Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 227: Nghìn cân treo sợi tóc

Rầm!
Dung nham bị cuốn lên cao mấy chục mét, gió lốc cuồn cuộn quét tới.
Mộc Phàm đứng trên không, không chút sứt mẻ, trên người bao phủ một tầng ánh sáng, chặn tất cả gió lốc cùng dung nham.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng nhìn bàn tay khổng lồ đáng sợ kia, đúng là Hỏa ma.
Không nghĩ tới Hỏa ma kia đánh nát hàng rào của vùng không gian này, thò một bàn tay vào, bàn tay khổng lồ trông rất khủng bố.
Sinh vật khổng lồ như thế, lần đầu tiên Mộc Phàm nhìn thấy, một cánh tay liền tương đương với một ngọn núi to, thân hình nó rốt cuộc khổng lồ tới mức nào?
Oanh!
Cột sáng phóng tận trời, đánh vào bàn tay khổng lồ, đáng tiếc không tạo thành chút thương tổn cho bàn tay Hỏa ma, chỉ dập được chút lửa trên đó.
“Là Hỏa ma!”
Từ cánh tay truyền đến tiếng Băng long, nó bị dọa ngây người.
Hỏa ma, loài sinh vật đáng sợ chuyên môn hủy hoại không gian dị độ, thế mà gặp phải ở chỗ này, Băng long sợ đổ mồ hôi.
Mộc Phàm câm nín nhìn nó, nhỏ giọng mắng: “Một đầu Hỏa ma mà thôi, ngươi đã bị dọa thành như vậy, tốt xấu ngươi cũng là rồng, một con rồng bị dọa thành một con trùng.”
Băng long xấu hổ cúi đầu, không dám phản bác, nó thật sự sợ hãi.
Hỏa ma quá khủng bố, chỉ mỗi thân thể cao lớn kia cũng khiến người ta sợ hãi, càng không đề cập tới lực phòng ngự cùng lực phá hoại.
Một tay là có thể đập vỡ hàng rào không gian, lực lượng khiến người ta sợ hãi.
Mộc Phàm lắc đầu, bình tĩnh lại nhìn bàn tay khủng bố ép xuống, một tiếng ầm vang vang truyền đến, cột sáng bị đánh tan.
Trên đảo nhỏ, cột sáng hỏng mất, trận pháp trực tiếp tan rã, hoàn toàn tiêu tán.
“Sinh vật này thật khủng khiếp.”
Phía sau, Quân Mạc Tiếu cùng đám cường giả Siêu phàm đều cảm thấy vô cùng kinh khủng, nhìn bàn tay đáng sợ kia đánh xuống.
Cảm giác giống như có ngọn núi từ trên trời giáng xuống, mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa, một khi bị chụp trúng còn có thể sống sao?
“Nghiệt súc!”
Đang lúc Mộc Phàm suy nghĩ nên giải quyết Hỏa ma đáng sợ này như thế nào thì trên đảo nhỏ truyền tới một tiếng hét giận dữ.
Chỉ thấy một bóng người đứng trên cao, sau lưng ngưng tụ một mảng trận văn, dưới chân dẫm lên một cái trận bàn thật lớn.
“Là Phục Hải, Trận pháp tông sư của Thanh Bắc chúng ta, một trong ba vị phó hiệu trưởng.”
Có người kinh ngạc hô to, nhìn bóng người dẫm lên trận bàn, khí thế tận trời.
Vị lão giả kia mặc trường bào, chòm râu trắng bị gió thổi bay bay.
Hắn không thể không bay lên, bởi vì hiện tại chỉ có hắn còn một chút lực lượng chống lại, hiệu trưởng đã sớm trọng thương vì đại chiến với Hỏa ma trước đó.
Hiện tại, trong lúc nguy cấp chỉ có vị phó hiệu trưởng này có thể chắn một hồi.
“Mọi người, mang theo hiệu trưởng rời đi, lập tức, nhanh lên.”
Phục Hải vừa bay lên cao, vừa hét to.
Muốn mọi người phía dưới lui lại, thoát khỏi nơi này, dù sao không ai có thể chống lại này đầu Hỏa ma đáng sợ này, lưu lại chính là toàn quân bị diệt.
Cần phải chắn một lúc, kéo dài thời gian cho mọi người đưa hiệu trưởng đang trọng thương an toàn rời khỏi nơi này.
“Rống!”
Đột nhiên, tiếng gầm rống giận dữ từ hư không truyền đến, toàn bộ không gian chấn động kịch liệt, nứt ra vô số khe hở, bàn tay to có lửa cháy hừng hực từ phía trên thò vào.
“Không tốt!”
Mộc Phàm thầm than không ổn, bàn tay của Hỏa ma lại cạy hàng rào không gian thò vào, lúc này mọi người muốn chạy đều đã không còn kịp rồi.
Nguy cơ bao phủ đảo nhỏ, trên đảo có hơn mười lão sư, trận pháp sư, còn có một nam tử trung niên thân bị trọng thương.
Hắn chính là hiệu trưởng học viện Thanh Bắc, sắc mặt tái nhợt, trên người loang lổ vết máu nhưng vẫn cố chống thân thể trọng thương đứng lên.
“Các ngươi đi trước, ta ngăn cản nó.”
Hiệu trưởng nói xong, một bước bay lên không, kéo theo thân thể mang thương tích xông thẳng lên trời cao, chặn bàn tay thứ hai lại.
Đây là muốn tranh thủ thời gian cho học sinh, đạo sư phía dưới chạy trốn.
“Hiệu trưởng!”
Nhìn đến cảnh này, không ít học sinh lập tức rơi lệ, khóc lên.
Hiệu trưởng sẽ hoàn toàn không còn đường sống, chắc chắn phải chết.
“Thanh Sơn, sao ngươi không đi?” Phục Hải có chút chua xót nhìn vị hiệu trưởng này.
Hiệu trưởng Thanh Bắc cao giáo, Diêm Thanh Sơn, kỳ tài một thế hệ, là một võ giả cường đại, một tay khai sáng Thanh Bắc cao giáo, nổi danh bên ngoài.
“Ta thân là hiệu trưởng, sao có thể đào tẩu trong tình cảnh này?” Diêm Thanh Sơn lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn thậm chí không có một chút sợ hãi, đối mặt tử vong lại lạnh nhạt tự nhiên như thế, giống như xem cái chết chỉ là một loại hình thái khác thôi.
“Lần này hơn phân nửa là phải chết ở chỗ này.”
“Thanh Bắc, có lẽ phải xuống dốc từ đây.”
Diêm Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong thân thể đột nhiên nở rộ ánh sáng, như có một viên đạn hạt nhân bùng nổ trong cơ thể.
“Cường giả Siêu thể.”
Hai mắt Mộc Phàm chăm chú nhìn Diêm Thanh Sơn bộc phát ra hơi thở khủng bố, năng lượng vô cùng lớn.
Trong thân thể Diêm Thanh Sơn có một loại năng lượng cường đại đang phân giải, chính là năng lượng siêu thể, chỗ lợi hại thật sự của võ giả luyện thể tới cảnh giới này.
Một khi thành tựu Siêu thể sẽ là đạn hạt nhân hình người, mỗi động tác đều sẽ mang theo một loại lực lượng hủy diệt như đạn hạt nhân.
Oanh!
Chỉ thấy Diêm Thanh Sơn tung ra một quyền, hư không sụp đổ, giống như một viên đạn hạt nhân nổ mạnh trong không trung, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.
Chói mắt, bắt mắt, xán lạn!
Hai mắt Mộc Phàm trừng to, nhìn từng hành động của Diêm Thanh Sơn, thậm chí ghi chép lại phương thức vận hành của năng lượng cường đại trong thân thể hắn, từng tế bào như đang phân giải, bộc phát ra năng lượng vô tận.
Phanh!
Ánh sáng tắt dần, một bóng người từ trên cao rơi xuống, đúng là Diêm Thanh Sơn.
Hắn bùng nổ hết sức, thương thế lại nặng thêm, bị bày tay to của Hỏa ma đánh rơi xuống, chung quy vẫn thất bại.
“Hiệu trưởng!”
Mọi người hô to, một đám rống giận bùng nổ lực lượng trong cơ thể, muốn đi chi viện hiệu trưởng.
Oanh!
Bên kia, Phục Hải cũng gặp tình cảnh tương tự, trận pháp hỏng mất, bị bàn tay Hỏa ma vỗ nát, trận bàn đều hóa thành mảnh nhỏ.
Hắn hộc máu rơi xuống, bị thương rất nặng, thiếu chút nữa đã bị đánh nổ trong không trung, có trận bàn ngăn lại một chút mới không bị vỗ chết tại chỗ.
Hiện tại hai vị này đều bại, còn ai có thể ngăn cản Hỏa ma đây
Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay tất cả bọn họ đều phải chết ở chỗ này sao.
Mất nhiều trận pháp sư, đạo sư, còn có một đám cường giả cấp Siêu phàm như vậy, chắc chắn học viện Thanh Bắc sẽ chịu đả kích thật lớn, thậm chí có khả năng từ đây xuống dốc.
“Rống!”
Hư không truyền đến một tiếng hét giận dữ, Hỏa ma thò đầu vào, bộ mặt thật to, thật dữ tợn xuất hiện trên không trung, trong miệng phun ngọn lửa.
Một bàn tay chộp tới Diêm Thanh Sơn, bao gồm đảo nhỏ phía dưới, năm ngón tay che trời, bọc đầy ánh lửa quét tới.
Tất cả mọi người tuyệt vọng.
Xẹt!
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, chắn phía trước chỗ Diêm Thanh Sơn, quần áo trên người bay bay phấp phới.
“Ngươi là... Mộc Phàm?”
Ánh mắt Diêm Thanh Sơn sáng lên, nhìn người tới, nhận ra là Mộc Phàm?
“Hiệu trưởng ổn chứ, ta chính là Mộc Phàm.”
Mộc Phàm quay đầu lại cười cười, thế mà còn có tâm trạng nói chuyện phiếm?
Sắc mặt Diêm Thanh Sơn thay đổi, quát to: “Đi mau, ngươi đánh không lại Hỏa ma, mang theo bọn họ lập tức rời khỏi nơi này.”
“Không, trốn không thoát đâu.”
Mộc Phàm lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Hỏa ma khổng lồ kia, đã sắp chui lọt vào rồi.
Bàn tay to ù ù chộp tới.
“Ngũ hành đại trận, lên!”
Ngay sau đó, Mộc Phàm đan chéo hai tay, có trận văn rậm rạp xuất hiện, ngưng tụ trong không trung, hóa thành một trận pháp thật lớn bao phủ toàn bộ đảo nhỏ.
Ngũ hành đại trận khởi động, nháy mắt liền hình thành một quầng sáng năm màu cường đại.
“Hư không khắc trận?”
Diêm Thanh Sơn hoảng sợ, trên gương mặt tái nhợt có chút kích động.
Cả Phục Hải bị thương nặng rơi xuống cũng trừng to hai mắt, như gặp quỷ, nhìn chằm chằm Mộc Phàm, cả người ngây ra.
Hư không khắc trận, Truyền kỳ trận sư!
Thiếu niên này là Truyền kỳ trận sư sao?
Tất cả mọi người bị hành động của Mộc Phàm làm kinh ngạc đến ngây người, một đám ngây ngốc nhìn quầng sáng năm màu.
“Đến đây đi, để ta nhìn xem ngươi lợi hại tới mức nào, có phải lợi hại hơn thần linh hay không.”
Hai mắt Mộc Phàm nóng rực, nhìn chằm chằm Hỏa ma khổng lồ trong hư không, trong tay xuất hiện một đĩa tròn, có đủ năm màu sắc, đúng là bảo vật cấp Sử thi, Ngũ Hành trận bàn.
Ầm vang!
Hai bàn tay to hung hăng quơ tới.
“Đi!”
Mộc Phàm đột nhiên tế ra Ngũ Hành trận bàn, nó phát ra ánh sáng năm màu, thế mà chặn được hai bàn tay Hỏa ma đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận