Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 271: Ta lọt hố sao?

“Mộc Phàm, bằng hữu nhân loại của ta, khu mậu dịch tự do liền giao cho ngươi.”
“Làm bằng hữu, ta hy vọng phần lễ vật này có thể mang đến chỗ tốt cho ngươi, nhưng không thể không nhắc nhở ngươi một câu, Hắc uyên tộc đã công hãm mấy khu trung lập rồi, nơi này sẽ là mục tiêu kế tiếp của bọn chúng.”
“Rời đi quá vội, chưa kịp từ biệt, trân trọng!”
“Lần sau, gặp lại ta sẽ đưa ngươi một phần lễ vật lớn hơn.”
Nhìn nội dung trên tờ giấy, Mộc Phàm cảm thấy không ổn rồi, đã bị lừa.
Hắn ngơ ngác nhìn tờ giấy trên tay, vẫn còn lưu lại hơi thở độc đáo của Tây Ma, không sai, là hắn viết.
“Mẹ nó.”
Mộc Phàm nhịn không được mắng một câu, trong lòng muốn bóp chết Tây Ma.
“Hệ thống, có phải ta bị hắn hố hay không.”
Hắn dò hỏi hệ thống một tiếng, cảm xúc phập phồng, cảm giác có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Lời tên kia nói trước đó là giả hết sao, còn giấu hố a.
“Ký chủ, lời hắn nói là thật sự, chưa từng nói dối, hơn nữa cũng đưa văn kiện cho ký chủ, chẳng qua hắn che giấu một ít chuyện, nơi này đã bị Hắc uyên tộc theo dõi.”
“Nghiêm khắc mà nói thì ký chủ thật sự lọt hố rồi.”
Hệ thống nói làm Mộc Phàm buồn bực, rất muốn tự dội cho mình một chậu nước lạnh.
Vốn tưởng rằng là một chuyện tốt, không nghĩ tới còn giấu giếm vài chuyện, Hắc uyên tộc theo dõi khu trung lập này.
Còn Tây Ma thì đêm qua đã cuốn gối chạy mất, ném cục diện rối rắm này cho Mộc Phàm.
“Tín niệm giữa người với người đâu, nói là bằng hữu, mẹ nó, quả nhiên không thể tin dị tộc a.”
Mộc Phàm vỗ trán, có chút ảo não, mình quá dễ tin người.
Quả nhiên, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, càng không có chỗ tốt vô duyên vô cớ nện vào đầu ngươi, khắp nơi đều có hố.
Chỉ không cẩn thận chút thôi, Mộc Phàm đã lọt hố.
“Hệ thống, hiện tại làm sao thu thập cục diện rối rắm này?”
Mộc Phàm bình tĩnh lại, bắt đầu dò hỏi hệ thống.
Hắn buồn bực nói: “Lúc đó có hỏi ngươi, ngươi nói không thành vấn đề, hiện tại hay rồi, có vấn đề xuất hiện rồi, nên giải quyết như thế nào?”
“Ký chủ, ngươi hiểu sai.”
Hệ thống đột nhiên nói một câu, nó lạnh nhạt giải thích nói: “Khu mậu dịch là hắn tặng không cho ngươi, chỗ tốt thế này không lấy cũng uổng, còn chỗ xấu cùng uy hiếp, căn bản không phải chuyện gì to lớn.”
“Mời ký chủ điều chỉnh cảm xúc cùng tâm trạng, ngươi có thể cướp đoạt khu mậu dịch một lần rồi rời khỏi, cũng có thể tiếp tục kinh doanh này nơi.”
“Còn chuyện Hắc uyên tộc, ký chủ ngươi có thực lực thì sợ hãi cái gì, chúng nó tới chẳng phải là càng tốt, tới đưa tiền tài, đưa bảo vật cho ký chủ đúng không?”
Hệ thống ân cần dạy dỗ khiến tâm tình Mộc Phàm rộng mở thông suốt, lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, mình rối rắm cái con khỉ, khu mậu dịch tự do này hoàn toàn là người khác đưa cho hắn, không dùng được thì cùng lắm là trực tiếp cướp đoạt một lần rồi chạy trốn.
Mà lựa chọn càng tốt hơn là bóp chết uy hiếp, tiếp tục kinh doanh khu mậu dịch này, tạo ra uy tín, danh tiếng, để khắp nơi đều biết không thể nhúng chàm, khống chế khu trung lập này.
Nghĩ vậy, hai mắt Mộc Phàm tỏa sáng, trong lòng tràn ngập tự tin.
“Hắc uyên tộc, lúc trước đã giết không ít, đúng lúc lại giết thêm một đám thì có sao chứ?”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, bàn tay vung nhẹ, tờ giấy hóa thành tro tàn phiêu tán.
Có phải bị hố hay không không còn quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là nắm chỗ tốt trong tay, toàn bộ khu mậu dịch có ít nhất mấy chục vạn sinh linh các tộc.
Còn có thế lực rắc rối phức tạp, chỉ cần xem xét, hiểu rõ lợi và hại, xem cái gì có lợi đối với mình là được.
Sau khi nghĩ kỹ, Mộc Phàm trực tiếp đi vào trong phủ Thành chủ, bắt đầu xem xét tình huống nơi này, nhìn xem còn có đồ vật gì không.
Như là có tồn kho hay không, nhưng đáng tiếc nơi này sạch sẽ, không có gì hết, làm Mộc Phàm muốn túm Tây Ma tới hành hung một trận.
Gia hỏa này cuốn đi tất cả đồ vật, không lưu lại thứ gì, rất sạch sẽ.
“Khốn nạn a, hố ta thì thôi, thế mà không để lại cho ta chút gì cả.”
Đứng trong nhà kho thật to nhưng trống rỗng, Mộc Phàm muốn phát điên, trong lòng chửi mắng Tây Ma, muốn hành hung.
Gia hỏa này cho hắn nhảy hố.
“Người tới!”
Mộc Phàm đi ra, trực tiếp hét to một tiếng.
Toàn bộ phủ Thành chủ chấn động, hai thủ vệ đầu trâu đang ngủ giật mình tỉnh dậy.
Trong khoảnh khác thấy Mộc Phàm, hai thủ vệ đầu trâu đồng thời run lên, lập tức quỳ một gối.
“Tham kiến đại nhân.”
Vẻ mặt Mộc Phàm âm u, đánh giá hai thủ vệ đầu trâu trước mắt, trong lòng càng thêm buồn bực.
Hắn dùng ý niệm quét một vòng, thế nhưng không phát hiện một bóng ma nào, chỉ có hai tên thủ vệ này, trong phủ Thành không có một bóng người.
“Không phải tên kia đều mang thủ hạ đi hết rồi chứ?”
Nghĩ vậy, trong lòng Mộc Phàm lại thêm buồn bực.
Kể từ đây, đã không còn lực lượng trấn giữ khu mậu dịch.
“Ta hỏi các ngươi, các thủ vệ khác đâu, mấy Hắc bào chấp sự đâu?”
Mộc Phàm lạnh nhạt chất vấn hai thủ vệ đầu trâu.
Hai tên đầu trâu ngơ ngác, không biết nên trả lời như thế nàoi.
Nhưng thấy Mộc Phàm lấy ra một lệnh bài màu đen, tức khắc cung kính cúi đầu.
“Đại nhân, Hắc bào chấp sự đã rời đi, nghe nói các thủ vệ khác của khu mậu dịch bị điều đi địa phương khác.”
Một tên đầu trâu thành thành thật thật trả lời, lời hắn làm lòng Mộc Phàm lạnh ngắt.
Quả nhiên giống như hắn suy đoán, toàn bộ lực lượng phòng giữ khu mậu dịch tự do đã bị điều đi, không sót lại một tên nào.
Mộc Phàm ngây dại, Tây Ma thật nhanh tay a, đã sớm dẫn người bỏ chạy, nơi này chính là một cái vỏ rỗng.
“Toàn bộ khu Thành chủ chỉ còn hai ngươi sao?” Mộc Phàm trừng hai tên đầu trâu đang quỳ trước mắt
Hai gia hỏa này có bộ dáng chất phác, vẻ mặt ngây ngốc mờ mịt.
Hơn nữa, thực lực cũng không mạnh, chỉ tương đương với hai nhân loại cấp tông sư, cảm giác thật là đậu má.
Vèo!
Lúc này, trên bầu trời có một bóng người thướt tha bay tới, nhanh chóng rơi xuống.
Người tới đúng là Tiểu Linh.
“Chủ nhân, đã điều tra xong, trong phạm vi năm mươi cây số không có một thủ vệ nào, toàn bộ biến mất.”
Câu trả lời của Tiểu Linh đã chứng thực suy đoán của Mộc Phàm, sắc mặt hắn lập tức đen như đáy nồi.
Nơi này trở thành một cái vỏ rỗng, nhưng một đám sinh linh cùng thế lực khác, cửa hàng, hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Ánh mắt Mộc Phàm lập loè, trong lòng toát ra một suy nghĩ đen tối.
“Nếu không, ta cướp sạch bọn chúng rồi chạy trốn, để bọn chúng tự sinh tự diệt?”
Vừa nghĩ xong hắn liền gạt bỏ ý này, không thể mổ gà lấy trứng a.
Mộc Phàm vò tóc, vẻ mặt đằng đằng sát khí, làm hai tên đầu trâu sợ hãi.
Chúng nó dù ngu xuẩn cũng đã biết có chuyện gì, khu trung lập đã đổi người quản lý, chính là thiếu niên nhân loại trước mắt.
Điều này làm trong lòng chúng nó càng sợ hãi, càng bất an hơn, nghĩ tới chuyện vị chủ tử mới này có thể xúc động mà băm nhỏ chúng ra hay không?
“Các ngươi đứng lên đi.” Mộc Phàm hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
Hắn bắt đầu suy nghĩ, ứng đối với những chuyện tiếp theo như thế nào, uy hiếp đến từ chủng tộc tà ác hiếu chiến Hắc uyên tộc.
“Tiểu Linh, ngươi gọi Già Lam tới đây một chuyến.”
Mộc Phàm suy nghĩ, bắt đầu sắp xếp.
“Đúng rồi, ngươi tự mình đi nhà ăn Tinh linh, mời vị chủ nhân đó tới đây một chuyến luôn.”
Hắn nhớ tới gì điều đó, lại phân phó một tiếng.
“Vâng, chủ nhân.” Tiểu Linh ngoan ngoãn đáp lại, xoay người bay đi.
Nhìn Tiểu Linh rời đi, Mộc Phàm rơi vào trầm tư, trong ánh mắt lập loè từng tia sáng, trong lòng đã có ý tưởng sơ bộ.
“Hai ngươi, canh cửa cho tốt, chờ lát nữa sẽ có đại biểu của các thế lực tới đây.”
“Ta muốn mở một buổi hội nghị.”
Mộc Phàm nói xong trực tiếp xoay người tiến vào phủ Thành chủ, để lại hai tên đầu trâu nhìn nhau, vẻ mặt ngây ngốc.
Ong!
Không lâu sau đó, đột nhiên trong phủ Thành chủ tản ra hơi thở cường đại, nháy mắt bao phủ toàn bộ khu trung lập, kinh động thế lực khắp nơi.
“Bổn tọa Mộc Phàm, chấp chưởng khu trung lập, đại biểu tất cả thế lực trong khu mậu dịch tức khắc tiến đến phủ Thành chủ, cùng thương thảo xác định phương hướng phát triển khu trung lập trong tương lai.”
Trong khu trung lập vang lên một giọng nói uy nghiêm, chấn động toàn bộ sinh linh.
Lúc này, toàn bộ khu trung lập sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận