Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 290: Vận rủi, Thiên phạt?

Trên đường cái, Mộc Phàm trừng mắt nhìn tiểu nữ hài dị tộc này, dáng vẻ khiến người ta khiếp sợ.
Chỉ một chữ xấu, hơn nữa xấu đến mức làm da đầu người ta tê dại.
Đáng sợ nhất chính là nàng đứng ở nơi đó, toàn thân tản ra một hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Răng rắc!
Mặt đường đột nhiên vỡ ra, tự dưng sụt lún một mảng lớn.
Ầm vang!
Ngay sau đó, một khu nhà đá ở gần cũng sập xuống, bị mù cuồn cuộn tản ra bốn phía.
“Khốn nạn!”
“A...”
“Là ai làm?”
Trong bụi mù, một đám sinh vật phẫn nộ lao ra khỏi đống đổ nát, có tên bò ra từ bên trong, vẻ mặt phẫn nộ.
Đám sinh vật này đột nhiên bị chôn phía dưới, còn may là thực lực bọn chúng không tệ, thân thể cường đại mới không có bị nện chết bên trong.
Mộc Phàm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chuyện gì xảy ra, tự dưng sụp xuống.
“Tên đáng chết nào... Ách...”
Đám sinh vật bò ra khỏi đống đổ nát rống to kêu gào, khi thấy Mộc Phàm cùng tiểu nữ hài xấu xí thì tức khắc hoảng sợ.
Một đám đem lời muốn nói nuốt trở về.
Đặc biệt là khi bọn chúng thấy tiểu nữ hài dị tộc xấu xí kia, tức khắc trừng to mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
“Tai ách tộc?”
“A!”
Một tiếng kêu to vang lên, đám sinh vật mới vừa bò ra lập tức chạy trốn nhanh hơn thỏ, biến mất tăm.
Các sinh vật vốn vây quanh quan sát tức khắc như ong vỡ tổ, tránh rất xa.
Chỉ trong nháy mắt, trên đường vắng tanh, không còn một ai.
Mộc Phàm xem mà ngơ ngác, nhìn nhìn đống phòng sập, lại nhìn nhìn mặt đất sụp xuống bên cạnh, trong lòng có một vạn con dê lao nhanh qua.
Đây là chuyện gì?
Răng rắc!
Đang nghĩ ngợi, dưới chân truyền đến tiếng nứt nẻ, cúi đầu nhìn liền thấy mặt đất quanh mình tự dưng sụp đổ, có dung nham trào ra.
“Trời đất, thế này cũng được sao?” Mộc Phàm ngây người.
Đúng vậy, giờ phút này hắn sợ ngây người.
Rốt cuộc là lực lượng gì làm sự vật chung quanh đều tự dưng hỏng mất, tan rã, thậm chí có chuyện không tốt phát sinh.
Mặt đất sụp đổ, dung nham phun trào, đây quả thực chính là một trận tai nạn bất ngờ a.
Nói đến là đến, không hề có dấu hiệu, thậm chí cường đại như Mộc Phàm đều không cảm giác được dưới chân có lực lượng khác thường nào.
“Chuyện quỷ quái gì đây?” Sắc mặt Mộc Phàm nghiêm trọng.
Hắn nhìn dung nham phun trào chung quanh, cũng chỉ có chỗ mình đứng và chỗ tiểu nữ hài Tai ách tộc trước mắt là không tổn hao gì.
Các khu vực trong phạm vi mười mét chung quanh đều biến thành dung nham nóng cháy, nổi lửa, quỷ dị, làm người ta suy nghĩ không ra nguyên nhân.
“Đi xuống cho ta.”
Mộc Phàm nhíu mày, quát lạnh, giơ tay ép xuống, dung nham vốn dĩ lập sôi trào lập tức bị dồn ngược lại lòng đất, chảy ngược trở về.
Mộc Phàm vẫy tay một cái, lập tức có một đống bùn đất, nham thạch từ phương xa bay tới, nháy mắt lấp đầy mặt đất.
Làm xong mấy chuyện này, hắn mới nghiêm túc đánh giá tiểu nữ hài quỷ dị trước mắt này, Tai ách tộc, cả người tản ra hơi thở xui xẻo, nguyền rủa.
Nữ hài này chính là tai tinh* a.
* Tai tinh: ngôi sao mang tai họa
“Nói đi, ngươi muốn làm gì đây?” Mộc Phàm không vui nhìn nàng.
Trước đó hắn đã gặp tiểu nữ hài một lần, chính là lúc nàng đi cùng một lão giả quỷ dị.
Sao đột nhiên nàng lại chạy đến trước mặt mình.
“Ta muốn đi theo ngươi, làm tùy tùng của ngươi.”
Tiểu nữ hài dứt khoát mở miệng nói.
Điều này làm cho Mộc Phàm ngây ngốc, có cần trực tiếp như vậy hay không.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc kiên định của nàng, Mộc Phàm câm nín, thậm chí da đầu hơi tê dại, đây là một tai tinh a, đi theo mình sao, chẳng phải sẽ mang tới không biết bao nhiêu tai nạn?
Mộc Phàm bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi nàng xuất hiện thế nào, vì sao có sinh vật tới gần nhưng mình lại không cảm ứng hay phát hiện gì.
“Hệ thống, nàng này làm sao vậy, sao vừa rồi ta không phát hiện nàng xuất hiện?”
Bất đắc dĩ, Mộc Phàm chỉ có thể dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Ký chủ, trên người nàng có nguyền rủa, điềm xấu, xui xẻo,..., toàn bộ tập trung trên người nàng, hoàn toàn chính là cội nguồn của tai họa.”
“Ký chủ không phát hiện là bởi vì bổn hệ thống tự động che chắn nàng.”
Lời giải thích này rất tốt, rất hay.
Mộc Phàm có chút bực bội: “Cái hệ thống khốn nạn, che chắn hả, nếu là địch nhân chẳng phải ta sẽ bị đánh lén?”
“Ký chủ yên tâm, nàng không có uy hiếp đối với ngươi.”
Hệ thống nhàn nhạt đáp lại, chuyển giọng, nói: “Không những không có uy hiếp, ngược lại mang đến cho ký chủ chỗ tốt cực lớn.”
“Tốt em gái ngươi.” Mộc Phàm chửi ầm lên.
Hắn tức giận nói: “Ngươi nhìn xem, dị tộc này vừa xuất hiện, mặt đất liền sụp xuống, dung nham trào lên, phòng ốc tan nát, còn có cái gì nữa, có phải đột nhiên có thiên lôi đánh...”
Oanh!
Còn chưa dứt lời, đỉnh đầu xuất hiện thiên lôi, nháy mắt bổ vào đầu Mộc Phàm, đầu hắn bốc lên từng luồng khói đen.
Giờ khắc này, bầu không khí đọng lại.
Mộc Phàm đen mặt, ngây ngốc nhìn không trung, không có gì cả, sao đột nhiên có một tia sét đánh xuống hắn a.
“Thật sự có.” Mộc Phàm phát hỏa.
Hắn hung tợn nói: “Nói đến là đến, thật sự đánh ta, thực sự trùng hợp như vậy, lão tử cố tình không tin.”
“Ta giết nàng, có thể có công đức buông xuống hay không?”
Trong lòng Mộc Phàm xuất hiện suy nghĩ này.
Nếu là ngọn nguồn tai họa, giết chết chẳng khác nào trừ hại cho dân, có phải sẽ có công đức hay không.
“Ý tưởng của ký chủ thật mới lạ, mạch não tươi mát, có thể thử một lần.”
Hệ thống vừa nói lời này ngược lại làm Mộc Phàm bồn chồn.
Theo hiểu biết của hắn, mỗi khi hệ thống nói có thể, chắc chắn có hố, hơn nữa là hố rất lớn, tuyệt đối có vấn đề.
Hệ thống nói có thể, đó chính là ngược lại.
“Muốn hố ta sao, nói đi, trên người nàng có bí mật gì?” Mộc Phàm hừ lạnh, bắt đầu bình tĩnh trở lại, suy xét vấn đề.
Tiểu nữ hài dị tộc này cất giấu bí mật như thế nào đây.
“Ký chủ, trên người nàng có nguyền rủa chi lực, còn ẩn chứa điềm xấu, ngọn nguồn tai họa, một khi ngươi giết nàng, không những không có cái gọi là công đức, ngược lại có tai nạn vĩnh viễn không dứt buông xuống trên đầu ngươi.”
“Nói trắng ra, nàng là ngọn nguồn tai họa di động, không thể giết, không thể chạm vào, ai chạm vào thì người ấy liền sẽ chết, không tin ký chủ có thể thử xem.”
Hệ thống có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Nghe lời này, Mộc Phàm thấy không thoải mái.
“Ngươi nói không thể chạm thì không thể chạm vào sao, ta liền chạm cho ngươi xem?”
Mộc Phàm hung ác, lật tay vỗ về phía đầu tiểu nữ hài Tai ách tộc, dứt khoát lưu loát.
Ong!
Còn chưa có đụng tới đã bị một lực lượng quỷ dị đẩy ra, hơn nữa trên bầu trời đột nhiên có mây đen kéo tới, bao phủ toàn bộ không trung khu mậu dịch.
Biến cố bất ngờ làm vô số sinh linh hoảng loạn, áp lực tới mức khó thở.
“Mẹ nó, tà môn như vậy?”
Mộc Phàm giật mình, kinh ngạc nhìn mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn tiểu nữ hài dị tộc trước mắt trở nên khác hẳn.
Thật sự không thể chạm vào nàng sao, chạm vào liền có tai nạn?
“Hệ thống, ta đột nhiên có dự cảm không tốt.”
Mộc Phàm kinh hoàng, đột nhiên cảm giác có điềm xấu, giống như có chuyện không tốt sẽ xảy ra với hắn.
“Chúc mừng ký chủ, Thiên phạt tới rồi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở khiến Mộc Phàm đơ ra.
Thiên phạt?
Đùa cái gì, sao tự dưng có thiên phạt?
Chỉ là chạm một chút liền có Thiên phạt, chẳng lẽ là nói giỡn, nói là ngọn nguồn tai họa, không biết còn tưởng rằng nàng là con gái riêng của Thiên Đạo đó.
Chạm vào liền gặp Thiên phạt, Thiên Đạo bị động kinh hả?
“Ta không cho các ngươi thương tổn đại nhân.”
Đang lúc Mộc Phàm hãi hùng khiếp vía, suy nghĩ biện pháp giải quyết, một giọng nói trong trẻo truyền đến, liền thấy tiểu nữ hài Tai ách tộc trực tiếp đứng phía trước Mộc Phàm.
Trên gương mặt xấu xí tràn đầy phẫn nộ, ngẩng đầu chỉ vào tầng mây đen kịt trên trời ra lệnh, mệnh lệnh khiến não Mộc Phàm chết máy.
“Lui đi!”
Nàng đột nhiên quát to, một màn quỷ dị xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận