Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 455: Lời thề vô dụng đối với ta

-
Phanh!
Vạn vật mai một, không gian không ngừng sụp xuống, cắn nuốt hết vật chất.
“A...”
“Thiên Đế, bổn tọa không để yên cho ngươi.”
Ở trung tâm vụ nổ, Thái Nhất phẫn nộ rít gào, cứng rắn hứng lấy hai quả Thí thần đạn.
Quả nhiên, Thí thần đạn cường hóa gấp mười lần cũng không thể giết chết Thái Nhất, chỉ làm thân thể hắn bị thương, mất đi chút máu thịt.
Hai cánh tay của hắn chỉ còn lại xương cốt, trên mặt cũng lộ xương ra, trông rất dữ tợn, hắn phẫn nộ gầm gừ, âm thanh truyền ra rất xa.
Thái Nhất tức muốn nổ tung, bị Mộc Phàm chơi một vố, không những khiêng Dao Trì đi mất mà trước khi đi còn dùng một loại đồ vật kỳ quái công kích hắn.
Nếu không phải hắn có thực lực cường đại thì đã bị nổ chết rồi, lửa giận khó dập tắt.
Ầm...
Không gian trong phạm vi mười vạn dặm đột nhiên sụp đổ, vạn vật biến mất, lực lượng cường đại quét ngang tám phương, hơi thở khủng bố thật lâu không tiêu tan, kinh động khắp nơi.
“Sao Thái Nhất phát cuồng rồi?”
Trong hư không hỗn độn, phía bắc, phía tây, có từng hơi thở cường đại xuất hiện, một vài tồn tại khủng bố đang yên lặng ngắm nhìn nơi này.
“Hơi thở của Thái Nhất càng ngày càng mạnh.”
Có Tiên thiên sinh linh cường đại cảm nhận được hơi thở của Thái Nhất, cảm giác bị uy hiếp.
Thái Nhất bị Mộc Phàm chọc tức, hủy diệt một khu vực khoảng mười vạn dặm mới ngừng lại.
........
Lúc này, bên kia, trong hư không hỗn độn, Mộc Phàm khiêng Dao Trì một đường bỏ chạy, không dám quay đầu, không dám dừng lại chút nào.
Ở trên vai chính là Dao Trì.
Giờ phút này Dao Trì đang rơi vào trạng thái khiếp sợ, bị Mộc Phàm khiêng đi, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại có một cảm xúc khác thường.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân khiêng lên, tiếp xúc gần gũi, khuôn mặt đỏ hồng vì xấu hổ và giận dữ nên há miệng cắn vai Mộc Phàm.
“A a a, ngươi làm gì thế?” Mộc Phàm cảm giác vai truyền đến cảm giác khác thường, phát hiện Dao Trì đang cắn hắn.
Tuy rằng không đau, Vô thượng tiên thể cường đại tất nhiên là không sao rồi, nhưng ánh mắt hận không thể ăn tươi hắn của Dao Trì làm hắn nổi da gà.
“Ta cắn chết ngươi...” Dao Trì điên rồi, bị khi dễ nhiều lần, tâm lý hỏng rồi.
Nàng điên cuồng há miệng cắn xé Mộc Phàm, đáng tiếc, không cắn rớt được chút thịt nào.
Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, dở khóc dở cười nói: “Ngươi là chó sao, gặp người liền cắn, tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi ra, là ân nhân cứu mạng của ngươi đó.”
“Phi, vô sỉ.” Dao Trì giãy giụa mắng: “Đồ vô sỉ, mau thả ta xuống.”
“Đừng ồn ào.”
Mộc Phàm có chút tức giận, giơ tay vỗ một cái bụp, toàn thân Dao Trì run lên.
Vẻ mặt cứng đờ, đôi mắt trừng to, tên này thế mà đánh vào mông nàng, cảm giác nóng rát đau đớn kích thích thần kinh.
“A... Ta muốn giết ngươi.”
Dao Trì điên rồi, lớn tiếng thét chói tai.
Nàng thật sự điên lên, chưa bao giờ bị nhục nhã như thế, hai mắt loé ánh sáng hồng, có dấu hiệu nhập ma.
“Không phải chỉ đánh một cái thôi sao, làm gì tới mức nhập ma thế này?” Mộc Phàm dở khóc dở cười.
Thật sự không thể chạm vào nữ nhân này nha.
Mộc Phàm cảm thấy kỳ quái, vốn cho rằng Dao Trì sẽ ồn ào thêm một lúc, không nghĩ tới đột nhiên im bặt, không rên một tiếng.
Hắn quay đầu nhìn lại, nàng vùi vào trên vai hắn khóc thút thít, sắc mặt không ngừng biến đổi, lúc hồng lúc tím lúc xanh, khoé mắt tràn nước.
Chạy thêm một lúc nữa, khi không còn cảm nhận được hơi thở của Thái Nhất thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng dừng lại ở một vùng núi.
“Hô, rốt cuộc cũng thoát khỏi.”
Mộc Phàm thở phào, vừa rồi cực kỳ khẩn trương.
Không có biện pháp nào, hiện tại không đánh lại Thái Nhất, không chạy không được, hiện tại chạy thoát là tốt rồi.
“Thả ta xuống."
Trên vai truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Dao Trì, không một chút tình cảm.
Mộc Phàm nghe mà sửng sốt, ngay sau đó thả nàng xuống.
“Ngươi...” Mộc Phàm há miệng thở dốc, nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Dao Trì tức khắc câm nín.
Dao Trì khôi phục bình tĩnh, như sau bị kích thích tới cực điểm biến thành một người khác, lạnh như băng, trông rất khó chịu.
“Chậc chậc, phong bế tình cảm sao?” Mộc Phàm nghĩ chút liền hiểu.
Đây là Dao Trì phong bế tình cảm của bản thân, trở nên giống như máy móc.
“Ta nói này, ngươi không cần phải làm như vậy chứ?” Mộc Phàm có chút bất đắc dĩ.
Có phải mình tra tấn khiến nàng phát điên rồi không, muốn trực tiếp phong bế thất tình lục dục, có chút quá mức.
“Không liên quan gì tới ngươi.” Dao Trì lạnh nhạt đáp lại.
Nàng nhìn Mộc Phàm, lạnh lùng nói: “Cởi trói cho ta, mau thả ta ra.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm tới gần: “Như thế nào, ngươi cho ngươi là ai, hô tới hô lui, ngươi không biết tự cởi bỏ sao?”
“Đúng rồi, phong bế thất tình cũng vô dụng, ta không cởi bỏ cho ngươi, ai kêu ngươi hố ta, để ngươi nếm thử mùi vị bị giam cầm.”
“Ngươi...” Nghe được lời này, Dao Trì tức giận đỏ mặt, nếu ánh mắt có thể giết người thì Mộc Phàm đã chết vô số lần.
“Ngươi cái gì ngươi, ta nói sai rồi sao?”
Mộc Phàm hừ lạnh nói: “Trước đó hố ta ta còn chưa có tính sổ đây, còn muốn phong bế thất tình, xem ta phá.”
“Không được...” Dao Trì kinh ngạc hô to một tiếng, đáng tiếc đã chậm.
Mộc Phàm điểm một ngón tay vào giữa hai chân mày nàng, chỉ nghe tiếng răng rắc, phong ấn thất tình bị phá bỏ.
Dao Trì lập tức trở lại bình thường, khuôn mặt đỏ rực, xấu hổ và giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Phàm, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
“Thế này trông mới được chứ.” Mộc Phàm cười tủm tỉm nhìn nàng.
Dao Trì dứt khoát không rên một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
“Xem biểu tình của ngươi, ta thấy ngươi rất không vui?” Mộc Phàm chậm rãi nói.
Hắn đột nhiên thở dài: “Được thôi, nếu cứu ngươi ra mà ngươi không vui, ta đây đưa ngươi đưa trở về cho Thái Nhất, nữ nhân không có lòng tốt như ngươi thì không cần cũng không sao.”
“Không!”
Dao Trì sợ hãi hô to, tức giận đến cả người run rẩy.
Tên khốn nạn, vô sỉ này thế nhưng uy hiếp nàng, nhưng nàng thật sự không muốn bị đưa cho Thái Nhất, tên kia so với tên này còn ghê tởm hơn.
Mộc Phàm dù nói như thế nào cũng không làm gì nàng, còn Thái Nhất thì khác, muốn cưỡng chế cùng nàng âm dương hợp nhất.
Tất nhiên là nàng không muốn rồi.
"Được thôi, không đùa với ngươi nữa.”
Mộc Phàm xua xua tay, bắt lấy Khốn tiên thằng, răng rắc, Khốn tiên thằng bị cắt thành hai đoạn.
Đây là đồ vật của Thái Nhất, vẫn nên huỷ hoại mới tốt, miễn cho tồn tại tai hoạ ngầm tồn, dù sao vật này dễ dàng bị đối phương thu hồi.
Dao Trì khôi phục tự do, hoạt động thân thể, cảm giác tu vi trong cơ thể đã khôi phục, Mộc Phàm thuận tiện phá giải giam cầm tu vi giúp nàng.
“Cảm ơn.” Do dự một hồi thì Dao Trì nói tiếng cảm ơn.
Mộc Phàm cực kỳ kinh ngạc, cảm thấy hiếm lạ, nói: “Thật làm người ta bất ngờ nha, ngươi cũng biết nói tiếng cảm ơn sao, nếu thật sự muốn cảm ơn ta, vậy ta đưa ngươi....”
“Vô sỉ.” Dao Trì lập tức nổi bão, đỏ mặt, tức giận nói: “Ta cũng sẽ không để ngươi thực hiện được, ngươi đừng hòng có được ta.”
“....” Mộc Phàm hết chỗ nói rồi.
Hắn vỗ trán cười khổ nói: “Đầu ngươi toàn những suy nghĩ gì đâu không, ta nói là ngươi muốn cảm tạ ta thì đưa ta gốc Tiên thiên bàn đào kia là được.”
“Thật sao?” Dao Trì có chút ngạc nhiên, sau đó xấu hổ, tức giận.
Chẳng lẽ thật sự là nàng nghĩ sai?
“Đương nhiên, ta chỉ cần Tiên thiên bàn đào, ngươi cho rằng ta muốn cái gì?” Mộc Phàm có chút buồn cười nhìn nàng, vị Tiên thiên nữ thần này này vẫn có chút đáng yêu nha.
Chỉ là tính tình không tốt, cứ cảm thấy không phù hợp.
Dao Trì đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào, xấu hổ muốn chết, muốn tìm cái lỗ chui vào.
Mộc Phàm cười hắc hắc, nói: “Ngươi cho rằng ta muốn ngươi sao, yên tâm, đối với nữ thần như ngươi, ta không có hứng thú.”
“Đồ vô sỉ, lăn!”
Dao Trì tức giận đến duỗi tay muốn xé nát nam nhân đáng giận trước mắt, bóc linh hồn hắn ra mới hả dạ.
“Nói rồi đó, Tiên thiên bàn đào thuộc về ta.” Mộc Phàm nở nụ cười sáng lạn.
Nhưng Dao Trì lại lắc đầu, nói: “Không được, không thể cho ngươi Tiên thiên bàn đào, đó là vật cộng sinh với ta.”
“Vậy khó làm rồi, cái này cũng không được cái kia cũng không xong, xem ra ta vẫn nên ném ngươi cho Thái Nhất xử lý đi.”
Mộc Phàm có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Không được!”
Dao Trì sợ tới mức run run, gương mặt trắng bệnh.
Rơi vào tay Thái Nhất thì không còn gì cả, cho nên nàng cắn răng quyết định.
“Ta có thể giúp ngươi trồng cây Bàn đào khác, còn gốc Tiên thiên bàn đào mẫu thụ là vật cộng sinh với ta, không cách nào đưa cho ngươi.”
Nàng thỏa hiệp, muốn trả giá một chút, gieo trồng Bàn đào cho Mộc Phàm.
Mộc Phàm suy nghĩ chút rồi gật gật đầu: “Cũng có thể, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện."
“Giúp chuyện gì?” Dao Trì lập tức cảnh giác.
Chỉ nghe Mộc Phàm từ từ nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chính là giúp ta trèo lên Thiên vị, khai sáng Thiên Đình, giáo hóa chúng sinh.”
“Cái gì?” Sắc mặt Dao Trì thay đổi.
Nàng tức giận nhìn Mộc Phàm, thì ra gia hỏa này cũng giống Thái Nhất, đều muốn nàng giúp ngồi lên Thiên vị.
Dao Trì vừa kinh ngạc vừa tức giận, đang muốn từ chối.
“Đừng vội từ chối, ta không cần ngươi dâng hiến bản thân, chỉ cần ngươi giúp ta cạnh tranh Thiên vị, nếu thành công thì ta và ngươi đều được chỗ tốt.”
“Còn nữa, Thái Nhất sẽ không bỏ qua ngươi, nếu ngươi không muốn hợp tác với ta, vậy tự mình đối mặt với Thái Nhất đi.”
Mộc Phàm nói xong lẳng lặng nhìn nàng.
Sắc mặt Dao Trì biến ảo, trong lúc nhất thời chần chờ, rốt cuộc nên hợp tác với Mộc Phàm hay không, hắn nói thật sao, không cần mình dâng hiến gì cả.
Nói cách khác, Mộc Phàm chỉ muốn trên danh nghĩa, hai người liên hợp sáng lập Thiên Đình, đăng lâm Thiên vị, chấp chưởng Thiên Đạo.
Đây là chuyện tốt, đối với nàng mà tới nói rất hấp dẫn, thân thuộc nhóm Tiên thiên thần linh đầu tiên, tất nhiên khát vọng chấp chưởng quyền hành Thiên Đạo.
“Được, ta đáp ứng, nhưng ngươi cần phải thề với Thiên Đạo, không thể có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào với ta, chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác.”
Nàng cân nhắc một hồi, cuối cùng đưa ra quyết định này.
Mộc Phàm nghe xong phun nhổ trong lòng, cô nàng này thấy bản thân mình rất tuyệt sao, chẳng lẽ nghĩ rằng tất cả nam nhân đều muốn chiếm hữu nàng?
Nói thật thì Mộc Phàm chỉ nhìn trúng vai trò của nàng, nếu bên cạnh có một nữ thần có thể thay thế thì đã sớm mặc kệ nàng rồi.
“Được, ta đáp ứng.” Mộc Phàm không hề nghĩ ngợi đáp lại.
Dù sao mình thật sự không có hứng thú với nàng, cho nên đáp ứng không chút do dự.
“Không được, ngươi cần phải thề với Thiên Đạo, như vậy ta mới yên tâm phụ tá ngươi tranh đoạt Thiên vị.” Dao Trì kiên định nói.
Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, rơi vào đường cùng, chỉ có thể thề.
“Thiên Đạo tại thượng, ta thề...”
Sau khi thề xong, Thiên Đạo có cảm ứng, lập tức hình thành ràng buộc.
Dao Trì xem xong, rốt cuộc cũng yên tâm, toàn thân thả lỏng, có Thiên Đạo ước thúc thì Mộc Phàm không thể làm bậy với nàng, an toàn rồi.
Nhưng nàng không biết là Mộc Phàm cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là Thiên Đạo mà muốn trói buộc hắn, hắn đã hỏi hệ thống rồi.
Hệ thống nói Thiên Đạo không có biện pháp ước thúc hắn, cho nên Mộc Phàm có thể không tuân thủ lời thề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận