Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 102: Viêm tộc, thánh hỏa

Ba người Mộc Phàm chậm rãi đi vào bộ lạc trước mắt.
Trong khoảnh khắc bước chân vào trong bộ lạc, bão tuyết bên ngoài biến mất một cách quỷ dị, một hơi thở ấm áp bao phủ ba người.
Mộc Phàm kinh ngạc tản khí tường đi, vốn dĩ run bần bật, hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh cũng kinh ngạc, cảm giác được sự ấm áp.
Bão tuyết bên ngoài tàn sát bừa bãi, ở trong bộ lạc lại an tĩnh tường hòa, hoàn toàn chính là hai thái cực, rất quỷ dị.
“Bằng hữu nhân loại ngoại lai, hoan nghênh đi vào Viêm tộc - Lam diễm bộ lạc.”
Đang kinh ngạc vì sự thần kỳ của nơi này, phía trước có đoàn người đi tới, cầm đầu đúng là Tế ti của bộ lạc.
Bên cạnh hắn có một vị dáng người hùng dũng, cao tới hai mét, mặt vẽ đầy hoa văn, trên người còn có các loại ấn ký đồ đằng kỳ quái.
Bề ngoài bọn họ giống như nhân loại, nhưng ở giữa chân mày lại có một ấn ký hình ngọn lửa, lập loè ánh sáng màu lam.
“Không mời mà đến, còn mong Tế ti không phiền lòng.”
Mộc Phàm lễ phép nói một câu, trong lòng lại rất cảnh giác.
Tế ti trước mặt gật đầu nhẹ, trên đầu đội một vòng xương, trên cổ có vòng xương trong suốt, mỗi một viên cốt châu là một đầu lâu nhỏ.
“Đêm tối vĩnh hằng buông xuống, xem ra là thánh hỏa chỉ dẫn cho các ngươi đi tới nơi này, nếu không người ngoại lai không cách nào tìm đến nơi này.”
Tế ti chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn, mang một loại sắc thái thần bí.
Lời này làm Mộc Phàm kinh ngạc, có chút khó hiểu, chẳng lẽ là chưa từng có ai phát hiện sự tồn tại của bọn sao?
Còn đang thắc mắc liền nghe Tế ti nói: “Vị bên cạnh ta là tộc trưởng Viêm tộc, Liệt Sơn, ta là Tế ti của tộc.”
“Ta tên Mộc Phàm, hai vị này là bằng hữu của tên Đồng Tâm, Hà Dĩnh.”
Mộc Phàm tự giới thiệu, giới thiệu luôn hai nàng bên cạnh.
Hai bên xem như nhận thức.
Tế ti mỉm cười gật đầu, nói: “Khách nhân từ xa tới, mời vào bên trong, bộ tộc Lam diễm cần các ngươi trợ giúp.”
Lời này khiến trong lòng Mộc Phàm cảnh giác, hắn không tin dân bản xứ dị vực dễ nói chuyện.
Phải biết rằng theo ghi chép của học viện, sinh linh dị vực cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có địch ý đối với nhân loại.
Tóm lại, sinh linh dị vực xâm lấn địa cầu, đây là sự thật.
Mộc Phàm không rõ tình huống hiện tại trên địa cầu như thế nào, có lẽ tìm một cơ hội trở về khu thứ tám, đi ra bên ngoài quy hoạch nhìn xem.
Bọn họ theo Tế ti cùng tộc trưởng Liệt Sơn đi vào trong bộ lạc.
Một đám chiến sĩ bộ lạc chung quanh đều có ánh mắt khác thường, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé một đám tràn ngập tò mò nhìn ba người Mộc Phàm.
Nghiêm khắc mà nói, đám Mộc Phàm là nhóm đầu tiên tiếp xúc với người bộ lạc bản xứ này.
Dựa theo lời Tế ti, bọn họ có thể đi tới nơi này, có lẽ chính là do ngọn lửa kia chỉ dẫn.
“Đây là thánh hỏa của chúng ta, là căn nguyên của Viêm tộc, cũng là căn cơ của bộ tộc Lam diễm.”
Mọi người tới trước tế đàn, Tế ti chậm rãi mở miệng giới thiệu.
Ba người Mộc Phàm, Đồng Tâm, Hà Dĩnh nhìn tế đàn thật lớn trước mắt, trung ương có một ngọn lửa màu xanh tím lơ lửng, rất quỷ dị.
Ngọn lửa này đúng là thánh hỏa của bộ tộc Lam diễm.
“Đêm tối vĩnh hằng buông xuống, thánh hỏa sắp tắt, đây là dấu hiệu của tai nạn.”
Giọng khàn khàn của Tế ti truyền đến, bốn phía một đám chiến sĩ bộ lạc, nam nữ già trẻ đều quỳ xuống, không ngừng triều bái thánh hỏa.
Xem một màn này, ba người Mộc Phàm có chút kinh ngạc, đây là bộ tộc nguyên thủy nhất, dân bản xứ dị vực.
“Hàn nguyệt mờ dần, đêm tối vĩnh hằng sẽ bao phủ mặt đất, ánh sáng biến mất, thứ duy nhất trên đời có thể xua tan bóng đêm này là ngọn lửa vĩnh cửu.”
Tế ti vừa nói xong, giơ lên cao đôi tay, triều bái ngọn lửa trên tế đàn.
Mộc Phàm nghe hiểu lời hắn, bởi vì hắn nói tiếng Hán, đừng hỏi vì sao, dù sao tên Tế ti này rất quỷ dị.
“Hiện tại, thánh hỏa sắp dập tắt, muốn vượt qua giá rét, cần phải tìm được ngọn lửa vĩnh cửu mới có thể xua tan đêm tối vĩnh hằng này.”
Tế ti nói xong xoay người lại, mặt đầy nếp nhăn, khiến người nhìn thấy khủng bố, một đôi đôi mắt màu xanh lam lộ ra ánh sáng.
Mộc Phàm rùng mình, trấn định hỏi: “Tế ti đáng kính, có điều gì cần chúng ta hỗ trợ cứ việc nói.”
Trong lòng hắn thầm mắng, ngươi nói nhiều vậy còn không phải là muốn mời chúng ta hỗ trợ sao?
Tế ti kia cười nói: “Cảm tạ bằng hữu nhân loại ngoại lai, Viêm tộc chúng ta cần các ngươi hỗ trợ.”
“Bởi vì nguyên nhân đặc thù, chúng ta không thể rời khỏi bộ tộc, càng không thể tìm được ngọn lửa vĩnh cửu, cho nên mời các ngươi hỗ trợ tìm kiếm ngọn lửa vĩnh cửu, giải trừ bóng tối vĩnh hằng ở thế giới này.”
Lời vừa nói ra, Mộc Phàm liền ngốc rồi, em gái ngươi, nói cả buổi là muốn cho cho ta đi cứu vớt thế giới a, đùa cái gì vậy.
Cứu vớt thế giới, chuyện như vậy vẫn nên tìm người khác đi.
“Tế ti, rất xin lỗi, sợ là chúng ta không giúp được ngươi.” Mộc Phàm có chút bất đắc dĩ thở dài nói.
Hắn nhìn Tế ti, dân bản xứ bốn phía vừa nghe xong đều ngẩng đầu, từng đôi mắt nhìn chằm chằm ba người bọn hắn.
Đồng Tâm, Hà Dĩnh khẩn trương.
Chỉ có Mộc Phàm mang vẻ mặt trấn định, nói: “Các ngươi cũng biết bên đêm tối vĩnh hằng đã buông xuống, cả thế giới đen nhánh, gió lạnh, bão tuyết, thậm chí đi ra ngoài sẽ trực tiếp bị đông lại thành băng.”
“Dưới tình huống như vậy, chúng ta có năng lực giúp các ngươi sao?”
Mộc Phàm nói xong buông tay, tỏ vẻ muốn giúp mà không giúp gì được.
Nhưng Tế ti nghe xong lại lắc đầu cười, nói: “Cũng không phải để các ngươi đi lúc này, sau khi đêm tối vĩnh hằng buông xuống, sẽ có một khoảng thời gian đặc thù, trong khoảng thời gian đó, hắc triều sẽ ngừng lại, bên ngoài tương đối yên tĩnh.”
“Thừa dịp hắc triều ngừng lại, các ngươi có thể nhân cơ hội đi tìm ngọn lửa vĩnh cửu, đưa một tia từ ngọn lửa vĩnh cửu mang về bổ sung thánh hỏa, đây là thỉnh cầu của chúng ta.”
Tế ti chậm rãi nói, hai mắt bình tĩnh nhìn Mộc Phàm.
Lời thỉnh cầu này làm Mộc Phàm rất bất đắc dĩ, đây là kêu chính mình đi cứu vớt cái gì gì đó, quỷ mới nguyện ý đi.
Cứu vớt thế giới tuyệt đối là chuyện kẻ ngốc mới làm.
“Yên tâm, chỉ cần các ngươi có thể mang về một tia lửa vĩnh cửu, bộ tộc Lam diễm hứa hẹn có thể cho các ngươi chỗ tốt tương ứng làm thù lao.”
Tế ti lấy ra một chút thành ý, nói tới thù lao, nhưng Mộc Phàm lại lắc đầu.
Trong lòng hắn có chút buồn cười, tên Tế ti này hứa hẹn một chỗ tốt mà người ta chưa nhìn thấy, lại kêu người ta bán mạng cho hắn, nói đùa sao.
Như nhìn thấu tâm tư của hắn, Tế ti cười cười, vẫy vẫy tay, liền thấy một thiếu nữ bản xứ đi tới.
Nàng bưng một cái khay bằng xương, cúi đầu bước từng bước đi tới.
Trên khay có một tấm da thú, bên trên có gì cũng không rõ lắm, Mộc Phàm tò mò nhìn, trong lòng suy đoán đó là cái gì.
Chỉ nghe Tế ti chậm rãi nói: “Đây là bảo vật của bộ tộc Lam diễm chúng ta, nếu các ngươi có thể mang ngọn lửa vĩnh cửu về, ta hứa sẽ tặng bảo vật này cho các ngươi.”
“Bảo vật?”
Ba người Mộc Phàm, Đồng Tâm, Hà Dĩnh lại kinh ngạc.
Da thú che mất rồi, ai biết cái gọi là bảo vật bên trong là cái cái quỷ gì.
Tế ti cười cười, nhẹ nhàng xốc tấm da thú lên, để lộ đồ vật bên trong.
Một luồng sáng xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt ba người Mộc Phàm cùng Đồng Tâm, Hà Dĩnh, một đám nhìn chằm chằm vào đó.
Chỉ thấy bên trong là một khối tinh thể kỳ dị, có năng lượng mãnh liệt lưu động, thần bí khó lường.
“Đây là Thánh tinh, ẩn chứa sức mạnh thần thánh, có thể trợ giúp các ngươi tu luyện, mở ra thiên phú cùng tiềm lực cao hơn.”
Tế ti tràn đầy tự tin nói, giới thiệu, khiến ba người Mộc Phàm kinh ngạc, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn.
Thánh tinh, trong tư liệu của học viện Thanh Bắc có một ít ghi chép về thứ này.
Nghe đồn Thánh tinh chính là một loại bảo vật đặc thù của dị vực, có thể khai phá tiềm lực cùng thiên phú, rất là thần kỳ.
Không nghĩ tới bộ tộc Lam diễm lại có một khối Thánh tinh.
Nói thật là giờ phút này Mộc Phàm đã động tâm.
“Phát hiện vật phẩm nạp phí đặc thù, mời ký chủ nhất định phải lấy được nó.”
Lúc này, trong đầu truyền đến tiếng hệ thống, trong lòng Mộc Phàm kinh ngạc, hệ thống lại nhắc nhở.
Thánh tinh, là vật phẩm nạp phí đặc thù?
Bạn cần đăng nhập để bình luận