Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 308: Chỉ tám người?

Tám người, chỉ có tám người làm nhóm chi viện đầu tiên?
Mộc Phàm ngây ngốc, phái vài người đi chi viện, ý tưởng có chút kỳ lạ nha.
“Chỉ tám người sao?” Mộc Phàm trừng to mắt, có chút khó tin.
“Đúng!”
Người quản lý Khu thứ nhất chậm rãi gật đầu, nghiêm túc nói: “Tám người này là tám người cường đại nhất trong thế hệ trẻ ở chín khu, bất kỳ một người nào cũng thể chống được nửa quân đoàn.”
“...”
Mộc Phàm không biết bình luận thế nào, trong lòng lạnh ngắt, còn tưởng rằng suất lĩnh tám vạn người giết qua.
Chưa bao giờ nghĩ đến chỉ có tám người.
Tuy rằng vị quản lý Khu thứ nhất này nói mỗi người đều có thể chống nửa quân đoàn, nhưng Mộc Phàm cũng không tin tưởng lắm.
Trong lòng hắn chỉ biết cười khổ, đây là chuyện gì nha, mang theo tám người phần phật xông lên, đối cứng cùng liên quân tám tộc sao?
Một người chống một đại quân dị tộc, làm sao xé rách phòng tuyến của đối phương?
Mộc Phàm âm thầm trợn trắng mắt, cười khổ nói: “Ta thấy không bằng để một mình ta đi thôi.”
Phải mang tám người, trong lòng Mộc Phàm không tình nguyện chút nào, còn không tốt bằng đi một mình.
“Một mình ngươi sao?” Lão giả sửng sốt, cả Diêm Thanh Sơn cũng ngây ngốc.
Bọn họ nhìn Mộc Phàm, gia hỏa này nói muốn đi một mình?
Lão nhân nhíu mày lại, nghiêm túc nói: “Ngươi nắm chắc sao, một mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao?”
Mộc Phàm thở dài nói: “Mình ta mà không hoàn thành được thì thêm tám người cũng vô dụng, huống hồ ta cảm thấy mang theo tám người ngược lại vướng víu.”
“Nếu nhiệm vụ chỉ là xé rách phong toả của tám tộc, tiến vào Long Thành, xây dựng trận pháp phòng ngự cường đại, ta nghĩ một mình ta đủ rồi.”
Giọng điệu nghiêm túc, kiên định, mang theo tự tin.
Một người ngược lại sẽ tốt hơn, mang theo tám người, còn không biết năng lực của đối phương ra sao nữa, một mình cũng thuận tiện hơn.
Đừng quên thực lực hiện tại của Mộc Phàm xưa đâu bằng nay, đã có thể đối cứng với Bán thần rồi, dù liên quân tám tộc có Bán thần hắn cũng không sợ.
Mộc Phàm tin bản thân có thể giết vào rồi xây dựng phòng ngự cho Long Thành.
Lão giả im lặng nhìn Mộc Phàm, ánh mắt không ngừng lập loè, trong lòng đang suy nghĩ.
Cuối cùng hắn lắc đầu: “Không được, một mình ngươi quá khó khăn, nhiệm vụ của ngươi quan trọng hơn, mục đích thật sự của chúng ta là muốn ngươi thành công tiến vào Long Thành xây dựng trận pháp phòng ngự.”
“Bởi vì toàn bộ chín khu, thậm chí trong nhân loại, chỉ duy nhất một vị Truyền kỳ trận sư là ngươi, ngươi là nhân vật mấu chốt trong lần chi viện này, không thể có bất kỳ sơ xuất nào.”
Lão giả vô cùng nghiêm túc, hắn nói: “Nhiệm vụ của tám người họ chính là bảo đảm ngươi có thể thuận lợi tiến vào Long Thành, dù hy sinh cũng không tiếc.”
“Mộc Phàm, ngươi hiểu rõ sao?” Lão giả nói xong nghiêm túc nhìn Mộc Phàm.
Đây là điểm quan trọng nhất trong lần chi viện này, là một vị Truyền kỳ trận sư, Mộc Phàm cần an toàn tiến vào trong Long Thành, xây dựng trận pháp cường đại.
Bởi vì trận pháp trong Long Thành đã sớm tan biến, ba vạn người còn lại bên trong không có cách nào xây dựng trận pháp phòng ngự cường đại.
Chỉ có Truyền kỳ trận sư mới có thể làm được điều này.
Bởi vì có Mộc Phàm nên cao tầng chín khu mới sắp xếp một kế hoạch nguy hiểm như vậy.
Tất cả chỉ vì muốn Mộc Phàm an toàn tiến vào Long Thành xây dựng phòng ngự.
Mộc Phàm nghe xong đã hiểu rõ, chính là muốn hắn tiến vào Long Thành trước, xây dựng trận pháp phòng ngự chống cự liên quân tám tộc tiến công, chống đỡ tới lúc nhóm viện quân thứ hai đến.
“Ta hiểu rồi.” Mộc Phàm gật gật đầu, trong lòng thở dài.
Thật ra hắn vẫn nghiêng về phía đi một mình, mang theo mấy cái râu ria thật sự phiền toái.
Nhưng vị quản lý Khu thứ nhất trước mắt đã quyết tâm, chín khu cùng thương nghị đưa ra quyết định, phái tám người cùng đi với Mộc Phàm.
Nhiệm vụ của tám người kia là bảo đảm an toàn cho Mộc Phàm, dù bọn họ có phải hy sinh.
Điều này khiến Mộc Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, cũng rất cảm động, vì nhiệm vụ có thể hy sinh bản thân, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Ít nhất là Mộc Phàm không làm được.
“Được thôi, khi nào xuất phát?”
Mộc Phàm bình tĩnh lại, tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Trận pháp thì tới Long Thành là có thể bố trí, Ngũ hành trận bàn vừa ra, trận pháp liền hoàn thành, dù có Bán thần của liên quân tám tộc tới cũng không sợ.
“Lập tức sẽ xuất phát, Thanh Sơn sẽ đưa ngươi tới.”
Lão nhân nói xong gật gật đầu, trực tiếp ngắt kết nối, hình chiếu biến mất.
Chỉ để lại Mộc Phàm cùng Diêm Thanh Sơn trong văn phòng, yên lặng không nói gì.
Sau một hồi, Diêm Thanh Sơn mới thở dài nói: “Mộc Phàm, lần này làm khó ngươi, hy vọng các ngươi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cá nhân ta có một thỉnh cầu.” Diêm Thanh Sơn chần chờ rồi nói.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn hắn, hiệu trưởng thế mà nói lời thỉnh cầu, chắc chắn là chuyện quan trọng.
Quả nhiên, Diêm Thanh Sơn từ từ nói: “Tám người này đều đứng đầu chín khu, là mấy người có thiên phú, thực lực cường đại nhất, mỗi một người đều là bảo bối của nhân loại.”
“Bao gồm cả ngươi.” Hắn nghiêm túc nói.
Mộc Phàm không nói chuyện, chỉ nghe Diêm Thanh Sơn tiếp tục nói: “Nếu có khả năng, hy vọng ngươi cố gắng bảo đảm an toàn cho bọn họ, dù sao mất một người cũng là tổn thất rất lớn.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Mộc Phàm gật gật đầu, có chút thổn thức.
Một mình mình đi thì tốt hơn, nhưng người ta đã quyết định, tám người kia cũng có nhiệm bảo vệ hắn an toàn tiến vào Long Thành.
Tám người vì nhiệm vụ lần này không tiếc hy sinh tính mạng, nói trắng ra chính là vì bảo hộ Mộc Phàm.
“Được, ngươi còn muốn chuẩn bị gì nữa không, ta sắp mở đường hầm không gian tới cảng trong phạm vi Long Thành, tám người kia đã ở đó chờ ngươi.”
Diêm Thanh Sơn nghiêm túc nhìn Mộc Phàm, dò hỏi một câu.
“Không có, bắt đầu đi.”
Mộc Phàm nói ngắn gọn, không có trì hoãn thời gian.
Dù sao kéo dài thêm một giây sẽ có khả năng mang đến cho Long Thành nguy cơ lớn hơn.
Ong!
Vừa dứt lời, Diêm Thanh Sơn mở một dụng cụ đặc thù, dựng nên một đường hầm không gian, đường hầm một chiều chỉ có thể chứa một người.
Mộc Phàm liếc mắt liền nhìn ra ảo diệu bên trong, thậm chí bắt giữ được toạ độ tiết điểm không gian cùng cảng không gian.
“Hiệu trưởng, ta đi đây.”
Hắn nhìn Diêm Thanh Sơn, nói xong bước đi vào bên trong.
“Mộc Phàm, nhất định phải sống sót trở về.”
Diêm Thanh Sơn hô môt câu, Mộc Phàm tiến vào đường hầm không gian cũng không quay đầu lại xua xua tay, tấm lưng kia cho người ta thấy được sự tự tin, thong thả.
Mộc Phàm vốn không có khẩn trương, không sợ hãi chút nào.
Có gì đáng sợ, có thực lực đối cứng với Bán thần, còn có các thủ đoạn, át chủ bài, sợ cái gì chứ.
Thậm chí hắn vẫn còn ý muốn một mình giết qua.
Nhưng Mộc Phàm không biết toạ độ không gian Long Thành, không thể đi một mình, chỉ có thể theo sắp xếp của cao tầng chín khu.
Trong lòng Mộc Phàm rất tò mò về tám người kia, vị quản lý Khu thứ nhất nói mỗi một người đều có thể chống nửa quân đoàn?
Vù!
Mộc Phàm biến mất, cả đường hầm không gian cũng biến mất theo.
“Hy vọng các ngươi có thể bình an trở về, hoàn thành sứ mệnh gian khổ này.”
Diêm Thanh Sơn lẩm bẩm, không nhịn được thở dài.
........
Bên kia, ở một cảng không gian bí mật.
Tám thanh niên nam nữ đang tụ tập ở chỗ này, yên lặng chờ đợi gì đó.
Trong tám người chỉ có một nữ tử, bảy người người còn lại đều là nam thanh niên, có người tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Làm cái gì mà lâu như vậy?”
Một thanh niên bất mãn mở miệng nói thầm một câu.
“Rốt cuộc tên Truyền kỳ trận sư kia có tới hay không, đã nửa tiếng rồi.”
Một thanh niên cường tráng đang nói, trên thân có từng khối cơ bắp khủng bố, tản ra một hơi thở bức người.
Hắn là một võ giả luyện thể có thực lực cường đại, thân thể như chế tạo từ sắt thép, vô cùng cường đại.
“Bên trên để chúng ta bảo hộ tên Truyền kỳ trận sư kia, rốt cuộc là thật hay giả, không phải giả mạo chứ?”
Có thanh niên khác bất mãn hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo chút bực bội.
Mỗi một người trong nhóm đều là thiên tài hiếm có, thực lực đứng hàng đầu, thiên phú cực cao, đều có ngạo khí.
Nhưng hiện tại đột nhiên bị triệu tập tới bảo hộ một người khác, nghe nói là Truyền kỳ trận sư, phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Trong nhân loại có Truyền kỳ trận sư sao?
Tên Truyền kỳ trận sư kia chui ra từ nơi nào, bọn họ rất hoài nghi.
“Hồng Trần, đợi lát nữa hai chúng ta cùng nhau chém đầu thống soái dị tộc, thấy thế nào?”
Một thanh niên anh tuấn đột nhiên mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Hắn hỏi nữ tử duy nhất trong tám người, nàng này mặc váy đỏ, tóc dài bay bay, toàn thân tản ra một hơi thở làm người ta khó mà kháng cự.
Trên người nàng còn có sự hấp dẫn mà nam nhân không thể kháng cự.
“Yên tĩnh chờ đi, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là bảo đảm vị Truyền kỳ trận sư an toàn tiến vào Long Thành, thậm chí ở thời khắc mấu chốt cũng không tiếc mà hy sinh.”
Nữ tử tên Hồng Trần lạnh nhạt nói, tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng.
“Tới rồi!”
Ánh mắt nàng chợt lóe, đột nhiên nói một câu.
Mọi người chấn động, đồng thời nhìn lại, quả nhiên thấy cảng không gian loé sáng, điểm trung tâm có một cánh cửa hiện lên.
Có người truyền tống tới đây.
Vù!
Ngay sau đó, Mộc Phàm từ cửa ánh sáng đi ra, đi tới trước mặt bọn họ.
Khi thấy Mộc Phàm, tám người đều ngây ngẩn, bất ngờ, kinh ngạc, khó tin.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí đọng lại, tám đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận