Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 155: Tà linh

Ong!
Tế đàn chấn động, từng phù văn quỷ dị phát sáng, không ngừng có ký hiệu thần bí nổi lên.
Pho tượng trên tế đàn như sống lại, viên đá đỏ giữa trán phát ra ánh sáng hồng mãnh liệt, bắn ra hai luồng sáng bao phủ hai cây cột trên tế đàn.
Trên hai cây cột là hai sinh linh dị vực, đột nhiên bị ánh sáng hồng bao phủ, lập tức phát ra tiếng kêu rên thê lương.
“A...”
“Hiến tế Tà thần, các ngươi không được chết tử tế.”
Hai sinh vật kia kêu rên, giãy giụa, thân thể bị ánh sáng hồng cắn nuốt từng chút, sinh mệnh không ngừng trôi đi, theo ánh sáng hồng chảy vào trong pho tượng.
Một màn này làm đám người Nặc Á, Lý Diệu Diệu đang bị trói sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Xong rồi!”
Lý Diệu Diệu khóc thút thít nói: “Nặc Á tỷ, ta không muốn chết a, ta còn chưa có bạn trai đây.”
“Ta cũng không muốn chết.” Tiết Tiểu Lỵ uể oải nói.
Thanh Trĩ không rên một tiếng, tóc trắng bay bay, hàn khí cường đại trong cơ thể đang ngưng tụ, muốn phá tan trói buộc của tế đàn.
Nhưng chỉ tốn công vô ích, căn bản không có biện pháp phá vỡ, bị trói chặt vào cây cột, không cách nào thoát ra.
“Là ta hại các ngươi.” Nặc Á thở dài một tiếng, vẻ mặt ảm đạm.
Nàng cảm thấy là chính mình hại các nàng, không nên tiếp nhiệm vụ này, quá nguy hiểm, thậm chí không đoán trước được trong quá trình làm nhiệm vụ sẽ gặp phải loại tình huống này.
Thực lực của các nàng vẫn quá yếu, bị Tế ti tà ác kia bắt mang tới đây, trở thành tế phẩm cho Tà thần.
“Các ngươi nói coi, Mộc Phàm sẽ đến cứu chúng ta sao?”
Lý Diệu Diệu đột nhiên hỏi.
Những người khác lập tức im lặng, không ai có thể trả lời, đều tuyệt vọng, không tin Mộc Phàm có thể tới cứu các nàng.
Bởi vì các nàng biết rõ sau khi bị bắt đã xuyên qua khe nứt không gian đi tới thế giới xa lạ này.
Có nghĩa là các nàng không ở chỗ thế giới kia, làm sao Mộc Phàm có thể tìm được.
“A...”
Lúc này, hai sinh vật kêu thảm hóa thành một luồng sáng màu máu dung nhập vào pho tượng, làm pho tượng trở nên hồng hồng đỏ đỏ, lộ ra một hơi thở tà ác.
“Sắp chết rồi sắp chết rồi.”
Hai người Tiết Tiểu Lỵ, Lý Diệu Diệu vừa thấy tức khắc sợ hãi.
Chính mắt nhìn thấy hai sinh linh sống sờ sờ lại bị hút khô như vậy, nói không sợ hãi đó là giả.
Nhưng có thể làm gì bây giờ, chắc chắn là phải chết mất.
Ong!
Ngay sau đó, pho tượng lại chấn động lần nữa, viên đá giữa trán lại phát ra ánh sáng hồng chia làm bốn luồng phân biệt bao phủ mỗi người trong đám Nặc Á, Lý Diệu Diệu.
Nhìn thấy cảnh này, các nàng hoàn toàn tuyệt vọng, trơ mắt nhìn ánh sáng hồng bao phủ lấy mình, chuẩn bị tiếp nối hai sinh vật kia.
Keng!
Ánh sáng hồng chiếu tới, va chạm vào một quầng sáng khác, truyền ra một loạt tiếng như tiếng kim loại va chạm, leng keng, trong trẻo.
Hiện trường tĩnh lặng, đám Nặc Á cùng mấy trăm dân bản xứ tà ác đều sửng sốt, bị một màn bất chợt xảy ra làm kinh ngạc.
“Xin lỗi, ta tới chậm.”
Chỉ thấy một bóng người từ trên trời giáng xuống, dừng trên tế đàn, căng tường khí, chặn ánh sáng hồng bên ngoài.
“Mộc Phàm?”
Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ mừng rỡ kêu lên.
Ánh mắt Nặc Á, Thanh Trĩ sáng ngời, rất bất ngờ, rất kích động.
Bốn nữ sinh kích động nhìn Mộc Phàm, như thấy được cứu tinh, không ngờ thời khắc cuối cùng Mộc Phàm lại xuất hiện.
Điều này sao không làm cho các nàng kích động được đây?
Ngay cả người luôn luôn lạnh như băng, không nói một lời như Thanh Trĩ đều có chút kích động.
“Mộc Phàm cẩn thận, tên Tế ti tà ác kia rất cường đại.” Nặc Á tỉnh táo lại, không quên nhắc nhở một câu.
Mộc Phàm gật gật đầu an ủi: “Yên tâm, ta tới rồi, các ngươi sẽ không có việc gì.”
Có thể nói ra lời này, là do hắn tự đại sao, cảm giác hắn vô cùng tự tin?
“Nhân loại dơ bẩn, dám khinh nhờn thần linh, giết hắn.”
Mộc Phàm xuất hiện làm gián đoạn buổi hiến tế, Tế ti tà ác nổi giận gào thét múa may cốt trượng chỉ về phía Mộc Phàm, ra lệnh.
Oanh!
Mấy trăm dân bản xứ tà ác bạo phát, hai hốc mũ giáp bốc lên quỷ hỏa màu xanh, tà ác đến cực điểm, túm lấy cốt thương trực tiếp vây quanh Mộc Phàm.
“Tìm chết.”
Mộc Phàm nheo mắt, luyện khí trong cơ thể thiêu đốt, ngưng tụ ra vô số phi kiếm quanh người, ước chừng tám trăm thanh, lập loè hàn mang.
“Vạn kiếm tề phi!”
Hắn hét lớn một tiếng, liền thấy kiếm quang gào thét tung bay, khí kiếm rập rạp xỏ xuyên qua từng tên dân bản xứ tà ác.
Thân thể bọn chúng bị khí kiếm xuyên qua, một tên nối tiếp một tên phát ra tiếng kêu thê lương, nhưng lại không chết.
Mộc Phàm kinh ngạc nói: “Những dân bản xứ tà ác này thật quỷ dị, bị xỏ xuyên qua cơ thể còn không chết a?”
Hưu!
Mộc Phàm điều khiển một thanh phi kiếm gào thét bay qua, phụt một tiếng xuyên thủng đầu một tên dân bản xứ.
Xèo, tên dân bản xứ nháy mắt hóa thành một sợi khói nhẹ, chỉ còn áo giáp xương, mũ xương rơi xuống.
Nhìn đến cảnh này, Mộc Phàm bừng tỉnh hiểu ra, cười lạnh: “Thì ra là một đám Tà linh, trách không được thân thể bị đâm thủng cũng không có việc gì.”
“Giết!”
Nghĩ thông suốt điểm này, Mộc Phàm quát lạnh, vung hai tay, kiếm khí rậm rạp hóa thành một luồng sáng gào thét bắn tới, tựa như một con rồng đang rít gào.
Một tiếng ầm vang, phía trước không ngừng nổ mạnh, một đám dân bản xứ Tà linh bị nổ thành tro tàn, đầu bị kiếm khí xỏ qua nháy mất biến mất.
Mấy trăm dân bản xứ ào ào tấn công, kết quả bị Mộc Phàm điều khiển phi kiếm đánh chết, lần lượt ngã xuống, hóa thành từng sợi khói nhẹ.
Đảo mắt nhìn bốn phía không còn một Tà linh nào xông lên, chỉ có tên Tế ti tà ác kia đứng lẻ loi ở nơi đó.
Còn có thêm một đám Tà linh sáp tới gần, cầm cốt cung, bắn từng mũi tên xương về phía Mộc Phàm, đầu mũi tên lấp lóe độc màu xanh lục.
Hô hô hô...
“Chỉ một vài mũi tên độc mà muốn phá tường khí của ta?”
Mộc Phàm khinh thường cười lạnh, nhìn độc tiễn bay tới đều bị tường khí ngăn trở, chấn vỡ.
Phải biết rằng tường khí của hắn dày bao nhiêu, kiên cố bao nhiêu a.
“Có đi mà không có lại quá thất lễ.”
Chặn độc tiễn, Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, vừa dứt lời, liền thấy vô số phi kiếm hóa thành chuỗi dài xỏ xuyên qua đám Tà linh bắn cung.
Chưa đầy một hơi thở, mấy chục Tà linh cung thủ bị đâm thủng đầu, giết chết tại chỗ, hóa thành khói nhẹ tiêu tán, chỉ để lại áo giáp, cốt cung, mũi tên.
Toàn bộ bộ tộc chỉ còn lại một mình Tà linh Tế ti lẻ loi đứng trước tế đàn, ánh lửa trong áo đen càng thêm âm trầm.
“Nhân loại, ngươi giết tộc nhân của ta, ta muốn hiến tế ngươi cho thần vĩ đại.”
Tế ti khàn khàn rít gào, nói ra ngôn ngữ mà đám Nặc Á nghe không hiểu, nhưng Mộc Phàm lại hiểu rành mạch rõ ràng.
Hắn nhìn Tế ti Tà linh dưới tế đàn, dùng một loại ngôn ngữ mà đám Nặc Á không hiểu đáp lại.
Mộc Phàm khinh thường nói: “Sinh vật tà ác, thấy liền phải giết, tên tiếp theo chính là ngươi.”
Lời vừa nói ra, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Đám Nặc Á nhìn Mộc Phàm mà dại ra, giống như đang nhìn một quái vật, bởi vì hoàn toàn không hiểu hắn nói gì.
Còn Tế ti Tà linh sửng sốt, bởi vì hắn nghe hiểu lời Mộc Phàm, đây là ngôn ngữ thuộc về Tà linh tộc bọn họ.
Vì sao nhân loại trước mắt biết nói, hơn nữa nói rất chuẩn, không biết còn tưởng rằng chính là Tà linh tộc nhân đang nói.
“Ngươi... Sao ngươi biết Thánh ngữ tộc ta?” Tế ti Tà linh kinh hãi nhìn Mộc Phàm.
Mộc Phàm khinh thường nói: “Rất ngạc nhiên sao, Tà linh ngữ mà thôi, còn gọi là Thánh ngữ, sao ngươi không gọi là Thần ngữ?”
Đám Nặc Á, Thanh Trĩ vẫn trưng bộ mặt dại ra, ngây ngốc nhìn Mộc Phàm, trong lòng không nghĩ ra tại sao hắn biết ngôn ngữ sinh vật dị vực?
“Ha ha ha... Đi tìm chết đi.”
Đúng lúc này, Tế ti đột nhiên cười ha hả, đôi tay nắm cốt trượng dùng sức cắm xuống mặt đất.
Ong!
Trong phút chốc, trên bầu trời nhanh chóng có mây đen bao phủ, trên mặt đất hiện lên từng vệt hoa văn, đan xen lan tràn, ngưng tụ thành một trận văn quỷ dị.
“Trận pháp huyết tế sao?”
Mộc Phàm nheo mắt, nhìn trận văn phát sáng xung quanh tế đàn, liếc mắt liền nhìn ra đây là một loại trận pháp huyết tế.
Ngay sau đó hắn khinh thường nói: “Một trận pháp nát mà thôi, xem ta hủy diệt.”
“Ngọn lửa vĩnh hằng, thiêu đốt vạn vật!”
Mộc Phàm quát to, ngọn lửa màu đen từ cơ thể bùng lên tản ra tám phương, nháy mắt hóa thành một biển lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận