Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 289: Hoảng sợ

Khu mậu dịch, trong một gian phòng nát, một già một trẻ đang nói chuyện với nhau.
“Gia gia, ngươi làm sao vậy?”
Một tiểu nữ hài dáng vẻ xấu xí khóc nức nở.
Nàng nhìn lão giả nằm trên chiếu, thở thoi thóp, chuẩn bị treo mạng.
Một già một trẻ này đúng là hai tên Tai ách tộc kia.
Lão giả thở thoi thóp, hai mắt không ngừng chảy máu đen, không ngăn được.
Hắn thanh âm suy yếu nói: “Ta sắp không xong, nguyền rủa đã ăn mòn căn nguyên của ta, không kéo dài được bao lâu.”
“Ngươi khác biệt, ngươi còn có tương lai rất tốt, còn phải gánh vác sứ mệnh truyền thừa của tộc ta, thoát khỏi vận rủi, bài trừ nguyền rủa liền đặt hết trên vai ngươi.”
“Khụ khụ...”
Lão giả vừa nói vừa ho khan kịch liệt, hai mắt không ngừng trào máu, máu đen ẩn chứa một loại hơi thở quỷ dị.
Đó là hơi thở nguyền rủa, mang theo tai ách chi khí, một khi dính phải, bất kỳ ai cũng sẽ gặp tai ương.
“Gia gia... Ngươi không được chết...” Tiểu nữ hài đau lòng, khóc bù lu bù loa.
Nước mắt nàng rất quỷ dị, thế mà bốc khí đen, như một loại nước mắt chứa nguyền rủa, có lực lượng đáng sợ.
Lão giả yếu ớt nói: “Đừng khóc, nước mắt ngươi mang theo nguyền rủa cường đại, rất dễ đưa tới họa sát thân.”
“Ngươi phải nhớ kỹ, những ác ma đáng sợ lấy nguyền rủa làm thức ăn một khi thấy ngươi liền sẽ không chút do dự ăn ngươi.”
Nói đến đây, hơi thở của lão giả dần dần yếu hơn, có thể tắt thở bất kỳ lúc nào.
Đột nhiên lão ngồi dậy, cả người toát ra từng luồng sương mù màu đen.
“Ngươi nghe đây, trên đời này chỉ còn lại có mình ngươi là tộc nhân Tai ách tộc, có lẽ chỉ có một người có thể xóa bỏ nguyền rủa trên người ngươi.”
“Ta đi rồi, ngươi nghĩ cách tiếp cận thiếu niên nhân loại kia, bất cứ giá nào cũng phải lưu lại bên cạnh hắn, chỉ có hắn mới có thể cởi bỏ nguyền rủa trên người ngươi, thức tỉnh huyết mạch Tai ách, tái hiện vinh quang vô thượng của Tai ách tộc.”
Phốc!
Vừa nói xong, lão giả đột nhiên biến mất, hóa thành một luồng khói đen lượn lờ bay lên không trung, cuối cùng tiêu tán vào hư vô.
Hắn đã chết, tan thành mây khói.
“Gia gia...” Tiểu nữ hài đau lòng khóc òa.
Tộc nhân cuối cùng trên đời này, thân nhân duy nhất của nàng, cứ như vậy mà biến mất, thật sự tan thành mây khói.
........
Trong phủ Thành chủ, Mộc Phàm tiếp kiến vị công chúa Tinh linh tộc Áo Lan này.
“Áo Lan gặp qua đại nhân.”
Nhìn thấy Mộc Phàm, Áo Lan ưu nhã hành lễ.
Mộc Phàm mỉm cười đi tới, nói: “Không cần khách khí, ngươi với ta là bằng hữu, kêu Mộc Phàm được rồi, không cần phải khách khí như vậy.”
“Mộc Phàm...” Áo Lan nói nhỏ, cười nói: “Chính thức giới thiệu một chút, ta tên là Áo Lan, Tinh linh tộc, năm nay hai trăm tuổi.”
“Phốc!”
Mộc Phàm phun một ngụm nước trà, thiếu chút nữa phun vào mặt Áo Lan rồi, có chút xấu hổ sờ mũi.
Hai trăm tuổi, má ơi.
Trong lòng muốn câm nín, tuổi thọ của dị tộc quá dài, động chút liền mấy trăm tuổi, mấy ngàn tuổi, trên vạn tuổi, cảm giác bình thường như ăn cơm uống nước.
“Phốc...” Nhìn bộ dạng của Mộc Phàm, Áo Lan bật cười, giải thích nói: “Đừng kinh ngạc, tuổi thọ Tinh linh tộc chúng ta thông thường là hơn ngàn năm, hai trăm tuổi chỉ tương đương với nhân loại các ngươi mười tám tuổi, vừa mới thành niên.”
“Ta vừa tiến hành Lễ thành niên năm ngoái.” Nghe Áo Lan giải thích, Mộc Phàm liền hiểu.
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy không thích hợp, sao có thể so với nhân loại mười tám tuổi, không thể so được nha.
Ngươi đã sống hai trăm năm, dù là một đầu heo sống như vậy cũng mạnh hơn nhân loại mười tám tuổi quá nhiều.
Học hai trăm năm, tu luyện hai trăm năm, nhân loại mười tám tuổi có thể so được với ngươi sao?
Mộc Phàm cười khổ lắc đầu, không rối rắm vấn đề này nữa, Tinh linh tộc người ta có tuổi thọ dài, ai kêu nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi đây.
Nhưng sau khi tu luyện, tuổi thọ, thực lực của nhân loại đều sẽ tăng cao, so thế này thì không gì khác nhau, sống lâu dài không có nghĩa là ngươi rất cường đại.
Có vài sinh vật sống dài dòng nhưng thực lực cũng chằng ra sao.
“Đúng rồi, lần này tới tìm ta có chuyện gì?” Mộc Phàm dời đề tài.
Chỉ thấy Áo Lan mỉm cười nói: “Ta tới để báo cho ngươi một tiếng, ta phải rời đi, trở về Tinh linh tộc.”
“Ngươi phải trở về?” Mộc Phàm hiểu rõ gật gật đầu.
Áo Lan nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta ra ngoài đã rất lâu rồi, cần phải trở về, là bằng hữu nên ta tới từ biệt.”
“Cần ta đưa ngươi về sao?” Mộc Phàm gật gật đầu hỏi.
Nàng lắc đầu: “Không cần, ta có phương thức chuyên môn để trở về.”
“Ba tháng sau, chính là đại thọ vạn năm của mẫu hoàng ta, hy vọng ngươi có thể tới.” Áo Lan nói nghiêm túc nhìn Mộc Phàm, rất chờ mong.
Mộc Phàm không nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ đi, chỉ là ta phải đi như thế nào, không biết nhà ngươi ở đâu nha.”
“Đây là chuyện thứ hai mà ta muốn nói.”
Áo Lan mỉm cười, lấy ra một lá cây xanh biếc đưa cho Mộc Phàm.
“Đây là gì?” Mộc Phàm sửng sốt, một cái lá cây?
Nhưng vừa nhận lấy liền cảm giác khác lạ, đây không phải lá cây bình thườngy.
Quả nhiên, Áo Lan tiếp tục giải thích: “Đây là lá của Sinh mệnh thụ, đại biểu cho một loại thân phận trong Tinh linh tộc, cũng là bằng chứng duy nhất để tiến vào Tự nhiên chi lâm của Tinh linh tộc.”
“Ngươi chỉ cần bóp nát là có thể được truyền tống tới Tinh linh chi lâm, đến lúc đó ta sẽ cảm ứng được hơi thở, đến đón ngươi.”
Nghe Áo Lan giải thích, Mộc Phàm đã hiểu.
Tinh linh tộc ở đâu, không ai biết rõ.
Nhưng bằng một lá Sinh mệnh thụ có thể trực tiếp truyền tống, giống như là một vé xe, trực tiếp đến lãnh địa Tinh linh tộc.
“Thì ra là thế.” Mộc Phàm gật gật đầu, cất kỹ lá cây này.
“Ta đây liền cáo từ.”
Áo Lan nói xong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Mộc Phàm cũng đứng lên, nhìn Tinh linh công chúa trước mắt, cười nói: “Ngươi đi bây giờ sao, ta tiễn ngươi.”
Hai người cùng nhau rời khỏi đại điện, từ bên trong đi ra, đúng lúc bị các sinh vật, cường giả khác nhìn thấy.
Nhìn Tinh linh công chúa vừa đi vừa nói cười với Mộc Phàm, quan hệ thân mật, không ít sinh vật lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế.
Chúng nó suy đoán, Áo Lan và Mộc Phàm, một Tinh linh, một nhân loại, chắc chắn hai người có quan hệ bí mật nào đó.
“Chuyện vui rồi nha.”
“Ta nghe nói một vị Hải vương trẻ tuổi của Hải vương tộc muốn theo đuổi Tinh linh công chúa.”
Trên đường, không ít sinh vật nghị luận sôi nổi, bừng bừng hứng thú.
Chỉ thấy một sinh vật đầu mọc xúc tu nói: “Theo ta thấy, Hải vương kia chắc chắn gặp bi kịch.”
“Không tồi!”
Lời này khiến không ít sinh vật tán đồng.
Có một sinh vật dáng vẻ thấp bé, toàn thân đen thui mở miệng nói: “Vị đại nhân này là hung nhân thật sự, từng giết Bán thần.”
Nói đến đây, vẻ mặt nó kiêu ngạo, hiển nhiên là sùng bái Mộc Phàm một cách cuồng nhiệt.
Trong mắ bất kỳ chủng tộc nào, cường giả sẽ luôn được tôn kính.
“Bọn chúng đang đàm luận về ngươi nha.”
Mộc Phàm nghe được tiếng nghị luận chung quanh, có chút cổ quái nhìn Tinh linh công chúa mặt đỏ bừng bên cạnh.
Nàng lập tức hoảng loạn giải thích: “Ngươi đừng nghe bọn chúng nói bậy, ta chưa từng gặp Hải vương gì đó, càng không có việc này.”
“Đừng khẩn trương, lại không phải chuyện lớn gì.” Mộc Phàm không nhịn được mà bật cười.
Công chúa Tinh linh tộc này lại khẩn trương như thế, chẳng lẽ sợ hắn hiểu lầm sao?
Mộc Phàm cảm thấy cổ quái, trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, đều không nói gì.
Rất mau, Áo Lan liền về tới nhà ăn Tinh linh, đúng lúc thấy rất nhiều Tinh linh đang chờ, cầm đầu là lão Tinh linh.
Lão Tinh linh này thấy Mộc Phàm đưa Áo Lan trở về, sắc mặt hơi biến hóa.
“Công chúa, chúng ta cần phải đi.”
Lão không thể không nhắc nhở Áo Lan.
Áo Lan ngẩng đầu nhìn Mộc Phàm, nhẹ giọng nói: “Mộc Phàm, ta phải đi rồi, ba tháng sau nhớ tới, ta ở Tinh linh Vương thành chờ ngươi.”
“Tốt, một lời đã định.”
Mộc Phàm gật gật đầu hứa hẹn, thật sự muốn đi Tinh linh tộc nhìn một chút.
“Gặp lại, bằng hữu của ta.”
Áo Lan vẫy vẫy tay từ biệt, trước mắt Mộc Phàm, mấy chục Tinh linh cùng nhau bóp nát từng lá cây xanh biếc, hóa thành một quầng sáng mông lung bao phủ bọn họ.
Vù!
Trong chớp mắt, Áo Lan cùng đám Tinh linh liền biến mất khỏi tầm mắt Mộc Phàm.
“Không gian truyền tống sao?”
Mộc Phàm suy tư gì đó, nỉ non một câu, vừa rồi bắt giữ được rồi một chút dao động không gian, một tọa độ đường hầm không gian xuất hiện trong tâm thần.
Ánh mắt hắn sáng lên, cười nói: “Thì ra đây là tọa độ không gian của Tinh linh tộc.”
Trong nháy mắt, bằng năng lực không gian của mình, Mộc Phàm thành công bắt được tọa độ không gian của Tinh linh tộc.
Điều này có nghĩa là dù không có lá cây kia, Mộc Phàm vẫn có thể dùng lực lượng của chính mình thành công đi đến Tinh linh tộc.
“Tinh linh công chúa thật thú vị, ba tháng sau gặp lại đi.”
Mộc Phàm cười cười, xoay người muốn rời đi.
Nhưng mới vừa xoay người lại liền thấy một tiểu nữ hài xấu xí đứng trước mặt, đang trông mong nhìn hắn, ngăn cản đường đi.
“Mẹ nó!”
Đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một nữ hài xấu xí, Mộc Phàm giật nảy mình, da đầu tê dại.
Nàng xuất hiện lúc nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận