàm thở dài, đưa ra quyết định.
Hắn giương mắt nhìn tàn hồn, đối phương sợ hãi giật mình, thiếu chút nữa hỏng mất, muốn khóc to.
Thiếu niên trước mắt quá hung tàn.
Mộc Phàm chậm rãi nói: “Lão già, Mộc Hiên là đệ đệ ta, ngươi muốn đoạt xá hắn, đó chính là tìm chết.”
“Không không không, ta không dám, thật sự không dám.” Tàn hồn già nua hoảng sợ vội vàng bảo đảm.
Hắn có hình thái nhân loại nhưng đôi mắt màu lam, hiển nhiên không phải nhân loại.
“Nói ra lai lịch của ngươi.” Mộc Phàm hỏi thẳng.
Tàn hồn run rẩy, lập tức mở miệng nói hết, nói ra lai lịch của mình.
“Ta đến từ một tinh hệ xa xôi thuộc Ngân hà thần quốc, giống như nơi này của các ngươi, thuộc khu bảo hộ chủng tộc tự nhiên, Lam nhãn tộc.”
Tàn hồn một năm một mười bắt đầu nói từng chuyện từng chuyện, nói ra rất nhiều tin tức làm Mộc Phàm khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận