Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 394: Côn to lớn

Côn!
Sinh vật trong truyền thuyết thế mà xuất hiện ở chỗ này.
Dưới Thiên hà, bóng đen khổng lồ dần dần hiện lên, nước Thiên hà đột nhiên sôi trào.
“Sao lại thế này?”
Lúc này, trên hai chiếc tiên trên thuyền, một đám sinh vật cấp Thần thoại kinh hoảng nhìn nước Thiên hà đột nhiên trào lên.
“Dưới Thiên hà có thứ gì đó.”
Đột nhiên, một tên thần linh hoảng sợ kêu to, chỉ vào Thiên hà.
Những tên khác vừa nhìn tức khắc hết hồn, phía dưới Thiên hà có một bóng đen khủng bố, không nhìn thấy giới hạn.
Có thứ đáng sợ đang nổi lên khiếnnước sông sôi trào, không ngừng phun lên khiến đám thần linh đều muốn khóc.
Đang ở trong Thiên hà a, một khi rơi vào chắc chắn xong đời.
Tiên thuyền lắc qua lắc lại, dọa hỏng một đám sinh vật trên thuyền, vốn là cấp Thần thoại, vốn không sợ gì cả nhưng tình cảnh trước mắt làm bọn chúng sợ muốn chết.
“Mau xem, đó là cái gì?”
Lúc này, trăm vạn sinh linh không qua được Thiên hà sôi nổi kinh hô, một đám hoảng sợ nhìn bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong Thiên hà.
Chúng nó hoảng sợ phát hiện, bóng đen này đang nhanh chóng lao tới.
“Nó muốn làm gì?”
Có sinh vật Bán thần trong lòng sinh báo động, cảm giác uy hiếp mãnh liệt xuất hiện, kinh hãi nhìn bóng đen càng ngày càng sát mặt nước Thiên hà.
“Không tốt, chạy mau.”
Đột nhiên, có sinh vật Bán thần hoảng sợ kêu to, xoay người trực tiếp bùng nổ tốc độ nhanh nhất chạy như điên.
Các sinh vật khác thấy thế cũng sôi nổi quay đầu chạy, trong mấy trăm vạn sinh linh dị tộc, đa số đều là pháo hôi, một đám nối tiếp một đám chạy trốn.
Tuy rằng không rõ thứ trong Thiên hà là thứ gì, nhưng trông rất khủng bố, không chạy nhanh sẽ xong đời.
Oanh!
Ngay sau đó, nước Thiên hà bắn tung tóe, ầm ầm ầm, xuất hiện sóng cao mấy vạn trượng, cảnh tượng khủng bố làm vô số dị tộc choáng váng.
Hai chiếc tiên thuyền lập tức đã bị sóng lớn xốc bay lên cao mấy vạn trượng, đám thần linh sợ hãi thét chói tai.
“A...”
Trên bờ, mấy trăm vạn sinh linh dị tộc hoảng sợ chạy trốn, một đám nổi cơn điên liều mạng chạy trốn.
Chỉ thấy trong Thiên hà có một quái vật khổng lồ lao ra, không biết to lớn mấy ngàn dặm, thân hình khủng bố nhảy ra khỏi mặt nước.
“Côn!”
Có thần linh trợn mắt, cả người run như mặt trống, thiếu chút nữa vỡ mật.
Khi thấy con quái vật khổng lồ này, tất cả thần linh, sinh vật dị tộc đều choáng váng, ngây ngốc nhìn.
Đó là cá Côn, thân thể to lớn vô biên màu đen, phủ kín từng vằn màu lam, tản ra ánh sáng kinh người.
Đầu nó tựa như một ngôi sao trước mắt, mở miệng rộng ra, hướng về phía mấy trăm vạn sinh linh dị tộc mà nuốt.
“Thật lớn!”
Trên bầu trời, Mộc Phàm vẫn bay thẳng lên, gương mặt tràn đầy sự khiếp sợ.
Hắn nhìn đầu tiên thú khủng bố phía dưới một ngụm nuốt lấy mấy trăm vạn sinh linh dị tộc.
Nó trực tiếp nhảy ra từ trong Thiên hà, nháy mắt ăn luôn mấy trăm vạn dị tộc trên bờ Thiên hà, không sót một tên.
Ngay cả tên Bán thần đào tẩu trước nhất cũng không thể tránh được cái miệng khổng lồ của Côn, một đám thần linh xem mà cả lạnh run.
Mộc Phàm nuốt nước miếng, trái tim đập bùm bùm.
Hắn đổ mồ hôi lạnh, bị tiên thú khổng lồ này làm chấn động.
“Tiên thú thượng cổ ẩn chứa tiên lực thuần khiết cường đại, kiến nghị ký chủ bắt lấy hầm canh, nướng ăn, có thể bồi bổ thân thể, rèn đúc vô thượng tiên thể.”
Đột nhiên, trong đầu vang tiếng hệ thống nhắc nhở, Mộc Phàm nghe mà ngơ ngác.
“Nướng ăn, hầm canh?” Mộc Phàm đen mặt.
Hắn nhìn nhìn con cá không biết dài mấy ngàn cây số kia, trong lúc nhất thời có chút cạn lời, liên tục trợn mắt.
“Ngươi thôi đi, nhìn xem có thể dùng thứ gì để hầm đầu Côn này?”
Mộc Phàm thầm mắng hệ thống một tiếng.
Côn quá to, một nồi hầm không hết, thậm chí chuẩn bị hai cái vỉ nướng to cũng không thể nướng nổi.
“Thứ này nâng không nổi.”
Hắn cười khổ, nhanh chóng mang theo Tiểu Ách bay cao hơn nữa, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi phạm vi công kích của cự Côn khủng bố này.
Nhưng không có biện pháp nào, nó quá lớn, mình ở trước mặt nó còn không bằng một hạt bụi nữa.
Huống chi ở trong Côn Luân tiên cảnh có tiên lực bao phủ, từ trường giam cầm, trói buộc tu vi.
Lúc này, đám thần linh trên tiên trên thuyền bị dọa ngốc.
“Tiên thú của Thiên Đình thượng cổ, Côn, nghe đồn trấn thủ bắc Thiên hà, không nghĩ tới lời đồn là thật sự.”
Một tên thần linh hoảng sợ nói.
Bọn chúng ngồi trên tiên thuyền, bị sóng lớn cuốn lên cao mấy vạn trượng, nhìn cự Côn khủng bố nhảy khỏi Thiên hà nuốt trọn mấy trăm vạn sinh linh dị tộc rồi lại chui vào Thiên hà.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, sóng lớn ngập trời, toàn bộ Thiên hà đều sôi trào kịch liệt, đong đưa, nước sông quay cuồng, hai chiếc tiên thuyền vốn phải rơi xuống lại bị nâng lên càng cao.
Còn Thánh thành Thiên sứ tộc thì bị sóng gió ngập trời bao phủ, tản ra thánh quang vô tận, từng đường Thánh ngân đan xen lập loè, bắt đầu bùng nổ muốn lao tới.
Nhưng ngay lúc này, Côn vừa mới nhảy vào Thiên hà lại mở miệng lần nữa.
Cái miệng khổng lồ mang theo khí thế nuốt trời, cả nước Thiên hà cùng sóng lớn đều bị cuốn ngược trở lại, chảy vào bụng Côn.
Mắt thấy cự Côn mở miệng rộng, Thiên hà sôi trào, một xoáy nước khủng bố giống như lỗ đen xuất hiện, cắn nuốt tất cả mọi thứ chung quanh.
“Chạy mau”
Thần linh trên hai chiếc tiên thuyền hoảng sợ kêu to, một đám bộc phát thần lực trực tiếp tạo ra vòng phòng ngự.
Thậm chí mấy chục tên thần linh cùng hợp lực, rót thần lực vào tiên thuyền làm tiên thuyền lập tức phá không bay đi, hướng ra khỏi cái miệng khổng lồ, liều mạng chạy trốn.
“Mẹ nó!”
Mộc Phàm sợ tới mức chửi tục, nhìn cái miệng khổng lồ mà kinh hoảng.
Hắn không thèm nghĩ nhiều, cuốn lấy Tiểu Ách nhanh chóng phá không bay đi, thật sự quá dọa người.
Ầm!
Cự Côn nhảy ra, mồm to nuốt lấy vô số nước Thiên hà, bao gồm một tòa Thánh thành đang đau khổ chống đỡ cùng hai chiếc tiên thuyền.
Tất cả thần linh cùng tiên thuyền đều bị nuốt rớt, Thánh thành của Thiên sứ tộc cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trong nháy mắt, toàn bộ đám sinh vật dị tộc đều rơi vào bụng tiên thú thượng cổ Côn.
Miệng Côn quá khổng lồ, khó tránh khỏi thế nuốt của nó khi nó nhảy dựng lên.
Nó quá lớn.
Dù tốc độ của Mộc Phàm rất nhanh nhưng so sánh với Côn mà nói thì quá nhỏ bé.
Mắt thấy mình sắp bị nuốt lấy, Mộc Phàm lộ vẻ hung ác, tích tụ lực lượng toàn thân xoay người tung ra một quyền.
Đông long!
Nước Thiên hà tan tác, quyền ý cường đại bùng nổ, nhưng không thể lay động cự Côn khủng bố này chút nào, giống như gãi ngứa cho nó.
“Già thiên thủ!”
“Hoàng thiên ấn.”
Mộc Phàm liên tục đánh ra hai thức cấm thuật, bàn tay to ù ù đánh ra, bàn tay dù khổng lồ nhưng ở trước mặt Côn lại nhỏ bé vô tri.
Huy hoàng thiên ấn đè xuống, uy thế vô song, nhưng đánh vào miệng Côn chẳng nhấc nổi chút bọt sóng.
Hai thức cấm thuật đều biến mất, như rơi vào động không đáy, trực tiếp bị hấp thu.
Mộc Phàm xem mà tâm thần run rẩy, cấm thuật cũng không có hiệu quả, hoàn toàn đánh không lại.
“Xong con bê!”
Mộc Phàm liền thấy không gian tối sầm, cả hắn cùng Tiểu Ách đều bị nuốt vào, không thể chạy thoát.
Ầm ầm ầm...
Thiên hà bạo động, sau khi cự Côn nuốt lấy tất cả lại lần nữa chui vào trong Thiên hà, khiến toàn bộ nước Thiên hà quay cuồng rít gào.
Tiếng động vnag vọng tám phương, vang vọng Côn Luân tiên cảnh.
“Ngẵng...” Cự Côn đắc ý phát ra tiếng gầm rú kỳ quái, nghiêng người vung đuôi, chìm vào Thiên hà mênh mông, càng lúc càng sâu, cuối cùng biến mất không thấy.
Tất cả sinh linh tiến vào Côn Luân tiên cảnh đều bị một đầu tiên thú trấn thủ bắc Thiên hà nuốt sạch.
Mấy trăm vạn sinh linh dị tộc, bao gồm cả thần linh, tràn đầy tự tin xâm nhập vùng cấm Côn Luân tìm kiếm tiên bảo thượng cổ.
Hiện tại lại bị một đầu tiên thú cự Côn sống trong Thiên hà nuốt lấy, không kẻ nào nghĩ đến kết quả này, toàn quân bị diệt sạch.
Bao gồm cả Mộc Phàm, không kẻ nào thoát khỏi miệng Côn.
Trong bóng đêm, Mộc Phàm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ý chí nguyên thần cường đại cũng không có biện pháp thăm dò bên ngoài cơ thể, có một lực lượng vô hình trói buộc hết thảy, giam cầm tu vi cùng nguyên thần.
“Hệ thống, bị Côn nuốt sẽ có kết cục thế nào?”
Mộc Phàm cảm giác mình đang không ngừng rơi xuống, không gian tăm tối, còn có thể thấy được Tiểu Ách bên cạnh, nàng không khẩn hay sợ hãi chút nào.
“Ký chủ, thứ ngươi ăn sẽ biến thành cái gì, ngươi không biết sao?” Hệ thống hỏi lại một câu.
Câu hỏi này khiến Mộc Phàm xấu hổ, ăn vào bụng rồi thì đương nhiên sẽ bị tiêu hóa, sau đó biến thành một đống ba chấm, xuất ra bên ngoài cơ thể.
“Vậy làm sao ra ngoài đây?” Mộc Phàm trong lòng lo lắng lên.
Ai ngờ hệ thống lại truyền đến một câu: “Vì sao ký chủ phải đi ra ngoài, trong cơ thể Côn có rất nhiều bảo tàng, thật vất vả mới tiến vào một lần, không nên vội vã ra ngoài.”
“Bảo tàng sao?” Mộc Phàm sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp.
Quả nhiên, Tiểu Ách bên cạnh đột nhiên nói: “Đại nhân, ta thấy rất nhiều đồ vật sáng long lanh.”
Vừa nghe lời nàng nói, Mộc Phàm liền có tinh thần, thích nhất là khi Tiểu Ách nói thấy đồ vật sáng lấp lánh hoặc là sáng long lanh, chắc chắn là bảo vật.
“Hả, đám thần linh dị tộc kia không chết a.”
Lúc này, Mộc Phàm thấy trong bóng đêm phía trước lóe ánh sáng, ánh sáng thánh khiết bao phủ một tòa thành, đúng là Thánh thành Thiên sứ tộc.
Bên kia là hai chiếc tiên thuyền theo nước Thiên hà bị nuốt vào, đang không ngừng trôi.
Những tên thần linh kia vẫn chưa bình tĩnh, phát giác chính mình còn sống, một đám lộ ra biểu tình may mắn sống sót sau tai nạn.
Bọn chúng còn sống.
Nhưng đám thần linh này không biết, tiếp theo bọn chúng sẽ gặp phải nguy cơ khủng bố hơn, bọn chúng cho rằng ở trong bụng Côn có thể bình yên vô sự sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận