Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 284: Uy lực của cấm thuật

--
Rầm, ù ù..
Đó là Hoàng thiên ấn, thức thứ hai trong Cửu thiên cấm thuật, uy lực vô cùng lớn, nó xuất hiện giống như không trung đang sụp xuống.
“Lại là cấm thuật?”
Nghĩ vương kinh hãi, hoảng hốt nhìn đại ấn khủng bố hạ xuống, thiên uy mênh mông cuồn cuộn, huy hoàng chi thế không thể ngăn cản.
Nguy hiểm!
Nội tâm hắn cảm thấy hởi thở tử vong nồng đậm, cảm giác đã lâu lắm rồi chưa từng cảm nhận được, chỉ từng cảm nhận khi đối mặt cường giả cấp Thần thoại.
Nghĩ vương không thể nghĩ ra vì sao thiếu niên nhân loại này nắm giữ thủ đoạn cường đại như thế, đã thi triển hai loại cấm thuật đáng sợ.
Thật ra đây là một loại cấm thuật, chẳng qua chia làm mấy chiêu mà thôi.
“Huyết nghĩ đối thiên!”
Trong lúc nguy cấp, Nghĩ vương rít gào hóa thành một con kiến khổng lồ chống trời, hai cọng râu lóe sáng mãnh liệt, hung hăng dựng lên.
Loảng xoảng, đại ấn chấn động, nhưng lại không có dấu hiệu tan vỡ, uy thế không giảm chút nào, ù ù ép xuống.
Bẻ gãy nghiền nát!
Chỉ nghe tiếng giòn vang răng rắc, hai cọng râu của con kiến bị tách ra, đầu bị Hoàng thiên ấn nện vào.
Ầm!
Con kiến khổng lồ hỏng mất, hóa thành máu thịt bay đầy trời, một bóng dáng chật vật ngã xuống, áo giáp rách nát, phun máu tung toé.
Trông Nghĩ vương vô cùng thê thảm, kinh hoảng nhìn đại ấn không ngừng ép xuống, không ngăn được.
“Không...” Hắn chưa kịp đào tẩu thì đã bị Hoàng thiên ấn trấn áp.
Tiếng ù ù truyền khắp khu trung lập, không gian đều đang không ngừng run rẩy.
Mặt đất sụp đổ, từng luồng khói bụi phóng lên cao, một lúc lâu mới tiêu tan.
Khi hết thảy tan đi, Hoàng thiên ấn biến mất, lộ ra một cái hố thật lớn.
“Vương!”
Trong không trung, quân đoàn Huyết nghĩ kinh hãi, bi phẫn hét to.
Chúng nó hoảng sợ thấy vương của mình bị đánh vào dưới nền đất, không thấy bóng dáng, không thấy dấu vết.
“Không thấy?”
Lúc này, Mộc Phàm nhíu mày lại, từ trên cao nhìn xuống dưới hố sâu, bên trong không có bóng dáng Nghĩ vương.
Hắn xác định Nghĩ vương không có chết, nhưng lại không thấy.
Phanh!
Quả nhiên, mặt đất đằng xa nứt ra, từ bên dưới có một bóng dáng chật vật chui lên, cả người đầy vết thương, đúng là Nghĩ vương.
Sau lưng hắn có thêm một đôi cánh, không ngừng chấn động, cuốn từng dòng khí.
“Nhân loại, ngươi lại có thể bức bổn vương tới mức này.”
Lửa giận của Nghĩ vương bùng lên tận trời, đôi cánh chấn động kịch liệt, tạo ra từng lưỡi dao màu đen.
“Lưỡi dao không gian?”
Mộc Phàm kinh ngạc nói thầm một câu.
Loại lưỡi dao gió không gian này không có cường đại sắc bén như lưỡi dao không gian của hắn, nói cách khác thì nó chỉ là một phiên bản thu nhỏ, yếu bớt thôi.
Nắm giữ năng lực Hạt không gian cường đại nên Mộc Phàm không hề sợ, thậm chí có thể bỏ qua những lưỡi dao không gian này.
“Ngươi có thể thừa nhận Hoàng thiên ấn mà không chết, coi như không kém.”
Mộc Phàm lạnh nhạt nói, mới vừa nói xong, bóng dáng hai bên đồng thời biến mất không thấy, như thuấn di.
Rất nhiều sinh vật, cường giả xem trận chiến đều nhịn không được, cảm thấy hết hồn.
Răng rắc!
Phanh phanh phanh...
Chỉ thấy trong hư không truyền đến từng tiếng nổ mạnh, không gian vỡ ra, có từng lưỡi dao đen nhánh đảo qua bốn phía.
Có Huyết nghĩ không kịp trốn tránh bị cắt thành hai nửa, kêu rên vài tiếng liền im lặng.
Phốc!
Rất mau, lại có Huyết nghĩ gặp kiếp, bị những lưỡi dao không gian sắc bén xẹt qua, nháy mắt hóa thành bụi bặm tiêu tán.
Hai bên ai mạnh ai yếu đã rất rõ ràng, Mộc Phàm nắm giữ không gian chi lực cường đại, lợi hại hơn Nghĩ vương.
Hai bóng dáng bao bọc bởi không gian chi lực không ngừng va chạm kịch liệt, quyền chưởng đụng nhau, ngươi qua ta lại.
Từ trên cao đánh vào không gian loạn lưu, rồi lại trở ra.
“A...”
Đột nghe thấy một tiếng hét thảm, Nghĩ vương bị một lưỡi dao không gian bổ trúng, ngực bị cắt ra một vết thật to, máu chảy ròng tròng.
Sắc mặt hắn âm lãnh, ánh mắt thô bạo, gào thét rồi lại tiếp tục giết tới.
Đang lúc Mộc Phàm chuẩn bị thi triển cấm thuật, muốn oanh sát Nghĩ vương thì có chuyện bất ngờ xảy ra.
Vèo!
Nghĩ vương vốn thô bạo muốn công kích đột nhiên bay ngang, phá không mà đi, chớp mắt liền trở về trong tổ kiến.
Một màn này làm tất cả sinh linh cùng cường giả, bao gồm cả Huyết nghĩ tộc ngây ra.
Chúng nó trợn tròn mắt, vương của mình thế mà trốn về tổ kiến.
“Ách...” Mộc Phàm sửng sốt, ngây ngốc nhìn Nghĩ vương trốn mất.
Vừa rồi còn làm tư thế liều mạng, chớp mắt lại chạy về hang ổ, thật sự khiến hắn có chút ngạc nhiên.
Ong!
Ngay sau đó, tổ kiến chấn động, nở rộ ra từng luồng sáng đỏ, tổ kiến khổng lồ nhoáng lên, cấp tốc thu nhỏ lại.
“Hắn muốn chạy?”
Bỗng nhiên Mộc Phàm bừng tỉnh, Nghĩ vương muốn chạy trốn.
Điều này làm hắn giận dữ, ta đang đánh vui vẻ ngươi lại muốn chạy, không có cửa đâu.
“Hỏa ma, đánh nó rớt xuống.”
Chỉ nghe Mộc Phàm rít gào, hư không chấn động, vô số sinh linh cùng cường giả cũng không kịp phản ứng.
Đột nhiên nghe trong không gian loạn lưu truyền đến một tiếng nổ mạnh, một bàn tay to khủng bố phá vỡ không gian hung hăng vỗ xuống.
Đó là Hỏa ma, đã sớm ẩn nấp trong không gian loạn lưu chờ đợi Mộc Phàm ra lệnh.
Hiện tại quả nhiên có lệnh.
Oanh!
Hỏa ma chụp trúng khiến tổ kiến đong đưa, bị đánh hạ xuống.
“Hỏa ma cấp Bán thần?”
“Hắc uyên tộc đáng chết, các ngươi dám vi phạm hứa hẹn?”
Trong tổ kiến bên truyền đến giọng nói có vẻ tức muốn hộc máu của Nghĩ vương.
Hắn cực kỳ phẫn nộ, tiếng gầm gừ truyền khắp khu trung lập, không gian đều bị chấn động không ngừng.
Mộc Phàm nghe lời này, ý thức được Huyết nghĩ tộc cùng Hắc uyên tộc có hoạt động gì đó không muốn cho ai biết a.
Nghĩ vương vừa thấy Hoa ma, ngộ nhận là Hắc uyên tộc nhúng tay, trái với ước định giữa bọn chúng.
Mặc kệ như thế nào, Mộc Phàm nhân cơ hội này xé mở không gian, nháy mắt đi tới tổ kiến trên không, hung hăng vỗ một chưởng.
“Già thiên thủ!”
Một tay che trời, lật chưởng đè xuống.
Ầm ầm ầm, bàn tay che trời giáng xuống, đánh vào tổ kiến.
Tiếng răng rắc giòn vang truyền đến, tất cả các sinh vật đều cảm thấy kinh hoàng, tổ kiến bị một chưởng vỗ nứt ra rồi.
“A... Nhân loại, bổn vương không để yên cho ngươi.”
Trong tổ kiến truyền đến một tiếng hét thảm, rất nhiều Huyết nghĩ tộc bị chấn thành thịt nát, tử thương thảm trọng, thậm chí đánh hỏng kết cấu phòng ngự bên ngoài tổ kiến.
Vừa dứt lời, tổ kiến nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một điểm sáng phá không bay đi, trực tiếp chui vào không gian loạn lưu, muốn chạy trốn.
“Hỏa ma, ngăn lại nó.”
Mộc Phàm hét to một tiếng, Hỏa ma lập tức thu tay trở về rồi vỗ tới.
Ầm, không gian gió lốc tan rã, có lực lượng đáng sợ lực đang tàn phá bừa bãi.
Nhưng đáng tiếc, không thể đánh rơi tổ kiến, không biết đã trốn đâu mất, không thấy bóng dáng.
"Mẹ nó, vẫn để trốn thoát?”
Sắc mặt Mộc Phàm u ám, nhìn hư không rách nát trước mắt, trong lòng nổi trận lôi đình, vẫn để tên Nghĩ vương kia chạy mất.
Lại còn mang theo tổ kiến, có thể nói là tổn thất thảm trọng a.
“Ký chủ, ngươi có thể dùng thực lực của mình đánh một tên Nghĩ vương cấp Bán thần tới mức như vậy, đã đủ để kiêu ngạo.”
Trong đầu truyền đến tiếng hệ thống, Mộc Phàm nghe xong càng bực bội.
“Câm miệng.”
Mộc Phàm mắng to, nói: “Lão tử coi trọng cái tổ kiến kia, chắc chắn bên trong cất giấu rất nhiều bảo bối, Nghĩ vương cướp đoạt vô số thế giới, chắc chắn đáng giá, ngươi biết cái cầu tiêu a.”
“...”
Vừa nghe lời này, hệ thống im lặng.
Hắn ảo não không phải vì Nghĩ vương chạy mất, tên kia chạy hay không không quan trọng, mấu chốt là Mộc Phàm coi trọng tổ kiến.
Huyết nghĩ vương chinh chiến vô số dị vực, diệt biết bao sinh linh, chắc chắn bên trong tích góp vô số tài phú cùng bảo bối.
Đây mới là chỗ Mộc Phàm coi trọng, không nghĩ tới lại chạy mất rồi.
“Mẹ nó, lão tử không tin.”
Nhìn không gian loạn lưu mênh mông, không tìm thấy Nghĩ vương, Mộc Phàm cắn răng, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, ra một quyết định lớn mật.
“Tiệt thiên chỉ!”
Hắn đột nhiên thi triển ra thức thứ ba trong Cửu thiên cấm thuật, Tiệt thiên chỉ.
Ong!
Một ngón tay điểm ra, thiên địa đều biến sắc.
Toàn bộ hư không đều đong đưa, như đang sợ hãi.
Mộc Phàm đứa ngón tay về phía trước, tất cả đều tan rã, biến mất, như bị một sức mạnh đáng sợ cắt đứt, mài mòn.
Phanh!
Chỉ không gian phía trước nổ tung, từ bên trong có một điểm sáng bay ra, đúng là tổ kiến trốn tránh muốn chạy trốn, thật trùng hợp, thế mà bị một ngón tay của Mộc Phàm chọc thủng, trực tiếp rơi ra.
“A... Đây là lực lượng gì?”
Từ trong tổ kiến phát ra một tiếng thét chói tai, rất thống khổ.
Hư không tan vỡ, tổ kiến bị xuyên thủng, Nghĩ vương cùng một đám Huyết nghĩ tộc bên trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Một cường giả cấp Bán thần bị một ngón tay mạt sát.
Tiệt thiên chỉ, không thẹn là cấm thuật một lóng tay cắt đứt Thiên Đạo, trực tiếp giết chết một cường giả cấp Bán thần.
“Chơi lớn rồi.”
Sắc mặt Mộc Phàm trắng bệch, thân thể lung lay sắp ngã, cảm thấy hoa mắt, cả người cạn kiệt sức lực, bị rút cạn.
“Hỏa ma!”
Hắn chỉ kịp hô một tiếng, thân thể lập tức rơi xuống, Hỏa ma tiếp lấy hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận