Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 409: Không có Bàn đào

Mộc Phàm từ trong kén chậm rãi đi ra, đạp trên tiên quang, sau lưng có từng đạo quang hoàn lập loè, hơi thở mờ mịt, thần bí, lộ ra một loại thần vận đại đạo chí cao vô thượng.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, luyện ra công pháp Chuẩn đại đại, chờ đặt tên.”
Hệ thống khoan thai nhắc nhở.
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Mộc Phàm mới tỉnh táo lại, cảm giác thế giới trở nên khác lạ, kỳ diệu không thể miêu tả.
“Đại đạo?” Mộc Phàm lẩm bẩm tự nói, ngộ ra điều gì đó.
Vừa rồi ở trong lò luyện đại đạo đã trải qua ngộ đạo, ngộ ra những điều hoàn toàn mới, vạn pháp quy nhất, hiểu rõ một chút đại đạo chí giản, lĩnh ngộ công pháp cấp Chuẩn đại đạo.
Cấp Chuẩn đại đạo chính là vô hạn tiếp cận đại đạo.
Đã hoàn toàn thoát ly trình tự ban đầu, cấp Siêu duy có thể xem như siêu thoát một phương đại vũ trụ.
Còn cấp Chuẩn đại đạo đã chỉ thẳng đại đạo, hai bên không cùng một cấp bậc.
“Vậy gọi là


Thiên Đế kinh


.”
Mộc Phàm buột miệng thốt ra, vừa nói xong thì ngây ngẩn.
Oanh!
Lời mới vừa ra khỏi miệng, toàn bộ Thiên Đình đều rung động kịch liệt, từng quầng sáng hội tụ, tiên quang lượn lờ.
Giống như đang chúc mừng sự ra đời của một kinh điển vô thượng chỉ thẳng đại đạoi.
“Thì ra ngươi chính là Thiên Đế.”
Giờ phút này, rốt cuộc Tiểu Ách đã hiểu rõ, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộc Phàm, mang theo một chút ngạc nhiên, khó hiểu, bừng tỉnh, phức tạp.
Mộc Phàm ngây ngốc tại chỗ, giống như có biến hóa gì đó, cả người thay đổi, tựa như tiếp xúc tới một cấp độ cao hơn.
Sau một hồi, hắn tỉnh táo lại, trên mặt lộ vẻ cổ quái.
“Sao ta lại nói ra


Thiên Đế kinh


?”
Hắn rất kinh ngạc, mình đột nhiên thốt lên, gần như không suy nghĩ gì cả, cảm giác là theo bản năng nói ra.
“Chẳng lẽ, vị Thiên Đế kia động tay động chân, hay ta chính là Thiên Đế chuyển thế?” Mộc Phàm cảm thấy thật khó hiểu, có rất nhiều mối nghi ngờ.
Nhưng nhanh chóng vứt hết sau đầu, quản nhiều như vậy làm gì, mình lấy được chỗ tốt là đủ rồi, chuyện khác đều không quan trọng.
“Đáng tiếc, không thể thu toàn bộ Thiên Đình thượng cổ.”
Mộc Phàm vẫn có chút tiếc hận vì chuyện này.
Hắn nhanh chóng nhìn về một hướng, cười hắc hắc nói: “Không quan trọng, ta đi thu vườn Bàn đào rồi tính tiếp, chưa từng ăn Bàn đào trong truyền thuyết đây.”
Nói xong Mộc Phàm bay thẳng ra khỏi Lăng Tiêu điện, chuẩn bị đi tới vườn Bàn đào phía tây Thiên Đình.
Nhưng mới vừa đi đến cửa lớn liền dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Ách, xoay người nhìn, quả nhiên thấy Tiểu Ách đang trông mong nhìn hắn.
Mộc Phàm vỗ trán, cười khổ nói: “Chuyện gì đây, ta luôn vô thức bỏ qua Tiểu Ách, luôn bất giác mà quên đi nàng?”
Nghĩ tới liền cảm thấy có vấn đề.
“Hệ thống, vì sao ta cứ hay quên mất Tiểu Ách, có phải có vấn đề gì hay không?” Mộc Phàm dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Ký chủ, đó là bởi vì năng lực đặc thù của nàng, làm vạn sự vạn vật đều sẽ bỏ qua nàng, thậm chí không nhớ rõ nàng.”
“Nàng cố ý hạ thấp sự tồn tại, làm vạn vật quên đi nàng mới có thể ẩn giấu tốt hơn.”
Lời giải thích này làm Mộc Phàm bừng tỉnh hiểu ra vì sao mình luôn vô tình quên mất Tiểu Ách, thì ra là nàng cố ý.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn Tiểu Ách, nàng tỏ vẻ vô tội nhìn hắn.
“Đại nhân, có vấn đề gì sao?” Tiểu Ách nhẹ giọng hỏi.
Nghe thế, Mộc Phàm khẽ lắc đầu, cười nói: “Không có việc gì, đi thôi, về sau không cần dùng năng lực để ảnh hưởng ta, nếu không thì không chừng ngày nào đó ta sẽ quên lãng, đánh mất ngươi.”
Nói xong hắn đi ra khỏi Lăng Tiêu điện, để lại Tiểu Ách với đại não nổ vang, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó có chút phức tạp.
“Quên ta sao?” Tiểu Ách lẩm bẩm, khoé miệng bỗng cong lên.
Nàng cất bước đi theo, hơi thở dần dần biến hóa, không còn là cái loại khiến người ta nhìn không thấy, không nhớ rõ.
Cảm nhận được sự biến hoá của Tiểu Ách, Mộc Phàm âm thầm vui mừng, thiếu nữ không rõ lai lịch vẫn nghe lọt tai lời mình nói nha.
Lòng Mộc Phàm được trấn an, còn tốt, mặc kệ nàng tiếp cận mình với mục đích gì, ít nhất là cho tới bây giờ chưa từng tổn thương hắn.
Có điểm này là đủ rồi, mặc kệ Tiểu Ách là thứ gì, chỉ cần không tổn thương hắn thì những chuyện khác không quan trọng.
Hai người một trước một sau, tốc độ rất nhanh, không bao lâu liền tới phía tây Thiên Đình, có một đám tiên đảo lơ lửng.
Một tầng tiên quang như sương mù bao phủ, không nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Nhưng trước mặt hai người có một cánh cổng, bên trên có khắc tiên văn.
“Bàn đào viên!”
Hai mắt Mộc Phàm sáng ngời.
Bên trong chính là vườn Bàn đào, được sương mù bao phủ, căn bản nhìn không thấy Bàn đào thụ bên trong.
Trong lòng hắn hưng phấn, đã gấp không chờ nổi nhanh chóng xuyên qua cổng vườn Bàn đào, bước vào vườn Bàn đào của Tây Vương mẫu trong truyền thuyết.
“Bàn đào, ta tới...”
Mộc Phàm vừa bước vào vườn Bàn đào thì nụ cười trên mặt lập tức đọng lại, bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ra.
Đập vào mắt là một vùng trống rỗng, làm gì có có Bàn đào, đừng nói tới Bàn đào, ngay cả một gốc cây cũng không luôn.
Toàn bộ vườn Bàn đào đều trống không.
“Sao lại thế này?”
Hắn ngây nhìn một mảnh trống rỗng trước mắt, khu vườn to thế này mà không có một gốc Bàn đào hay cây cỏ gì luôn.
Trụi lủi, không có gì hết, chỉ có từng sợi tiên khí không ngừng bốc lên làm lòng hắn lạnh ngắt.
Không có Bàn đào.
Mộc Phàm thất hồn lạc phách đi trong vườn Bàn đào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao vườn Bàn đào không còn, Bàn đào thụ đâu?
“Chẳng lẽ Bàn đào thụ đều chết hết rồi?”
Mộc Phàm không cam lòng, tìm kiếm một vòng, cũng không có thấy cành Bàn đào thụ khô héo, cũng không thấy bộ rễ Bàn đào thụ lưu lại.
Giống như toàn bộ vườn Bàn đào vốn dĩ là trống trải, căn bản không có gốc Bàn đào nào, nhưng Mộc Phàm không tin.
Nếu có truyền thuyết, Thiên Đình thượng cổ cũng tồn tại, vì sao không có Bàn đào, chuyện này hoàn toàn không thể nào nói nổi.
Cách giải thích duy nhất chính là Bàn đào đã bị mang đi, hoặc là nói Tây Vương mẫu Dao Trì kia đã dọn hết đi rồi.
“Bàn đào của ta...” Mộc Phàm bi phẫn.
Hắn đứng trong vườn Bàn đào trống rỗng, có cảm giác đau buồn mất mát, hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn.
Tiến vào Thiên Đình mà không nghĩ tới chuyện ăn Bàn đào thì không bình thường.
Ai cũng muốn ăn Bàn đào, Mộc Phàm không ngoại lệ, không quan tâm có hiệu quả kinh người như trong truyền thuyết hay không, ăn Bàn đào trường sinh bất lão, thọ cùng trời đất.
Hắn muốn nếm thử nhưng không nghĩ tới không được như ý nguyện.
“Hệ thống, rốt cuộc có chuyện gì, vì sao vườn Bàn đào trống không.” Mộc Phàm không cam lòng hỏi hệ thống.
Ai ngờ hệ thống đáp lại: “Ký chủ, chắc là bị mang đi, có thể trước kia có cường giả nhanh chân đến trước, cuốn đi tất cả Bàn đào.”
“Hoặc là bị chính Dao Trì chưởng quản vườn Bàn đào mang đi, cùng nhau biến mất.”
Câu trả lời của hệ thống làm Mộc Phàm càng đau lòng.
“Dao Trì a Dao Trì, ngươi là Vương mẫu Thiên Đình mà sao lại nhỏ mọn như vậy đây, để lại một cây Bàn đào sẽ chết sao?”
Mộc Phàm nhịn không được hùng hùng hổ hổ, trong lòng tức tối.
Mình không có thể ăn được Bàn đào, trong lòng không thoải mái, bất mãn với vị Vương mẫu Thiên Đình kia.
“Nếu để ta gặp được, nhất định cướp sạch vườn Bàn đào của ngươi.”
Hắn hung tợn suy nghĩ, sắc mặt xám xịt xoay người rời khỏi vườn Bàn đào.
Một chuyến này thu hoạch quá ít, Thiên Đình thượng cổ to thế này, bảo khố Thiên Đế trống rỗng cũng thôi đi, giờ ngay cả vườn Bàn đào cũng vậy.
Mang theo tâm tình mất mát, Mộc Phàm bắt đầu lắc lư khắp nơi trong Thiên Đình, tìm kiếm các nơi có khả năng tồn tại bảo vật.
Nhưng bất kỳ một chỗ nào cũng đều một dạng trống rỗng, không có gì hết.
“Hả, Đâu Suất cung?”
Mộc Phàm dừng lại trước một tiên cung, nhìn cửa điện thật lớn, bên mặt có khắc tiên văn.
Đâu Suất cung!
Mộc Phàm bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đây không phải chỗ của Thái Thượng Lão Quân trong truyền thuyết sao?
Nghĩ vậy, hai mắt Mộc Phàm sáng lên: “Chỗ luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, có thể vẫn còn Tiên đan lưu lại hay không?”
Oanh!
Không nói hai lời, Mộc Phàm trực tiếp đẩy cửa, lấy lực lượng cường đại mở cửa Đâu suất cung, bước vào nơi luyện đan của Thiên Đình.
Vừa tiến vào liền thấy một cái lò bát quái cao chót vót ở trung tâm đại điện, bên trong vẫn còn lửa cháy hừng hực.
“Lò bát quái, Tam Muội Chân Hỏa?” Mộc Phàm mừng rỡ nhìn lò bát quái.
Bên trong còn Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt, hiển nhiên có khả năng trong lò bát quái có Tiên đan, còn tồn tại tới hôm nay.
Ý nghĩ này làm Mộc Phàm hưng phấn không thôi, cảm giác có khả năng rất cao.
Một viên Tiên đan, có thể tương đương với mình tu luyện rất nhiều năm.
“Chậc chậc, cái lò luyện không tệ nha, Tiên khí lò luyện, phải lấy thôi.”
Mộc Phàm hưng phấn đi đến trước lò bát quái, cẩn thận quan sát, hai mắt tỏa ánh sáng, lò bát quái chính là lò luyện Tiên đan đứng đầu.
Thấy rồi thì không thể bỏ qua, nhưng phải nếm thử một ngụm Tam Muội Chân Hỏa.
“Ăn một ngụm Tam Muội Chân Hỏa trước, tăng cường Ngọn lửa vĩnh hằng của ta.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, nói xong trực tiếp há mồm hút, rầm rầm, ngọn lửa xoắn tới, chút Tam Muội Chân Hỏa bị hắn nuốt lấy.
“Ách...” Mộc Phàm vỗ bụng, cả người bốc hỏa.
Tam Muội Chân Hỏa rất cường đại, Ngọn lửa vĩnh hằng hấp thu sẽ có được đặc tính của nó, trực tiếp bước vào cấp độ cao hơn.
“Kế tiếp, nên mở lò bát quái ra nhìn xem bên trong có phải còn Tiên đan hay không?”
Ăn Tam Muội Chân Hỏa xong, Mộc Phàm hưng phấn xoa xoa tay, nhìn lò bát quái, mở đan lô đã phủ đầy bụi qua vô số năm tháng ra.
Loảng xoảng!
Lò bát quái chấn động, nắp lò nhảy lên, chậm rãi hé ra một khe hở, từ bên trong trào ra ánh sáng, một cổ đan hương xông vào mũi, làm lỗ chân lông cả người Mộc Phàm mở ra.
“Có Tiên đan!”
Mộc Phàm mừng rỡ không thôi, trong lò bát quái thực sự còn Tiên đan.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng vỗ một chưởng, lò bát quái kêu “Loảng xoảng”, nắp lò bay lên, ngay sau đó từ trong lò bát quái phun ra một cổ đan khí cuồn cuộn.
Hưu!
Một đạo tiên quang bay ra, cấp tốc hướng ra bên ngoài Đâu Suất cung, giống như muốn chạy trốn.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm không nói hai lời giơ tay, bàn tay to che trời chụp lấy đạo tiên quang kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận