Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 188: Muốn mua một nàng hay không?

“Hoan nghênh quý khách!”
Mới vừa vào cửa, liền thấy hai thị nữ mặc váy hồng nhạt mỉm cười cúi chào, dáng người lồi lõm quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp.
Quan trọng nhất chính là các nàng có vẻ ngoài của nhân loại nhưng sau lưng lại mọc một đôi cánh như cánh bướm, nhìn liền biết không phải nhân loại.
“Sư phó, các nàng là Hoa yêu tộc, đến từ dị giới Thất sắc, có phải rất xinh đẹp hay không, sư phó có muốn mang một nàng trở về nuôi trong không gian tư nhân hay không?”
Mặc Huỳnh nhỏ giọng truyền âm giải thích, nói xong còn vui vẻ cười một tiếng.
Mộc Phàm đen mặt, nhưng thật sự là hai Hoa yêu trước mắt này rất đẹp mắt a, nhiều nam nhân đều muốn nuôi một nàng trong nhà.
Yêu kiều xinh xắn, bộ dáng khiến người ta trìu mến.
“Khụ khụ...” Mộc Phàm ho khan một tiếng, cười mắng: “Tiểu nha đầu ngươi, dám trêu đùa sư phó, đêm nay phạt ngươi diện bích.”
“Được...” Mặc Huỳnh nghịch ngợm thè lưỡi.
Hai người đi vào nhà ăn này, trong đại sảnh có vô số dây leo thật lớn cuốn quanh, thô to như là thùng nước, cuốn tới đỉnh chóp.
Bên trên dây leo mọc đầy phiến lá non xanh, có những đóa hoa đầy màu sắc, vừa tiến đến đã ngửi được một mùi hoa kỳ dị, làm người ta không tự giác mà say mê.
“Thật là một địa phương kỳ lạ.”
Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán gật gật đầu, tiến vào mới biết được nhà ăn này được tạo thành từ dây leo, quả thực khó có thể tưởng tượng.
“Hai vị khách nhân, mời đi theo ta.”
Đang kinh ngạc cảm thán thì có một Hoa yêu đi tới, cánh như bướm nhẹ nhàng rung động, hai chân lơ lửng cách mặt đất ba tấc.
Nhìn nàng giống như là tiên nữ hoa, làm người ta như thấy cảnh đẹp ý vui.
Ngay cả Mộc Phàm cũng không thể không thừa nhận, những Hoa yêu này quả thực chính là cám dỗ đối với nam nhân.
Nhưng với hắn thì không, hắn chỉ thưởng thức một chút mà thôi.
Đi theo Hoa yêu tới một phòng nhỏ, từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài.
“Sư phó, ngươi uống cái gì?”
Mới vừa ngồi xuống, Mặc Huỳnh liền rất thuần thục cầm lấy thực đơn.
Mộc Phàm quét mắt nhìn, nói: “Ngươi có thể hiểu những chữ này?”
“Ách... Không biết, nhưng ta xem hình thức đẹp mắt hay không a.” Mặc Huỳnh nói rất tự nhiên.
Nghe lời này, Mộc Phàm nhịn không được trợn mắt, cầm một tấm thực đơn khác xem.
“Lẩu Uyên ương thủy tinh?”
“Canh Bát trân huyền mai?”
“Chân Cửu đầu hỏa phượng....”
Mộc Phàm nhìn thực đơn, yên lặng không nói gì, một loạt cái tên rất khí thế, nhưng cũng không biết ăn có ngon không.
Hơn nữa giá cả cũng cao, một món lẩu Uyên ương thủy tinh có giá một trăm tinh thể năng lượng, canh Bát trân huyền mai cũng có giá tương tự như vậy.
Mộc Phàm nhìn món chân Cửu đầu hỏa phượng lại ngạc nhiên, yết giá lên tới một ngàn tinh thể năng lượng.
“Xin hỏi các hạ, món này là chân phượng hoàng sao?” Mộc Phàm tò mò hỏi.
Hoa yêu nghe Mộc Phàm hỏi, rõ ràng có vẻ sửng sốt, bởi vì hắn đang nói ngôn ngữ của Hoa yêu tộc a.
Hai mắt nàng tỏa ánh sáng, ngạc nhiên nhìn Mộc Phàm, như em bé tò mò, khó tin.
Sao một nhân loại lại biết ngôn ngữ đặc thù của Hoa yêu?
Mặc Huỳnh ngồi bên cạnh nghe mà mờ mịt, ngây ngốc nhìn Mộc Phàm, hắn thật sự hiểu được ngôn ngữ dị vực a.
Vốn tưởng rằng chỉ là nói giỡn, xem ra thật sự hiểu.
“Ngươi biết ngôn ngữ tộc ta?” Hoa yêu ngạc nhiên hỏi.
Mộc Phàm gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Ta hiểu được ngôn ngữ rất nhiều tộc, cũng biết chút ngôn ngữ Hoa yêu tộc.”
“....” Hoa yêu không nói gì.
Trong lòng Hoa yêu muốn trợn mắt, thế này mà ngươi còn nói biết một chút, phát âm rất chuẩn, thậm chí chuẩn hơn một Hoa yêu như nàng a.
Nàng còn hoài nghi đối phương có phải là người Hoa yêu tộc hay không, nhưng Hoa yêu tộc thường không có nhiều nam nhân, nữ nhân chiếm đa số.
“Ngươi còn chưa có trả lời ta đâu.” Mộc Phàm cười cười nói.
Hoa yêu lập tức tỉnh ngộ, nói: “Xin lỗi khách nhân, vừa rồi thất thần, món ngươi hỏi là một loại móng vuốt của Cửu đầu điểu, không tính là phượng hoàng nha.”
“Phượng hoàng là sinh vật văn minh vũ trụ cao đẳng, chúng ta không có khả năng mạo phạm chúng nó.” Hoa yêu xin lỗi rồi giải thích một câu.
Mộc Phàm đã hiểu, phượng hoàng có tồn tại, hơn nữa còn là sinh vật văn minh cao đẳng, không dễ dàng trêu chọc, huống chi thực lực của chúng nó rất mạnh mẽ.
Ai dám chọc đây?
Thật sự bắt lấy môt con phượng hoàng làm đồ ăn, có khả năng đưa tới lửa giận từ Phượng hoàng tộc, bọn chúng sẽ trực tiếp hủy diệt văn minh của ngươi.
“Mặc Huỳnh, ngươi đủ tiền sao?” Mộc Phàm có chút xấu hổ.
Trên người mình không có một khối tinh thể năng lượng, cả người khó chịu a, nam nhân nhưng trên người lại không có tiền, thật sự không thoải mái chút nào.
Điều này làm cho Mộc Phàm âm thầm quyết định, phải kiếm một mớ tiền dị vực mới được, nếu không tới nơi thế này không làm ăn được gì.
“Phốc...” Mặc Huỳnh cười khúc khích, nói: “Sư phó, ngươi lại không có tiền sao?”
“Cũng đúng, lần đầu sư phó tới đây, chắc chắn không có tiền dị vực.”
Nàng nhìn thấy vẻ mặt Mộc Phàm, tức khắc cười khanh khách không ngừng.
Hoa yêu có lòng tốt nhắc nhở: “Khách nhân, ngài có thể đi cửa hàng đối diện đổi lấy tinh thể năng lượng nha, như dùng một ít đan dược cũng có thể đổi.”
“Có thể như vậy sao?” Ánh mắt Mộc Phàm sáng rực.
Đan dược hắn có một chút, không đủ cũng có thể trực tiếp luyện chế một lượng lớn.
“Mặc Huỳnh, ngươi chờ ta một chút.”
Mộc Phàm nói xong không đợi nàng đáp lại trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng này.
Mặc Huỳnh muốn mở miệng ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo.
“Có phải ta nói gì sai làm sư phó khó chịu không?”
Mặc Huỳnh nói thầm, trên mặt có vẻ áy náy, ảo não.
Một nam nhân bị nữ nhân cười nhạo vì không có tiền, là chuyện rất mất mặt.
Lần đầu tiên Mộc Phàm tới dị vực chắc chắn không có tiền dị vực, chính mình làm đồ đệ không thể chế giễu sư phó a, nói trắng ra chính là không biết tôn sư trọng đạo.
Đã nói là nàng mời khách, hiện tại Mộc Phàm lại đi đổi tinh thể năng lượng, trong lòng Mặc Huỳnh hối hận, thấp thỏm bất an ngồi chờ.
“Sư phó sẽ không trách cứ ta không hiểu chuyện đi?” Mặc Huỳnh đứng ngồi không yên.
Nếu Mộc Phàm trách cứ, không tận tâm dạy nàng, vậy thật sự thảm a.
........
Bên kia, Mộc Phàm rời nhà ăn, trực tiếp đi về phía đối diện.
Quả nhiên thấy một cửa hàng xa hoa.
“Cửa hàng Cửu vực?”
Mộc Phàm lẩm nhẩm, nhấc chân đi tới trước cửa hàng.
“Đứng lại, ở đây không tiếp nhân loại.”
Mới vừa tới cửa lại bị một bóng dáng cường tráng ngăn lại.
Nhìn sinh vật cao ba mét trước mắt, đầu rất to, có một cái bướu thịt, đang nhìn xuống Mộc Phàm, tràn đầy miệt thị cùng khinh thường.
“Ngươi nói cái gì?” Mộc Phàm dùng ngôn ngữ của nó đáp lại một câu.
Sinh vật kia ngẩn người, lại hừ lạnh nói: “Ta nói nhân loại không được tiến vào, nơi này không cho phép nhân loại tiến vào.”
Mộc Phàm nhíu mày, nhìn cửa hàng trước mắt, lại nhìn nhìn sinh vật to con này, trong lòng trào ra một ngọn lửa.
Em gái ngươi, nhân loại không được đi vào sao?
Đây là đang kỳ thị một cách trắng trợn, thậm chí là miệt thị, khinh thường nhân loại, thậm chí chán ghét nhân loại a.
“Ai quy định nhân loại không thể đi vào, nơi này không phải khu mậu dịch tự do sao?”
Mộc Phàm lại hỏi một câu.
Sinh vật kia cười lạnh nói: “Hội trưởng cửa hàng chúng ta tự định ra quy củ, nhân loại không được bước vào cửa hàng nửa bước, người vi phạm, giết.”
Hia mắt Mộc Phàm nhíu lại, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm, sát ý nổi lên.
Hắn bực bội, sát ý chợt lóe rồi biến mất, không thể tùy tiện động thủ, bởi vì không rõ tình huống nơi này như thế nào.
Mới vừa tới lần đầu liền động thủ giết sinh vật này, chắc chắn sẽ không tốt, không rõ tình huống khu mậu dịch này mà tùy tiện động thủ thì không khôn ngoan.
“Cửa hàng Cửu vực, ta nhớ kỹ.”
Mộc Phàm lạnh mặt hừ một tiếng, xoay người trực tiếp rời đi.
“Hừ, một đám nhân loại nhỏ yếu, xấu xí lại dối trá.”
Tên to con kia lạnh lùng khinh thường, miệt thị đối với nhân loại có thể nói là thấm nhuần tận xương cốt.
Mộc Phàm đè nén sát ý đang sôi trào, thầm nghĩ trước tiên phải tìm hiểu rõ tình hình ở khu mậu dịch này rồi lại tính tiếp, nếu không có tồn tại có thể uy hiếp đến hắn, vậy phải lộng chết tên to con kia.
Thậm chí trong lòng Mộc Phàm còn toát ra suy nghĩ muốn huỷ hoại cửa hàng này, dám kỳ thị nhân loại, vậy thì nên hủy diệt nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận