Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 377: Gặp lại Huyết la sát

Khu thứ tám, trên đường đi, Mộc Phàm lặng lẽ thay đổi dung mạo của mình.
Không có biện pháp nào khác, hiện tại thanh danh của hắn quá vang dội, đi đến đâu cũng có thể thấy một đám nam nữ trẻ tuổi sùng bái hắn.
Thậm chí cụ ông, cụ bà trên đường đều trở thành người hâm mộ của hắn.
“Cầu bông nhỏ, rốt cuộc chủ nhân của ngươi đang ở đâu?”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, trong ngực ôm một tiểu gia hỏa lông xù xù, đúng là cầu bông nhỏ bị hắn lôi ra từ tiểu thế giới.
Đã lâu không thấy gia hỏa này, nó vẫn luôn sinh hoạt trong tiểu thế giới của hắn.
Hiện tại về tới Khu thứ tám, Mộc Phàm liền nhớ tới chuyện Ác ma nữ nên mang nó ra.
Nhưng dù hắn gọi cho Ác ma nữ Mộng Li bao nhiêu lần thì cũng không kết nối được, số máy không tồn tại.
Lúc này, trong lòng Mộc Phàm hoài nghi.
“Ngươi nói coi, có phải chủ nhân nhà ngươi vứt bỏ ngươi hay không, không cần ngươi nữa?”
Mộc Phàm vừa nói vừa vuốt ve cầu bông nhỏ, trên mặt có vẻ kỳ quái.
Cầu bông nhỏ nghe Mộc Phàm nói, ánh mắt lập loè, trộm liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng cúi đầu.
Mộc Phàm còn không biết Ác ma nữ mà hắn muốn tìm đang ở trong lồng ngực hắn đây.
“Ngu ngốc, ngươi có thể tìm được ta mới là lạ.”
Cầu bông nhỏ âm thầm trợn trắng mắt, gia hỏa này thật ngốc, thế mà còn không biết nó chính là Ác ma nữ.
Nhưng không thể không nói, nàng rất khiếp sợ bởi vì những biểu hiện của Mộc Phàm, quá dọa người, quả thực chính là tên biến thái a.
Nhớ lại lúc mới vừa gặp được Mộc Phàm, khi đó hắn vẫn là một tiểu tử non nớt, nhưng chớp mắt thực lực đã tăng mạnh, tăng nhanh như ngồi tên lửa.
Tới hiện tại, nàng đã không thể nhìn thấu thực lực của Mộc Phàm.
Trong tiểu thế giới có một con hỏa mãng đã hóa giao, không bao lâu nữa là có thể hóa thành một con giao long thật sự.
Còn có một con Băng long không thấy bóng dáng, đáng sợ hơn chính là không biết Mộc Phàm kiếm đâu ra một cái Phượng sào, bên trong còn có một con hung thú Bất tử điểu cường đại.
Đủ thứ chuyện làm nàng hoang mang, kinh hãi nên luôn cẩn thận che giấu bản thân, hoàn toàn không dám bại lộ.
Sợ Mộc Phàm phát hiện chân tướng sẽ đem nàng đi hầm canh.
Tưởng tượng đến thi thể ma long khổng lồ trong tiểu thế giới, nàng liền nhịn không được mà run rẩy, tên này thật sự rất khủng bố.
“Không tìm thấy chủ nhân của ngươi, ngươi nói ta nên xử lý ngươi như thế đây?”
Mộc Phàm dừng bước, một tay nâng cầu bông nhỏ lên.
Hai bên mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cầu bông nhỏ làm vẻ mặt vô tội, hai mắt ngập nước nhìn hắn, bộ dáng đáng thương, làm người ta không đành lòng.
Nhưng Mộc Phàm lại ghét bỏ nói: “Ngươi coi, mỗi ngày ngươi chỉ biết ăn, không làm được gì cả, cũng không biết làm gì, ta nuôi ngươi có tác lợi ích gì đâu?”
Lời này làm cầu bông nhỏ nổi giận, trong mắt bốc lửa giận, nhe răng trừng mắt Mộc Phàm, kêu ô ô như đang phản đối.
“Đừng có mà nhe răng trừng mắt, lại kêu la nữa ta sẽ đem ngươi đi hầm ăn canh.” Mộc Phàm hung tợn uy hiếp.
Câu này làm cầu bông nhỏ héo queo, vô cùng đáng thương nhìn hắn, hai con mắt ứa nước.
Mộc Phàm có chút không kiên nhẫn nói: “Nếu vẫn không thấy chủ nhân của ngươi nữa, ta chỉ có thể đem ngươi đi bán, có lẽ còn có thể đổi chút tiền.”
“Không được.” Cầu bông nhỏ hoảng hốt thét lên một tiếng.
Rốt cuộc nó cũng mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn nói ngôn ngữ nhân loại.
Vừa mở miệng nàng liền biết không xong rồi, quả nhiên khi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, thì thấy Mộc Phàm đang nhìn mình mà cười tủm tỉm, trong lòng lộp bộp.
“Hắc hắc...” Mộc Phàm cười cười nhìn nó, đưa nó tới trước mắt lắc lắc rồi nói: “Ngươi biết nói chuyện lại giả bộ không biết, thành thật khai ra, chủ nhân của ngươi đi đâu?”
Mộng Li vốn đang lo lắng nhưng vừa nghe được lời này liền nhẹ nhàng thở ra.
Hai mắt ngấn nước nhìn Mộc Phàm, cẩn thận nói: “Ta không biết, chỉ nghe nàng nói muốn đi vào vùng cấm tìm đồ vật.”
“Vùng cấm?” Mộc Phàm nghe xong sửng sốt, ngay sau đó im lặng.
Cô nàng Ác ma nữ kia lại đi vào vùng cấm.
“Nàng đi vùng cấm nào?” Mộc Phàm suy tư gì đó rồi hỏi.
Cầu bông nhỏ chuyển tròng mắt, nói: “Nàng từng nói hình như muốn đi cái địa phương tên Côn gì đó.”
“Côn Luân sao?” Mộc Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm nó.
Bị Mộc Phàm nhìn chằm chằm, Mộng Li hoảng hốt, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định: “Đúng vậy, chính là Côn Luân, nàng tới nơi đó để tìm thứ gì.”
Mộc Phàm hết biết nói gì, ngây ngốc nhìn lên không trung, không nghĩ tới Ác ma nữ lại chạy vào vùng cấm Côn Luân, xem ra lành ít dữ nhiều.
“Nữ nhân ngu ngốc này đi vào đó làm gì, chẳng lẽ sống đủ rồi nên muốn tự sát, hay là thất tình nên muốn đi vùng cấm sống quãng đời còn lại?”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm, không thấy cầu bông nhỏ đang trợn trắng mắt, trong lòng thầm mắng chửi hắn.
“Ngươi mới thất tình, cả nhà ngươi đều thất tình.”
Mộng Li không ngừng mắng chửi trong lòng, bên ngoài thì làm bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương.
Mộc Phàm không chú ý tới biểu tình của cầu bông nhỏ, đang nghĩ ngợi tới Mộng Li nhưng chính chủ thì đang trong lòng ngực hắn giả bộ đáng thương.
“Xem ra phải đi Công hội liệp yêu một chuyến.”
Suy nghĩ xong, Mộc Phàm trực tiếp quay đầu, đi hướng tới chỗ Công hội liệp yêu.
Là một tên Liệp yêu giả nhưng Mộc Phàm chưa bao giờ tiếp nhận nhiệm vụ nào, có thể nói là kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Sau khi trở thành Liệp yêu giả, hắn không tới đây nữa.
Thấy Mộc Phàm đi hướng tới Công hội liệp yêu, cầu bông nhỏ trong ngực, cũng chính là Mộng Li có chút luống cuống, rốt cuộc hắn muốn đi làm gì?
Rất nhanh, Mộc Phàm liền tới Công hội liệp yêu, ở đây có rất nhiều người, số lượng Liệp yêu giả nhiều hơn so với trước kia.
“Huynh đệ, ngươi từng thấy Huyết Huyết la sát sao?”
Mộc Phàm một bước vào đại sảnh công hội, tóm lấy một thanh niên rồi hỏi thăm.
Vừa nghe hắn hỏi, đại sảnh Công hội liệp yêu vốn dĩ ồn ào lập tức yên tĩnh lại, mọi người như đóng băng, đồng thời nhìn Mộc Phàm.
Đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, biểu tình có chút cổ quái.
“Sao lại thế này?” Mộc Phàm có chút mờ mịt.
Còn không phải chỉ hỏi thăm tung tích một người thôi sao, sao cả đám đột nhiên yên tĩnh thế này, thậm chí có người nhanh chóng tránh xa hắn.
“Này này, đừng đi chứ.”
Thanh niên bị hỏi nhân cơ hội chạy nhanh như chớp.
Mộc Phàm muốn đuổi theo, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, quay đầu nhìn về phía những người trong đại sảnh, nhưng tất cả đều tránh né hắn như tránh ôn thần.
“Mẹ nó, tình huống gì đây.” Hắn không biết phải nói thế nào.
Hình như nhóm người này rất sợ Huyết la sát a.
“Ai có thể cho ta biết tin tức về Huyết la sát, ta cho hắn một trăm vạn.”
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của mọi người, Mộc Phàm cắn răng tung đòn sát thủ, một trăm vạn mua một tin tức, giá khá cao.
Nhưng quỷ dị hơn chính là mọi người sửng sốt, ngay sau đó quay đầu, thậm chí một đám coi như không nhìn thấy hắn.
Mộc Phàm ngây người, tiền cũng không cần sao?
Nhìn đám người trong Công hội liệp yêu, mỗi một tên đều tránh né trả lời vấn đề, trong lúc nhất thời Mộc Phàm cũng không biết làm sao.
Còn cầu bông nhỏ trong ngực thì tức giận, thầm mắng: “Quả nhiên nam nhân không một tên nào tốt lành, thế mà chạy tới tìm yêu tinh kia.”
Nàng mắng chửi người ta là yêu tinh, lại không nghĩ tới mình cũng là một yêu.
“Không ai dám nói sao?” Mộc Phàm cảm thấy khó hiểu.
Dù Huyết Huyết la sát có hung ác đi chăng nữa thì cũng không có khả năng khiến mọi người sợ hãi như thế chứ?
Mộc Phàm lắc đầu xoay người rời đi, không đạt được tin tức mà mình muốn, tuy rằng có thể trực tiếp đọc ký ức của bọn họ.
Nhưng hắn không làm như vậy, một là lười, hai là tiếc tiền, muốn hệ thống đọc ký ức thì phải nạp tiền.
Còn tự hắn đọc ký ức thì phương pháp lại quá thô bạo, sẽ gây thương tổn, thậm chí biến thành người ta thành kẻ ngốc.
Cho nên Mộc Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ rời Công hội liệp yêu.
“Ngươi tìm Huyết Huyết la sát làm gì?”
Ra khỏi công hội, cầu bông nhỏ trong lòng ngực đột nhiên mở miệng hỏi.
Mộc Phàm sửng sốt, vuốt vuốt lông xù, nói: “Đương nhiên là vì hỏi thăm tin tức về chủ nhân ngươi rồi, có lẽ Huyết Huyết la sát biết một ít.”
Nghe lời này, cầu bông nhỏ im lặng.
Trong mắt hiện lên một chút dịu dàng, Mộc Phàm muốn tìm nàng làm lòng nàng có một cảm giác kỳ dị.
“Tiểu ca ca, nghe nói ngươi đang tìm ta?”
Đang nghĩ ngợi đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo, mang theo một chút mê hoặc, khiến người nghe tê dại.
Mộc Phàm giật mình, bỗng nhiên xoay đầu nhìn, có một người đang đứng trên ngọn cây không xa.
Áo hồng tóc đen, gợi cảm nóng bỏng, không phải Huyết Huyết la sát thì là ai?
“Huyết la sát?” Đồng tử Mộc Phàm co rụt lại.
Bởi vì vừa rồi hắn không nhận ra sự xuất hiện của Huyết la sát, tuy rằng không tập trung nhưng năng lực cảm ứng sẽ không yếu đi bao nhiêu.
Vì sao khi Huyết Huyết la sát lên tiếng hắn mới phát hiện ra nàng.
Ánh mắt Mộc Phàm lập lòe quan sát đối phương, vừa nhìn thì trong lòng tức khắc nổi sóng.
Nhìn không thấu!
“Trời đất, thực lực của Huyết Huyết la sát này...”
Mộc Phàm bị dọa rồi, đánh giá đối phương một cách cẩn thận, đột nhiên cảm ứng được một tia dao động, nháy mắt liền bắt giữ được.
Truyền kỳ!
Hắn trừng to mắt, trong lòng khiếp sợ không thôi, vẻ mặt như gặp quỷ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ô..”
Lúc này, cầu bông nhỏ trong ngực hắn xù lông, hướng về phía Huyết Huyết la sát nhe răng gầm gừ.
Nữ nhân nóng bỏng trên ngọn cây chính là Huyết Huyết la sát, nàng nhìn Mộc Phàm, cười tủm tỉm, trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc, bất ngờ.
Hai bên đều đang quan sát, đánh giá lẫn nhau, trong lòng đều cảm thấy chấn động.
Mộc Phàm khiếp sợ vì thực lực của Huyết Huyết la sát, nàng cũng chấn động vì thực lực của Mộc Phàm.
“Khanh khách...”
“Đệ đệ, ngươi tìm ta sao, có phải nhớ tỷ tỷ hay không?”
Huyết la sát đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, thoắt cái đã tới gần, một làn gió thơm xộc vào mũi làm Mộc Phàm giật mình tỉnh táo lại.
Hai người mặt đối mặt, không khí lập tức đọng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận