Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 2: Đinh, hệ thống đã online

"Mộc Phàm, danh nhân của trường chúng ta nha."
"Nghe nói hắn tu luyện mười năm, bắt đầu từ nhà trẻ rồi mà Thối Thể Quyền vẫn không nhập môn."
"Cũng không phải, lưu ban suốt ba năm."
"Đã thành khách quen của lớp số ba, năm nhất rồi."
"Cũng là quả tạ của lớp nha."
Các bạn học chung quanh nghị luận, vẻ mặt khinh bỉ, có thể nói là cực kỳ coi thường Mộc Phàm.
Loại người này làm sao còn mặt mũi lưu lại nơi này, phải sớm bị đuổi ra khỏi cửa.
"Phế vật!"
"Thật đáng bị khai trừ, sỉ nhục của lớp học, trường học."
"Vì sao trường học không khai trừ hắn?"
"Còn có thể vì sao chứ, vì trong nhà có tiền thôi!"
"Nghe nói hắn là người thừa kế hợp pháp của Mộc gia ở khu thứ tám."
Không ít đồng học thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ Mộc Phàm, hắn đã sớm quen cảnh này mấy năm nay rồi.
Cho nên Mộc Phàm cũng nhanh chóng bình tĩnh, không luyện được Thối Thể Quyền nhập môn nhưng lại luyện được da mặt dày hơn cả tường thành, căn bản không e ngại.
"Mộc gia, trách không được, một trong hai gia tộc thương nghiệp cung ứng dược tài cho toàn bộ Khu thứ tám."
Có đồng học bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Mộc Phàm trở nên khác đi.
"Suỵt, đừng nói nữa, cẩn thận bị ghi hận."
Tên này trông phế vật như thế, không nghĩ tới lại có thân phận, hai gia tộc thương nghiệp cung ứng dược tài cho toàn bộ Khu thứ tám, Mộc gia là một.
Một gia tộc khác chính là Lạc gia.
"Mộc Phàm, ngươi nhất định phải cố gắng lên nha, mặt mũi Mộc gia sắp bị ngươi làm mất hết rồi đó."
Một giọng nói âm dương quái khí truyền đến, Mộc Phàm nhìn thoáng qua, người nói chuyện chính là Lạc Thiên.
Hắn nhìn chằm chằm Mộc Phàm, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo, giống như đang nói, tiểu tử ngươi nhất định phải chết.
Đầu Mộc Phàm đầy dấu chấm hỏi, ta trêu chọc ngươi sao?
"Mộc Phàm, học sinh lưu ban của lớp ba năm nhất, đến lượt ngươi, cố lên, hi vọng năm nay ngươi có thể thuận lợi tu luyện Thối Thể Quyền nhập môn, có gì khó khăn thì nói với ta nha."
Lạc Thiên tỏ thiện ý, đồng thời cổ vũ.
Trong mắt người khác thì làm bộ nho nhã lễ độ, thậm chí là một lớp trưởng rất có trách nhiệm, nhưng mà bộ mặt này khiến Mộc Phàm rất buồn nôn.
Dối trá!
Mộc Phàm thầm thầm mắng một tiếng, trước từng đôi mắt soi mói, hắn vẫn bình tĩnh, trong lòng đã không còn gợn sóng.
Bởi vì hắn đã trải qua cảnh này vô số lần, mười năm, ròng rã mười năm, Thối Thể Quyền vẫn không nhập môn, sau đó lưu ban ba năm và biến thành trò cười.
"Mộc Phàm, cố lên!"
Đang nghĩ ngợi, Mộc Phàm bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo, quay đầu nhìn thì phát hiện là Tiêu Văn, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Tiêu Văn đang nhìn hắn với ánh mắt cổ vũ, có vẻ mong đợi, hành động này khiến Mộc Phàm cảm thấy là lạ, mình với nàng đâu có quan hệ gì đâu.
Không nghĩ ra nên hắn không thèm nghĩ nữa, Mộc Phàm gạt đi tất cả những suy nghĩ linh tinh.
Hắn đi đến trước máy đo lực, hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại.
Hắn biết, lần này chắc chắn lại xấu mặt.
Nhưng đã sớm quen thuộc rồi, dù như thế nào đều phải kiểm tra, bởi vì toàn bộ bạn học đang nhìn, bên cạnh còn có một vị mỹ nữ lạnh như băng.
"Hàaa... !"
Chỉ thấy Mộc Phàm ra dáng hét to, vận hết sức lực, nhánh chóng đánh một quyền về phía máy đo.
"Đinh, hệ thống đã được hoàn thành."
Ngay lúc này, trong đầu đột nhiên truyền tới một âm thanh thần bí khiến Mộc Phàm giật mình, thân thể dừng lại, nắm tay suýt không đánh trúng máy đo lực trước mặt.
Bộp, nắm tay miễn cưỡng đánh vào, máy đo lực lóe sáng rồi hiện ra một con số.
"Năm ký."
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm con số phía trên máy đo lực, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Đám bạn học đơ ra, ngơ ngác nhìn con số trên máy đo lực, sau một lúc bỗng cười vang.
"A ha ha ha "
"Tức cười chết rồi, vậy mà chỉ có năm ký. "
"Mộc Phàm, ngươi đến tấu hài sao?"
"Phế vật đúng là phế vật, vậy mà chỉ đánh ra quyền lực năm ký."
"Còn không bằng mấy đứa bé trong nhà trẻ nữa."
Cả đám cười đùa vui vẻ, ánh mắt nhìn Mộc Phàm tràn đầy sự khinh thường, vui trên nỗi đau của người khác.
Trong mắt bọn họ, Mộc Phàm là phế vật, luyện Thối Thể Quyền mười năm còn không nhập môn, là cây hài duy nhất trong trường học.
Có thiên tài, dùng hai ba năm tu luyện Thối Thể Quyền tới cảnh giới viên mãn, còn Mộc Phàm, ròng rã mười năm chưa nhập môn.
"Mộc Phàm, quyền lực năm ký."
Mỹ nữ trắc thí ghi chép cũng ngẩn ngơ, sắc mặt phức tạp nhìn Mộc Phàm, ánh mắt có chút thương hại, há to miệng, không nói thành lời.
Trong lòng nàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nàng dạy lớp này được ba năm, Mộc Phàm là người duy nhất lưu ban suốt ba năm nay.
Người người đều biết chuyện này, trở thành trò cười cho cả trường học, người ta có hào quang thiên tài, hắn thì có hào quang phế vật.
Đã đến nước này, nàng cũng nhịn không được mà thở dài, nghe nói nếu năm nay hắn vẫn không thể nhập môn thì sẽ bị trường học khai trừ.
Trong lòng Lạc Thiên rất vui vẻ nhưng lại giả vờ nói:
"Mộc Phàm, đừng nhụt chí, chỉ cần nỗ lực nhiều hơn nữa, nhất định có thể thuận lợi tu luyện Thối Thể Quyền đến nhập môn."
"Cố lên, đừng từ bỏ, ta coi trọng ngươi!"
Hắn làm vẻ mặt cổ vũ khiến Mộc Phàm nghe muốn nôn tại chỗ.
Tên khốn này quá dối trá, rõ ràng cự kỳ khinh bỉ nhưng làm ra vẻ ta rất quan tâm đến ngươi, khiến người ta buồn nôn.
"Thật sự là quá khôi hài!"
"Thật đáng buồn, nghe nói năm nay không thể nhập môn sẽ bị trường học khai trừ."
"Mộc Phàm, nỗi ô nhục của trường chúng ta, nên bị khai trừ từ lâu."
"Thật mất mặt, con nít ba tuổi còn mạnh hơn hắn nhiều."
Bạn học chung quanh sôi nổi bàn tán, cả đám chế giễu, khinh thường, châm chọc, thậm chí còn phẫn nộ, khó chịu.
Bọn họ cảm thấy, Mộc Phàm là một vết nhơ, không chỉ có làm xấu lớp học, mặt mũi trường học cũng bị ảnh hưởng.
Cùng lớp vớ hắn rất mất mặt.
Nhưng lúc này Mộc Phàm lại hoàn toàn không để ý đến chung quanh, ngược lại giống một thằng ngu, hai mắt vô hồn đứng ngẩn ra.
Trong mắt người ngoài thì trông hắn như không chịu được kích thích nên choáng váng.
Nhưng sự thật là nội tâm Mộc Phàm đang chìm ngập trong sự khiếp sợ, bởi vì hắn vừa mới nghe được có một giọng nói thần bí trong đầu.
Đầu óc Mộc Phàm ong ong, bỗng xuất hiện một ý nghĩ, gặp quỷ sao?
"Hay là ảo giác?"
Người nào, vừa nãy là ai nói đó?
Mộc Phàm nhớ tới câu nói vừa rồi.
Hắn kinh ngạc nói trong đầu:
"Hình như nghe được hai chữ hệ thống, chẳng lẽ giống với tiểu thuyết mạng ở kiếp trước, thể loại mà thường sẽ xuất hiện sau khi xuyên không, sau khi xuyên không sẽ được bổ sung thêm một hệ thống, kích hoạt đủ loại kỹ năng trâu bò?"
Đinh!
"Chính là hệ thống như ký chủ lý giải, bổn hệ thống chính là một cái hệ thống chỉ cần nạp tiền liền có thể trao đổi vật đồng giá, tồn tại duy nhất trong vũ trụ đa nguyên."
Giọng nói khi nãy lại vang lên trong đầu khiến Mộc Phàm giật mình, cảm giác có chút máy móc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong trẻo, êm tai, rất là mâu thuẫn.
Sau khi giật mình, Mộc Phàm bỗng cảm thấy vui mừng.
Mình xuyên không đến thế giới này, quả nhiên còn có bàn tay vàng trong truyền thuyết, chẳng phải về sau ta sẽ trở thành đại lão siêu cấp có hệ thống phụ thân?
"Hệ thống, thật sự có hệ thống? Ngươi ở đâu, sao ta không nhìn thấy ngươi?"
Hắn lập tức hỏi lại.
Chỉ nghe hệ thống đáp.
"Bổn hệ thống ở trong đầu của ký chủ, không có hình thái, đã dung hợp với linh hồn của ký chủ, có thể tiến hành giao lưu thông qua ý thức."
Nghe đến đây, Mộc Phàm vui mừng hơn nữa, là thật, thật sự có cái hệ thống trói chặt hắn.
Phát đạt rồi.
Chương 3: Mời nạp phí trước
Xuyên tới thế giới này, tu luyện mười năm, cũng chịu khổ mười năm, hệ thống xuất hiện khiến Mộc Phàm như được ăn nhân sâm, cả người thư thái.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại thấy có gì đó không đúng lắm.
“Hệ thống, ta xuyên qua mười mấy năm, vì sao hôm nay ngươi mới xuất hiện?”
Mộc Phàm không nghĩ ra, lập tức dò hỏi hệ thống trong đầu.
“Thật ra bổn hệ thống xuyên qua cùng ký chủ, chỉ là khi xuyên qua hao hết năng lượng nên ngủ yên, khi ký chủ bắt đầu tiếp xúc tu luyện mới chậm rãi hấp thu năng lượng từ thân thể ký chủ để khôi phục.”
Câu trả lời của hệ thống khiến Mộc Phàm sửng sốt.
Mộc Phàm đột nhiên tỉnh ngộ: “A, nói cách khác ta tu luyện mười năm không nhập môn Tôi thể quyền là do ngươi?”
“Còn nữa, chuyện ta xuyên qua cũng liên quan đến ngươi?”
Chính mình xuyên qua có phải liên quan tới nó hay không?
“Ký chủ lý giải chính xác, thời điểm ký chủ xuyên qua xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới bổn hệ thống chịu tổn thương, không thể không hấp thu năng lượng từ ký chủ để chữa trị.”
Mộc Phàm nghe xong, suy tư gì rồi nói: “Nói cách khác, ta vẫn còn cơ hội xuyên trở về?”
“Hệ thống không đủ dữ liệu, không thể trả lời.”
Một giọng nói máy móc vang lên.
Nhưng Mộc Phàm không có để ý, có thể trở về hay không thì tính sau, quan trọng nhất chính là hệ thống này có tác dụng gì.
Hơn nữa có thể mang đến cho hắn lợi ích thế nào, có thật sự ngưu bức giống như trong tiểu thuyết.
“Hệ thống, ngươi có công năng gì, về sau có còn cần hấp thu năng lượng của ta hay sao?” Mộc Phàm lo lắng hỏi.
Chỉ nghe một giọng nói máy móc vang lên: “Bổn hệ thống đã không cần hấp thu bất kỳ năng lượng gì từ ký chủ, còn công năng của hệ thống, vì hệ thống chưa hoàn toàn khởi động nên mời ký chủ khởi động hệ thống trước để biết.”
“Vậy nhanh khởi động đi, còn chờ gì nữa?”
Mộc Phàm kích động nói, thúc giục nó nhanh khởi động, mình sắp lên đỉnh nhân sinh rồi.
Nhưng mà hệ thống lại dội cho hắn một chậu nước lạnh.
“Khởi động thất bại, mời nạp phí trước!”
Câu trả lời của hệ thống khiến Mộc Phàm đơ ra, choáng váng.
Mẹ nó, nói cả buổi, thì ra ngươi chưa khởi động, còn khởi động thất bại lại còn phải nạp phí mới có thể khởi động.
Lòng Mộc Phàm lạnh ngắt, kêu rên: “Không phải chứ, nạp phí mới có thể khởi động?”
“Khởi động thất bại, mời ký chủ nhanh chóng nạp phí...”
m thanh máy móc liên tục vang lên trong đầu, một lần nối tiếp một lần khiến Mộc Phàm muốn điên lên.
Hệ thống như con đường cụt, như cái máy tính đột nhiên bị treo.
Hệ thống quỷ quái gì thế, quá hố, bắt nạp phí mới có thể khởi động, nhưng hiện tại hắn chẳng có tiền.
Tuy rằng là người thừa kế Mộc gia, nhưng Mộc Phàm là một phế vật tu luyện không nhập môn, căn bản không nhận được sự quan tâm và coi trọng của gia tộc nên không có tiền.
Bộ dạng ngây ngốc của hắn lại khiến cho đám bạn học chung quanh cười to hơn.
“Mộc Phàm không bị ngốc luôn rồi chứ?”
“Có phải không chịu nổi kích thích hay không?”
Lạc Thiên, Lý Dũng và các bạn học khác ngạc nhiên nhìn Mộc Phàm đang đứng ngây ngẩn.
Sao tên này đột nhiên không nhúc nhích, mặt dại ra vậy?
“Này này, hệ thống, ngươi đừng im lặng nha, mau nói đi, nạp phí thế nào?” Mộc Phàm nóng nảy.
Thật vất vả mới có niềm vui, nếu hệ thống mà bay màu thật thì tuyệt vọng luôn.
Đinh!
“Vàng bạc hay tài sản thuộc về ký chủ đều có thể dùng để nạp phí, tiền bạc, vàng, thẻ ngân hàng..., thông qua tiếp xúc, có thể tiến hành nạp phí.”
“Nạp lần đầu khởi động hệ thống, ký chủ có thể nhận được vật phẩm hồi báo tương đương, ví dụ như thông qua nạp phí không ngừng mạnh lên, nạp phí mua sắm các loại lễ bao siêu giá trị, bảo vật...”
“Nạp càng nhiều, hồi báo liền càng nhiều, nạp lần đầu chỉ dùng để khởi động hệ thống, nạp nhiều ít liên quan đến việc được khen thưởng lần đầu tốt hay không, mời ký chủ nhanh chóng nạp phí.”
Câu trả lời của hệ thống khiến Mộc Phàm nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, không hoàn toàn bị treo, còn có thể vận hành, chỉ là chưa khởi động hoàn toàn.
Muốn khởi động hệ thống cần nạp phí.
Điều này khiến Mộc Phàm muốn phát điên, ngươi nên khởi động trước rồi hãy nói chứ.
“Bởi vì bị yếu tố không xác định ảnh hưởng, nếu ký chủ không thể nạp lần đầu trong mười hai tiếng, bổn hệ thống bắt đầu khởi động lại về con số không.”
“Mời ký chủ nhanh chóng hoàn thành nạp lần đầu.”
Vừa dứt lời, Mộc Phàm liền run rẩy.
“Đừng mà, ngươi đang hố người sao?”
Mộc Phàm kêu rên trong lòng, chỉ tiếc, mặc kệ hắn kêu rên như thế nào, hệ thống cũng không đáp lời, giống như hoàn toàn biến mất.
Tình huống này khiến Mộc Phàm kinh hãi, âm thầm sốt ruột, xem ra cần phải nạp phí trong vòng mười hai tiếng đồng hồ mới thật sự có được cái hệ thống này.
Nhưng Mộc Phàm muốn khóc, hiện tại là một tên phế vật không được gia tộc chào đón, kiếm tiền đâu ra?
Nếu lúc hắn vừa mới xuyên qua, có lẽ không buồn rầu thế này, nhưng hiện tại không nhận được bất kỳ tài nguyên nào từ gia tộc, bây giờ còn có thể lưu ban ở trường học cũng đã rất không tệ rồi.
Hệ thống nói trong mười hai tiếng đồng hồ phải nạp phí mới có thể hoàn toàn khởi động hệ thống, nếu không hệ thống khởi động lại.
Quỷ mới biết biết hệ thống khởi động lại sẽ là kết quả gì, Mộc Phàm tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
“Ha ha ha...”
“Mộc Phàm thành kẻ ngốc.”
“Thật đáng thương, không chịu nổi đả kích nên ngốc rồi.”
“Xong rồi, lớp chúng ta có thêm một thằng ngốc.”
Lúc này, có mấy bạn học nhỏ giọng kêu rên, càng nhìn Mộc Phàm càng thấy khó chịu.
“Mộc Phàm, tỉnh lại.”
Mỹ nữ ghi chép chau mày, quơ quơ tay khiến Mộc Phàm bừng tỉnh.
Mộc Phàm nghe thấy các bạn học chung quanh cười nhạo, sắc mặt tức khắc tối sầm, trong lòng hận không thể tát chết bọn họ.
Ai ngốc, các ngươi mới ngốc đó.
Đám bạn học chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt nhìn Mộc Phàm tràn đầy sự khinh bỉ, cười nhạo.
Đinh linh linh...
Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
Mộc Phàm nhẹ nhàng thở ra, âm thầm đèn nén lửa giận trong lòng, không rên một tiếng xoay người rời khỏi phòng.
“Mộc Phàm, đừng nhụt chí, nỗ lực tu luyện, chắc chắn có thể nhập môn, nếu có chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi ta nha, dù sao ta cũng là lớp trưởng.”
Lạc Thiên giả mù sa mưa đi tới, mặt thì an ủi nhưng lòng lại cười đùa, không hề che giấu sự khinh thường trong ánh mắt.
Đối với hắn, Mộc Phàm lười nói chuyện, chỉ là một tên dối trá mà thôi.
Trong đám bạn học, có một đôi mắt đang yên lặng nhìn bóng lưng cô độc của Mộc Phàm, sắc mặt hơi ảm đạm.
“Mộc Phàm...” Vẻ mặt Tiêu Văn có chút phức tạp.
“Ai...” Mỹ nữ ghi chép cũng lắc đầu, tỏ vẻ thương hại, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
Thế giới này, kẻ yếu không cần được thương hại, cũng không đáng đồng tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận