Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 261: Phân thân, nguyền rủa?

Ầm ầm ầm...
Gió lốc tán loạn, một bóng dáng phá không bay đi, trên đường đâm nát vô số gió lốc không gian, hoảng loạn không nhìn đường.
Đúng là Cô Diệp đang chạy trốn, vẻ mặt kinh hoàng.
Hắn cưỡi từng vòng sáng bay đi, tốc độ cực nhanh.
“Đáng chết, tại sao nhân loại kia lại mạnh như vậy?”
Cô Diệp nhịn không được rùng mình, Mộc Phàm quá cường đại, thậm chí có cảm giác không thể địch nổi, quả thực khó có thể tin đây là thật sự.
Rõ ràng bọn họ mai phục đối phương, nhưng vừa giao thủ liền bị nghiền ép, Phong Mạch đã bị giết trong không gian loạn lưu, làm hắn sợ muốn vỡ mật.
Một đường chạy trốn, trong lòng Cô Diệp nén giận, hắn không cam tâm.
Bị một nhân loại đánh thành như vậy, quả thực quá mất mặt, chưa bao giờ rơi vào tình cảnh thảm bại thế này.
“Chờ bổn tọa trở về luyện thành bí thuật trong tộc, nhất định băm thây ngươi ra vạn khúc.”
Vẻ mặt Cô Diệp trở nên hung ác, nói một câu.
Hắn cảm giác hôm nay quá xui xẻo, gặp phải một thiếu niên nhân loại đáng sợ, hoàn toàn không có đạo lý, mạnh thái quá.
Đặc biệt là bàn tay to che trời kia, không thể địch nổi, một chiêu trọng thương hắn, mũi tên cuối cùng hủy diệt một kiện bảo vật của hắn.
Nếu không phải thời điểm đó tế ra bảo vật Truyền kỳ Thiên tinh hoàn ngăn cản, có khả năng đã bị bắn chết.
Hiện tại nghĩ lại mà chưa hết sợ.
“Nhân loại, ngươi chờ đó.”
Cô Diệp khó nén oán khí trong lòng, nhịn không được hét to một tiếng.
Kết quả không gian loạn lưu phía trước đột nhiên dừng lại, tách ra, lộ một lỗ thủng đen nhánh.
“Không cần chờ, hiện tại liền giải quyết ngươi.”
Một giọng nói lạnh nhạt từ lỗ thủng truyền đến, Cô Diệp hết hồn, dừng lại gấp, thiếu chút nữa đâm đầu vào lỗ thủng.
Chỉ thấy bên trong có một bàn tay thò ra, năm ngón tay trong suốt, đầu ngón tay sáng lên, không gian nơi nó quẹt qua vỡ vụn từng tấc.
Hai mắt Cô Diệp trừng to, như thấy điều gì đó không thể tưởng tượng nổi, tròng mắt muốn rơi ra ngoài.
“Thần thai?”
Hắn hoảng sợ hét một tiếng, nháy mắt bị bàn tay kia nắm cổ họng, đột nhiên im bặt.
Trong lỗ thủng có một bóng người chậm rãi đi ra, cánh tay nắm cổ Cô Diệp nhấc lên, lực lượng cường đại cứng rắn khóa chặt hắn.
Người tới đúng là Mộc Phàm.
Không, nói đúng ra là không phải bản thể của Mộc Phàm mà chỉ có chín phần tương tự với hắn, vẻ mặt lạnh nhạt, không có một chút biểu tình.
Đôi mắt màu vàng kim tản ra uy áp, thần uy tràn ngập, bao phủ lấy Cô Diệp, làm cả người hắn lạnh toát, mồ hôi tuôn ra.
Đây là phân thân thần linh.
“Ngươi, ngươi thế mà luyện thành phân thân?” Cô Diệp hoảng sợ nói một câu.
Tròng mắt nhô lên, như gặp quỷ.
Chỉ mình hắn biết rõ nhất, Thần linh thạch thai đã chết, căn bản không thể luyện thành phân thân, hơn nữa bên trên còn có một loại nguyền rủa đáng sợ.
Tiên thiên thần linh dựng dục trong đó, bị ngoại lực xóa sạch ý chí, lưu lại oán khí cùng nguyền rủa mãnh liệt, một khi có kẻ nhúng chàm, chắc chắn bị phản phệ.
Nhưng Mộc Phàm lại luyện thành phân thân, còn không có bị gì cả, hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.
“Sao ngươi không bị nguyền rủa?” Cô Diệp muốn điên rồi, điên cuồng hét to.
Thứ này là hắn bán đi, nhưng bị Mộc Phàm cướp mất.
Mới cướp một ngày thôi, làm sao đã luyện thành phân thân rồi, bộ dạng còn không tổn hao gì, hoàn toàn không phải bộ dáng bị nguyền rủa.
“Nguyền rủa sao?” Phân thân của Mộc Phàm ngẩn người, có vẻ bất ngờ
Hắn kinh ngạc nhìn Cô Diệp, hỏi: “Ngươi nói nguyền rủa là cái gì, chẳng lẽ khối Thần linh thạch thai này có nguyền rủa?”
“Ha ha ha, ngươi lại không biết?” Đột nhiên Cô Diệp cười ha hả.
Hắn cười đến chảy nước mắt, điên cuồng nói: “Tiên thiên thần thai là con cưng của trời cao, sau khi bị ngoại lực xóa sạch ý chí sẽ để lại nguyền rủa.”
“Ai dám nhúng chàm Thần thai, chắc chắn bị trời phạt, ngươi xong rồi.”
Cô Diệp điên cuồng, hưng phấn, ánh mắt nhìn Mộc Phàm như nhìn một người chết.
Tiên thiên thần linh thạch thai, loại đồ vật này vô cùng cường đại, sao hắn không muốn luyện thành phân thân chứ, nhưng mấu chốt là bên trên còn có nguyền rủa.
Ai nhúng chàm kẻ đó sẽ bị trời phạt.
Cho nên hắn mới nghĩ trăm phương nghìn kế bán đi, nhưng không ngờ nửa đường bị Mộc Phàm cướp mất.
Hơn nữa còn luyện thành phân thân, thành công đoạt xá Thần linh thạch thai, đây mới là nguyên nhân hắn hưng phấn, Mộc Phàm sắp xong đời rồi.
“Đầu bị đánh hỏng rồi, nói năng lung tung, lên đường đi.”
Mộc Phàm hừ lạnh, lòng bàn tay trào ra một lực lượng bàng bạc, bùm, thân thể Cô Diệp trực tiếp nổ nát thành thịt vụn.
Lại một cường giả dị vực cường đại ngã xuống trong tay Mộc Phàm.
Hưu!
Lúc này, một tia sáng chợt lóe rồi biến mất.
Mộc Phàm sửng sốt, lúc này mới phát hiện Thiên tinh hoàn của Cô Diệp bỏ chạy, trong lòng ảo não, một tay xỏ qua hư không bắt lấy.
Ầm vang!
Hư không nổ tung, Thiên tinh hoàn bị chấn đến ánh sáng ảm đạm, thiếu chút nữa bị Mộc Phàm bắt lấy, đáng tiếc nó đã chạy thoát.
“Nhân loại, ngươi xong đời, chờ trời phạt đi.”
Trong Thiên tinh hoàn truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, đúng là Cô Diệp.
Thì ra gia hỏa này đã sớm giấu phần lớn nguyên thần giấu trong Thiên tinh hoàn, thấy tình huống không tốt liền giấu bảo vật này, nhân cơ hội đào tẩu.
Hắn vứt bỏ thân thể, nguyên thần giấu kín trong Thiên tinh hoàn, tránh được một kiếp, đủ tàn nhẫn, vì mạng sống mà có thể dứt khoát vứt bỏ thân thể.
Mộc Phàm có chút bực bội, một tên chạy thoát rồi, tuy rằng chỉ là nguyên thần thoát đi nhưng chung quy vẫn là phiền toái.
Mấu chốt là Mộc Phàm không biết gì về người ta, thậm chí không biết tên kia đến từ nơi nào, khó khăn rồi.
“Sai lầm a.” Phân thân Mộc Phàm lẩm bẩm tự nói.
Hai mắt hắn lóe ánh sáng vàng kim, toàn thân bao phủ vầng sáng thần thánh, là một thần linh cao quý.
Nhưng bởi vì bị Thần thai ngoại lực xóa sạch ý chí, không có thể hoàn thành quá trình dựng dục, sau khi Mộc Phàm đoạt xá chỉ có thể xem như Bán thần.
“Nguyền rủa, trời phạt?” Hắn lầm bầm lầu bầu nỉ non một câu, tay bắt lấy một chiếc nhẫn phát sáng lộng lẫy.
Đó là nhẫn trữ vật của Cô Diệp.
Liếc mắt nhìn một cái, Mộc Phàm hài lòng gật gật đầu, mang theo chiếc nhẫn xoay người xé tan gió lốc không gian, đi hướng về phía bản thể.
Không bao lâu, phân thân thần linh đã tới chỗ.
“Thế mà chạy thoát sao?” Thấy phân thân thần linh trở về, Mộc Phàm ngẩn người.
Hắn thông qua phân thân biết được Cô Diệp bỏ đi thân thể, giấu nguyên thần trong Thiên tinh hoàn trực tiếp đào tẩu.
Điều này khiến Mộc Phàm không hài lòng lắm, vốn muốn tiêu diệt hết hai tên, nhưng không nghĩ tới vẫn xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, một tên đào tẩu.
Tuy rằng chỉ có nguyên thần đào tẩu, nhưng chung quy là một tai hoạ ngầm.
“Thôi, trốn thì trốn rồi, về sau gặp được sẽ giải quyết.”
Mộc Phàm tự an ủi mình một câu, ngay sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc, đánh giá phân thân trước mắt, một phân thân từ Tiên thiên thạch thai.
Trong lòng hơi khó hiểu, chẳng lẽ Cô Diệp nói thật sự?
“Hệ thống, sao lại có nguyền rủa, ngươi không giải thích cho ta?”
Sắc mặt Mộc Phàm âm u, trong lòng chất vấn hệ thống.
Nếu Cô Diệp nói sự thật, vậy sao trước đó hệ thống không nói trong Thần thai có nguyền rủa đáng sợ?
“Ký chủ, đúng là trong Thần linh thạch thai có nguyền rủa cường đại, nhưng trong quá trình dung hợp đã bị bổn hệ thống thanh trừ sạch sẽ.”
Hệ thống nhàn nhạt đáp lại một câu.
Mộc Phàm nghe xong sửng sốt, lúc này mới hiểu, không phải không có nguyền rủa, mà là trong quá trình hệ thống dung hợp miễn phí đã quét sạch.
Nói cách khác, nguy hại tiềm ẩn trong phân thân thần linh đã sớm bị hệ thống khử sạch, tất nhiên là thăng cấp miễn phí rất toàn diện, sẽ tự động loại bỏ nguy hiểm.
Điều này làm cho Mộc Phàm cảm thấy may mắn, nhờ có hệ thống, nếu không hắn sẽ mơ màng hồ đồ bị phản phệ, bị nguyền rủa, tiêu đời.
“Vậy là tốt rồi.” Mộc Phàm Hài lòng gật gật đầu.
Hắn nhìn nhìn phân thân trước mặt, phất tay thu vào trong tiểu thế giới, yên lặng tu luyện trong hư không hỗn độn quanh tiểu thế giới, thích ứng với lực lượng của Thần linh thạch thai.
Vừa rồi đã thử một chút, Mộc Phàm xác định được bởi vì trong quá trình dựng dục xảy ra vấn đề nên không thể thành công xuất thế, phân thân từ thạch thai chỉ có thể xem như một Bán thần.
Nhưng một phân thân cấp Bán thần cũng đủ khiến người khác kinh hãi.
Thêm một Hỏa ma cấp Bán thần, trong tay Mộc Phàm đã có hai át chủ bài chiến lực cấp Bán thần.
“Hy vọng tài sản của hai tên gia hỏa này không làm cho ta thất vọng.”
Mộc Phàm cầm hai cái nhẫn trữ vật trong tay, là của Phong Mạch và Cô Diệp, chỉ hy vọng có thể thu hoạch tốt một chút.
Đáng tiếc cái Thiên tinh hoàn kia, vừa nhìn liền biết là bảo bối, lại chạy thoát.
Roẹt!
Sắp xếp lại tâm tình, Mộc Phàm xoay người giơ tay xé rách hư không, bước vào rồi biến mất khỏi không gian loạn lưu mênh mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận