Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 259: Hai đánh một sao?

Đông!
Không gian run rẩy, thiên lôi cuồn cuộn tàn sát bừa bãi, gió lốc, lôi đình, đan xen va chạm tạo ra tai kiếp hủy diệt.
Hai lực lượng không ngừng phân cao thấp, cuối cùng gió lốc thua một bậc, bị thiên lôi dập tắt, tan biến vào hư không.
Ầm ầm ầm...
Gió lốc biến mất, thiên lôi cuồn cuộn đánh úp xuống, thẳng tới Phong Mạch.
Ầm!
Một đạo thiên lôi đánh vào thân thể Phong Mạch, khiến hắn từ trên cao rơi xuống mặt đất, nện ra một cái hố sâu.
“Thiên lôi?”
Phong Mạch chật vật lao ra, vẻ mặt âm trầm nhìn sấm chớp cuồn cuộn đánh xuống, một biển lôi điện trắng xóa đổ xuống.
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, mặt đất hỏng mất, bị thiên lôi quét sạch một lần, thọc ra từng cái hố to.
“A...” Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Phong Mạch rốt cuộc bị thiên lôi đánh tan phòng ngự, thân thể bị đốt cháy.
“Cô Diệp, đầu sỏ gây tội đang ở đây, ngươi còn không xuất hiện?”
Bị thiên lôi đánh đến ôm đầu chạy loạn, Phong Mạch nhịn không được hét to, chấn không gian xung quanh rung động.
Răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, không gian nứt ra.
“Phong Mạch, ngươi quá kém.”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt từ trong không gian truyền đến, mang theo một chút châm chọc.
Sắc mặt Mộc Phàm hơi đổi, giương mắt nhìn lên, thấy một người đi ra từ khe không gian, hơi thở đè ép không gian.
Ngay cả thiên lôi cũng không thể tới gần, bị đánh tan.
“Còn một tên nữa sao?” Mộc Phàm có chút bất ngờ
Hắn không nghĩ tới nơi này vẫn còn một tên cường đại thế này.
Mộc Phàm đánh giá người vừa tới, thân mặc một bộ màu đen, sau lưng có từng đám khói đen không ngừng bốc lên, ngăn cách, đánh tan thiên lôi chung quanh.
Tên này rất cường đại!
Đây là cảm giác đầu tiên của Mộc Phàm, thậm chí không chỉ mạnh hơn Phong Mạch một bậc.
Đột nhiên toát ra một cường địch, trong lòng Mộc Phàm cảnh giác.
“Cô Diệp, mau ra tay, chính là tên nhân loại này giết thủ hạ của ngươi.” Phong Mạch vừa thấy lập tức mở miệng nói.
Cô Diệp cũng không đáp lời, chỉ là yên lặng quan sát Mộc Phàm, hai bên quan sát lẫn nhau.
Ầm ầm ầm...
Phong Mạch bị sấm chớp đánh đến đầu óc choáng váng, bận rộn chống đỡ, căn bản không thể thoát khỏi phạm vi công kích.
“Nhân loại, là ngươi giết thuộc hạ của bổn tọa?” Cô Diệp chậm rãi mở miệng hỏi.
Giọng hắn lạnh nhạt, một đôi đồng tử màu tím lạnh băng, khát máu, hơi thở quanh quẩn, ép không gian vặn vẹo.
“Cấp Truyền kỳ hay là...” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Hắn nhìn không ra tu vi của đối phương, không rõ là cường giả cấp Truyền kỳ hay là chỉ chạm đến lĩnh vực Truyền kỳ.
Nếu là sinh vật cấp Truyền kỳ thực sự thì có chút phiền phức.
Đương nhiên chỉ là phiền phức chút thôi, hắn cũng không sợ hãi, trên người Mộc Phàm có nhiều át chủ bài, căn bản không sợ đối phương.
Cấp Truyền kỳ lại như thế nào, trong tay hắn chính là có một tấm vương bài, Hỏa ma cấp Bán thần chắc chắn sẽ khiến đối phương có đến mà không có về.
Cho nên Mộc Phàm không sợ hãi, nói: “Không sai, là ta giết, không có biện pháp khác nha, bọn họ chọc tới ta, thần cũng không cứu được bọn họ.”
“Tìm chết!”
Vừa nghe lời này, đối phương bùng lửa giận tận trời, nháy mắt ngưng tụ một cổ khí thế bàng bạc.
Mộc Phàm nhíu mày, hừ một tiếng, trong cơ thể bộc phát ra một cổ khí thế kinh thiên, hung hăng va chạm.
Oanh, khí thế hai người va chạm, thế nhưng đều tán loạn biến mất.
“Hả?” Cô Diệp phát ra một tiếng kinh ngạc.
Sắc mặt Mộc Phàm nghiêm nghị, hắn càng nghiêm túc hơn.
Vừa mới giao thủ thử, hai bên đều thăm dò đối phương, sâu không lường được, hoàn toàn là ngang nhau.
“Ngươi không tệ, nhưng giết thuộc hạ của bổn tọa, cướp đi Thần thai, ngươi chắc chắn phải chết.”
Cô Diệp lạnh lùng nói, sương đen trào ra từ trong cơ thể, hóa thành một con giao long thật lớn giương nanh múa vuốt nhào tới.
“Lôi long, tới!”
Mộc Phàm giơ tay trảo một cái, thiên lôi cuồn cuộn cuộn trên bầu trời hội tụ, hóa thành một con lôi long há mồm rít gào, ầm ầm ầm lao xuống.
Hai long ảnh thật to hung hăng va chạm.
Ầm vang!
Cùng với một tiếng nổ mạnh, không ngừng gầm rú.
Giao long màu đen cùng lôi long dây dưa, cắn xé, hai bên không ngừng chém giết, không phân cao thấp, dần dần tan nát biến mất.
Lại một lần ngang tay.
Ánh mắt Cô Diệp thay đổi, trong lòng biết là gặp phải đối thủ.
“Diệt!”
Chỉ thấy Cô Diệp nhẹ nhàng nắm chặt tay, năm ngón bóp lại, nghe một tiếng răng rắc, lôi đình đầy trời đột nhiên tan tác, tán loạn.
Một màn này khiến lòng Mộc Phàm kinh hoàng, gia hỏa này, thật mạnh nha.
Chỉ nắm chặt tay liền bóp nát sấm chớp đầy trời, giải cứu Phong Mạch đang chật vật, hai người đứng chung một chỗ, tản ra hơi thở cường đại khóa chặt Mộc Phàm.
Tình huống nghịch chuyển, Cô Diệp, Phong Mạch, hai cường giả dị vực mạnh mẽ liên thủ đối phó Mộc Phàm.
“Nhân loại, không thể không thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đã cầm đồ vật không nên cầm.”
Cô Diệp lạnh nhạt nói một câu, hơi thở tăng lên, sát ý càng thêm dày đặc.
Phong Mạch cũng điều chỉnh hơi thở, mặt mũi âm trầm: “Tiểu tử nhân loại, ngươi hoàn toàn chọc giận ta, hôm nay phải rút gân lột da luyện hồn ngươi.”
“Có bản lĩnh, tới nha!”
Mộc Phàm khinh thường cười, hừ lạnh nói: “Muốn động thủ liền nhanh lên, lải nha lải nhải giống hai con vịt ồn ào gần chết.”
“Làm càn!”
Phong Mạch giận dữ, quát to một tiếng, trong cơ thể bùng nổ lực lượng cường đại, hóa thành một trận gió mạnh.
Tiếng ầm ầm ầm đáng sợ truyền đến, gió bão thành hình, toàn bộ không gian đều bị quấy đến rối tinh rối mù, nham thạch, đất cát đều nứt vỡ, bị cuốn bay.
Hắn thật sự nổi giận, bộc phát ra át chủ bài, tung ra tuyệt chiêu.
Cô Diệp bên cạnh cũng liếc mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng.
“Nhân loại, bổn tọa rất thưởng thức thực lực của ngươi, thần phục làm nô lệ của ta, bổn tọa có thể tha cho ngươi một mạng.”
Cô Diệp kiêu ngạo nói, hoàn toàn không đặt Mộc Phàm vào mắt.
Hắn muốn Mộc Phàm làm nô lệ, quả thực tức cười đến rụng răng.
“Nô lệ sao?” Mộc Phàm cười, nụ cười rất lạnh lẽo, hắn nói: “Nhà ta vừa lúc thiếu một con chó trông cửa, không bằng ngươi lại đây quỳ xuống, để ta đeo vòng cổ cho ngươi, ta có thể không giết ngươi.”
“Vậy ngươi đi chết đi.”
Cô Diệp cũng bị chọc giận, chưa bao giờ có người dám nói như vậy với hắn.
Thế mà muốn hắn làm chó trông cửa nhưng hắn không nghĩ tới là ai mở miệng muốn đối phương làm nô lệ trước, Mộc Phàm phản kích là chuyện bình thường.
“Diệt thiên phong!”
Lúc này, gió lốc truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, hai mắt Phong Mạch nở rộ ra ánh sáng.
Diệt thiên phong, nơi nó đi qua, vạn vật hủy diệt.
Bên kia, Cô Diệp cũng ngưng tụ ra năng lượng dao động mạnh mẽ.
Hắn lạnh lùng nói: “Nhân loại, giết ngươi, bổn tọa dùng một bàn tay là được.”
“Thiên tinh chưởng!”
Quát to một tiếng, liền thấy Cô Diệp lật tay áp xuống, năng lượng vô tận bùng nổ, hóa thành bàn tay to khủng bố từ trên trời giáng xuống.
Bàn tay kia tựa như bắt lấy sao trời, bên trong có vô số tinh quang, khí thế ngập trời, lộ ra một hơi thở hủy diệt.
Một chưởng này tu luyện đến mức tận cùng có thể hủy diệt sao trời, uy lực khủng bố.
“Tới tốt."
Mộc Phàm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nhìn chưởng ấn của đối phương đánh tới, tựa như một mảnh sao trời sụp xuống, tình cảnh cực kỳ khủng bố làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng hắn lại thấy hưng phấn, đúng lúc có cơ hội bày ra Cửu thiên cấm thuật mình mới tu luyện, thử uy lực cấm thuật.
“Già thiên thủ!”
Mộc Phàm quát một tiếng, lật tay đánh ra một chưởng, tiếng ầm ầm ầm không ngừng vang lên, hư không sụp xuống, ánh sáng hội tụ rồi nở rộ, hóa thành một bàn tay to đánh lên trời cao.
Một tay che trời, bao hết toàn bộ không gian dị độ, nơi nó đi qua không gian sụp đổ từng tấc, một màn khủng bố khiến Cô Diệp cùng Phong Mạch sợ ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận