Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 362: Tỷ tỷ thần bí

Khu thứ tám, trên không trung, Mộc Phàm rời khỏi tầng cao nhất của Tụ tiên lâu.
Hắn mang tâm sự nặng nề đi ra, đứng trong không trung, yên lặng nhìn vũ trụ mênh mông.
“Hệ thống, nàng thực sự cường đại như vậy?”
Mộc Phàm vẫn chưa thể bình tĩnh, nhìn hình ảnh năm đó, thấy được nữ tử thần bí mang mình tới địa cầu.
Hắn hỏi hệ thống, không nghĩ tới hệ thống cho hắn một đáp án làm hắn chấn động.
Đúng là nữ tử kia có quan hệ huyết thống với hắn.
Nhưng không nghĩ tới thực lực của đối phương khủng bố như vậy, theo lời hệ thống nói thì một vạn tên như Mộc Phàm hiện tại cũng không đỡ nổi một ngón tay của đối phương.
“Ký chủ đừng nhụt chí, chỉ cần nỗ lực nạp tiền nhiều hơn, sẽ nhanh chóng vượt qua nàng thôi.”
Trong đầu truyền đến tiếng hệ thống an ủi.
“Nàng là tỷ tỷ của ta sao?”
Mộc Phàm yên lặng suy nghĩ, nữ tử thần bí kia có quan hệ huyết thống với thân thể này, là tỷ tỷ của hắn sao?
Hít sâu một hơi, Mộc Phàm loại bỏ tạp niệm trong đầu, để chính mình bình tĩnh lại, có hệ thống ở đây, chỉ cần không ngừng nạp tiền là có thể một đường thăng cấp trưởng thành.
Huống chi hắn vừa mới đạt được một số tiền khổng lồ là hai mươi ngàn tỷ, cũng đủ tiêu xài một thời gian, xài xong thì thực lực của mình có thể tăng bạo.
“Là thời điểm chuẩn bị luyện chế một kiện vũ khí chứng đạo.”
Mộc Phàm đứng trong không trung, yên lặng suy tư, trong lòng ra quyết định luyện chế vũ khí chứng đạo cho bản thân.
Tới cấp Truyền kỳ rồi, muốn tăng lên nữa cần phải có vũ khí chứng đạo của mình, một đường đánh vỡ trói buộc, chứng đạo thành thần.
“Đi giúp mấy khu khác tăng cường trận pháp trước.”
Nghĩ vậy, Mộc Phàm quyết định làm xong mấy chuyện khác rồi sau đó rời địa cầu, tìm một thế giới dị vực để luyện khí.
Vèo!
Bóng dáng Mộc Phàm nhoáng lên, biến mất khỏi Khu thứ tám.
Lúc này, Long Xuyên yên lặng nhìn Mộc Phàm rời đi, trong mắt lập loè một tia sáng.
“Địa cầu, chung quy vẫn không giữ được hắn a.”
Long Xuyên khe khẽ thở dài, biết không thể giữ Mộc Phàm lại, không bao lâu nữa Mộc Phàm sẽ phải rời khỏi địa cầu.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng Long Xuyên hy vọng Mộc Phàm ở lại lâu một chút, như vậy sẽ có tác dụng xúc tiến địa cầu, nhân loại tiến bộ nhanh hơn.
Truyền kỳ trận sư duy nhất, đồng tu ba hệ, thực lực cường đại, thật sự tạo nên một truyền kỳ trong nhân loại.
Một đoạn thời gian kế tiếp, Mộc Phàm lần lượt ghé qua mấy khu khác, Khu thứ chín, Khu thứ bảy, Khu thứ sáu, Khu thứ năm.
Hơn nữa mỗi khi đến một khu, đều thấy quản lý nơi đó đã sớm chuẩn bị tiệc rượu chờ hắn.
Bọn họ cực kỳ hoan nghênh Mộc Phàm, dù sao người ta tới đây là để giúp bọn hắn gia cố trận pháp, mở rộng phạm vi trận pháp vốn có.
Tương đương với việc khu bọn họ có thể bảo hộ càng nhiều nhân loại sinh hoạt cư trú, ai mà không chào đón chứ?
Bận rộn khoảng nửa ngày, rốt cuộc Mộc Phàm cũng đi tới Khu thứ nhất, khu cuối cùng, cũng là khu lớn nhất trong chín khu phương đông.
Ở thủ phủ Khu thứ nhất, Tiêu lão mang theo một nhóm người sớm chờ ở nơi đó.
“Mộc Phàm, cuối cùng ngươi cũng tới.”
Thấy Mộc Phàm đến, mặt lão có chút vui vẻ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Mộc Phàm từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mắt mọi người, đây là lần đầu hắn đi vào Khu thứ nhất.
“Tiêu lão, xin lỗi vì đã khiến chư vị đợi lâu.”
Hắn nói một câu khách sáo.
Tiêu lão lắc đầu, cười mắng: “Đừng làm cái dạng này, mọi người đều không phải người ngoài, đi, đi vào cùng ta uống vài ly rồi nói.”
Mộc Phàm bất đắc dĩ, trong lòng có chút dở khóc dở cười, quá nhiệt tình.
Từ khi rời Khu thứ tám, đến chỗ nào chỗ nấy cũng quá nhiệt tình, khiến hắn cũng có chút ngại ngùng.
Một đường đi tới, uống ít nhất cũng mấy chục cân rượu, còn may là thân thể tốt, tu vi cường đại mới không bị chuốc say, nếu không thì có tới được hay không sẽ một vấn đề nha.
Không có biện pháp nào, người ta thịnh tình mời, không thể thất lễ.
Cứ như vậy, Mộc Phàm đi theo đám người Tiêu lão tới một kiến trúc lơ lửng trên không trung, tửu lầu xa hoa hàng đầu ở Khu thứ, Tụ tiên lâu.
Sau khi đi vào nơi này, Mộc Phàm mới biết được chủ nhân sau màn của Tụ tiên lâu là ai, đúng là tôn nữ của vị quản lý Khu thứ nhất này, Diệp Hồng Trần.
Hắn rất kinh ngạc khi biết được tin này.
“Diệp Hồng Trần, là bà chủ của Tụ tiên lâu sao?”
Mộc Phàm ngạc nhiên không thôi, trong lòng nói thầm, trách không được nàng tiêu tiền như nước mà không nháy mắt một cái, thì ra là một đại phú bà thật sự nha.
Lần sau nhìn thấy nàng, nhất định phải nghĩ cách đẩy mạnh tiêu thụ một ít đồ vật, dù gì mở một Tụ tiên lâu thế này, chắc chắn rất có tiền.
“Tiểu Phàm, ta gọi ngươi như vậy không sao chứ?” Tiêu lão cầm lấy bầu rượu cười hỏi.
Mộc Phàm nhẹ nhàng cười nói: “Không có việc gì, Tiêu lão kêu ta Tiểu Phàm thì tốt rồi.”
“Lần này may mắn có ngươi, nếu không thì nhân loại nguy rồi.”
Trên bàn tiệc, Tiêu lão kính Mộc Phàm một ly, cảm tạ.
Mộc Phàm xua xua tay nói: “Tiêu lão nói quá lời, thân là một phần tử trong nhân loại, vì an nguy của nhân loại mà cống hiến một phần sức lực là chuyện thường tình.”
“Ta cảm thấy chuyện mình làm không đáng giá nhắc tới, những liệt sĩ tình nguyện hy sinh vì nhân loại kia mới đáng để chúng ta kính nể cùng ngợi khen.”
Mộc Phàm nghiêm nghị nói ra lời này.
“Nói rất đúng!”
Tiêu lão tán thưởng, càng thêm ưa thích Mộc Phàm.
Tuy rằng hắn không phải là nhân loại địa cầu, nhưng có thể có một phần chân thành này đã đủ quý giá rồi.
Dù sao thì sớm muộn gì Mộc Phàm cũng sẽ rời khỏi địa cầu, bọn họ cho rằng Mộc Phàm không thuộc về nhân loại địa cầu, có thể vì nhân loại làm như thế cũng đã rất tốt rồi.
Bọn họ không biết linh hồn của Mộc Phàm đến từ địa cầu ở một thời không khác, là nhân loại, cùng nguồn cùng gốc.
Hắn thật lòng khâm phục những liệt sĩ nhân loại đầu rơi máu chảy, dũng mãnh không sợ chết, cam nguyện hy sinh bản thân.
Bọn họ mới là anh hùng thật sự.
Ngẫm lại, bản thân mình chỉ vì lợi ích, hắn có chút xấu hổ, so sánh với người ta liền cảm thấy mặt mũi nóng ran.
Mộc Phàm nhớ tới tám người cùng đi Long Thành với mình lúc ấy, có hai người ôm Thí thần đạn đồng quy vu tận cùng dị tộc, cảnh tượng lừng lẫy kia vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Chưa nói tới có vô số người như vậy, vì nhân loại, vì gia viên mà hy sinh bản thân, những người đó mới đáng giá sùng bái cùng kính trọng, đáng giá ghi nhớ nhất.
“Tiểu Phàm, có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
Uống rượu được một lúc, vẻ mặt Tiêu lão đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhẹ giọng nói một câu.
Mộc Phàm buông chén rượu nói: “Ngài có chuyện gì nói thẳng, chỉ cần có thể làm ta tuyệt đối không chối từ.”
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
Tiêu lão không có vội nói mà nhẹ nhàng phất tay, kêu mọi người lui xuống.
“Tiểu Phàm, ngăn cách nơi này.” Sau khi mọi người rời đi, hắn mới nhìn Mộc Phàm, truyền ra một ý niệm.
Mộc Phàm ngầm hiểu vung tay lên, tế Ngũ Hành trận bàn, trực tiếp phong toả không gian nơi này.
Ong!
Hắn còn chưa yên tâm nên thi triển ra không gian, thời gian chi lực, ngăn cách bất kỳ sự liên kết nào của khu vực này với bên ngoài.
Thậm chí vẫn không yên tâm, kêu hệ thống âm thầm giam cầm nơi này, tạo ra một vùng không gian độc lập, lúc này mới yên tâm.
“Tốt.” Mộc Phàm nghiêm túc nói.
Hắn ý thức được, lời kết tiếp mà vị quản lý Khu thứ nhất muốn nói nói chắc chắn là bí mật lớn, bằng không sẽ không trịnh trọng như thế.
Quả nhiên, Tiêu lão hít sâu một hơi, mới từ từ nói ra nguyên nhân.
“Hẳn là ngươi cũng biết cuộc chiến Thiên truỵ đi?” Lão hỏi một câu.
Mộc Phàm gật gật đầu, tất nhiên là biết, nhân loại nào mà không biết cuộc chiến Thiên truỵ.
Sắc mặt lão có chút trầm trọng nói: “Cuộc chiến Thiên truỵ là một trận chiến thảm thiết khiến nhân loại chúng ta ngã vào đáy cốc, thiếu chút nữa diệt vong.”
“Cho tới nay, ta có rất nhiều nghi vấn về cuộc chiến Thiên truỵ.”
Hắn nói đến đây thì dừng một chút, nhíu chặt mày.
Như rơi vào hồi ức năm đó, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.
Chỉ nghe Tiêu lão nghiêm túc nói: “Ta hoài nghi có một độc thủ phía sau thao túng cuộc chiến Thiên truỵ, nhưng vẫn không có chứng cứ.”
“Ngài chỉ chính là...” Ánh mắt Mộc Phàm lóe lên.
Tiêu lão gằn từng chữ: “Ta hoài nghi, cuộc chiến Thiên truỵ, thậm chí đại tai biến mà nhân loại trải qua đều liên quan đến vị kia.”
“Ngài nói tới... ?” Trong mắt Mộc Phàm hiện lên tia sáng.
Nghe xong hắn nói, Tiêu lão gật đầu: “Không sai, ta đã trải qua trận chiến năm ấy.”
“Ở thời điểm nhân loại sắp diệt vong, vị kia đột nhiên từ trên trời buông xuống, hóa giải nguy cơ của nhân loại, vốn không nên bị hoài nghi, nhưng bắt đầu từ một trăm năm trước, lòng ta liền xuất hiện rất nhiều nghi vấn.”
Nói đến đây, Tiêu lão lại ngừng, trầm tư một chút rồi tiếp tục nói: “Cuộc chiến Thiên truỵ năm có rất nhiều điểm đáng ngờ, còn nữa, lai lịch cùng sự xuất hiện của vị kia quá trùng hợp.”
“Gần đây trong lòng ta luôn có dự cảm không tốt, tâm thần không yên, cứ cảm giác được có nguy cơ đang tới gần.”
“Sự kiện Long Thành đã hạ màn nhưng cảm giác nguy cơ ngược lại càng mãnh liệt hơn, chắc chắn phía sau màn có một bàn tay đang thao túng tất cả.”
“Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta điều tra vị kia, nhìn xem rốt cuộc hắn có vấn đề hay không.”
Tiêu lão trịnh trọng nhìn Mộc Phàm, nói ra thỉnh cầu.
Nghe Tiêu lão nói xong, Mộc Phàm rơi vào yên tĩnh, trong ánh mắt lập loè một tia sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận