Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 197: Già lam nữ hoàng

“Nhân loại?”
Sinh vật ba mắt kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, trong mắt lộ ra sự hung ác, bộ mặt dữ tợn.
Nó đánh giá Mộc Phàm, khinh thường nói: “Thì ra là nhân loại thấp kém, dám tới trước mặt ta giương oai, đúng lúc chộp luôn ngươi đi bán, đền bù tổn thất lần này.”
“Lên, bắt lấy hắn.”
Ba mắt ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi tên hộ vệ may mắn còn sống đồng thời nhảy tới.
“Ha ha ha!”
“Da thịt nhân loại này non mịn, nhất định có thể bán được giá tốt.”
Có hộ vệ mở miệng đầy răng nanh, phát ra tiếng cười điên cuồng.
Hai mươi mấy tên hộ vệ xông lên, kẻ phía sau nối tiếp phía trước muốn bắt lấy Mộc Phàm, bắt lấy hắn sẽ được chia chút tiền tài.
“Hắn là của ta...” Một tên hộ vệ dùng tốc độ nhanh nhất, giơ tay muốn bắt lấy Mộc Phàm.
Trong nhận thức của bọn họ, nhân loại đều tương đối nhỏ yếu, hơn nữa rất dễ bắt, căn bản không có ý thức được sự đáng sợ của thiếu niên nhân loại trước mắt.
Khoé miệng Mộc Phàm nở một nụ cười tàn nhẫn, sự hung ác loé lên trong hai mắt.
Phốc!
Máu vẩy ra, một cái đầu bay vài vòng trong không trung rồi rơi trên mặt đất.
Tên hộ vệ kia trực tiếp mất đầu, thi thể không đầu vẫn còn vọt vài bước về phía trước rồi mới ngã xuống, các hộ vệ khác kinh hoảng, sửng sốt.
Không đợi bọn chúng phản ứng kịp, liền thấy một ánh kiếm xẹt qua giữa không trung, xé rách không khí, phát ra từng tiếng rít chói tai.
“Mau tránh ra!”
Tên ba mắt hoảng sợ kêu to, muốn nhắc nhở nhưng đáng tiếc đã chậm.
Chỉ thấy thân thể hai mươi mấy hộ vệ đồng thời dừng, giữa trán mỗi tên đều bị một ánh kiếm xỏ qua, mất mạng tại chỗ.
Không đến một giây đồng hồ, hai mươi hộ vệ lại bị hạ gục như vậy.
Hô hô hô...
Trong không trung, từng ánh kiếm đan xen bay múa, vờn quanh Mộc Phàm tản ra phong mang kinh người.
Đây là phi kiếm luyện khí, mười mấy thanh phi kiếm lượn qua lượn lại khiến sinh vật ba mắt xem mà trợn tròn, tràn đầy hoảng sợ.
Sắc mặt Già lam nữ hoàng vốn không chút biểu tình, khi thấy một màn này cũng nhịn không được thay đổi, trong mắt loé lên tia sáng kỳ dị, lộ ra sự khát vọng.
Đó là khát vọng sống, liền ở trên người thiếu niên nhân loại trước mắt này.
Thực lực của hắn sâu không lường được, cả nàng đều nhìn lầm.
“Không có khả năng!”
Sinh vật ba mắt kinh tức giận xen lẫn kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, ba con mắt đều lộ vẻ không thể tưởng tượng, hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng sự thật chính là như thế, không chấp nhận cũng phải tin.
Thiếu niên nhân loại này, vừa đối mặt liền giết sạch thủ hạ của hắn, có thể không kinh hoảng sao?
“Đến phiên ngươi.” Mộc Phàm giương mắt nhìn qua, sinh vật ba mắt giật mình, con mắt thứ ba đột nhiên sáng lên.
“Đi tìm chết đi!”
Sinh vật ba mắt điên cuồng hét to một tiếng, liền thấy con mắt thứ ba bắn ra một tia sáng, lao thẳng tới mặt Mộc Phàm.
Keng!
Chỉ nghe một tiếng leng keng, tia sáng tán loạn, bị một ánh kiếm đánh tan, tiêu tán trong không trung.
“Như thế nào....” Sinh vật ba mắt hoảng sợ.
Hắn đang định nói chuyện, lại bị mấy chục thanh phi kiếm khoá chặt, nhanh chóng phóng tới.
Chỉ nghe một tiếng phụt, sinh vật ba mắt cứng đờ ở nơi đó, thân thể bị phi kiếm luyện khí xỏ xuyên qua các bộ phận, biến thành một con nhím.
Thân thể cắm mấy chục thanh kiếm, không thể phản kháng chút nào, bị hạ gục tại chỗ trong nháy mắt.
“Nói nhảm quá nhiều.” Mộc Phàm khinh thường lắc đầu, vẫy tay một cái, phi kiếm đồng thời bay ngược trở về, chui vào trong thân thể biến mất không thấy.
Toàn bộ quá trình đều lọt vào mắt Già lam nữ hoàng trong lồng giam, nàng cũng sợ ngây người.
Đầu lĩnh Tam nhãn tộc chính là một cường giả cấp Siêu phàm a, vì sao trước mặt Mộc Phàm không chịu nổi một kích như thế?
Giết sạch mấy hộ vệ cùng sinh vật ba mắt kia.
Sau đó Mộc Phàm mới đi tới, tò mò đánh giá mấy cái lồng giam trước mắt, bên trong giam giữ mấy nô lệ đều là chủng tộc dị vực.
Lồng giam thứ nhất nhốt một con thú, diện mạo quái dị, có hai cái đầu, tám chân, tựa như một con cua nằm ngang trong lồng giam.
Nó đã bị dược vật nào đó gây tê, không có tỉnh, nhưng Mộc Phàm có thể cảm giác được trong cơ thể nó ẩn chứa một cổ năng lượng cường đại.
“Dị thú sao?”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm, đi đến trước một cái lồng giam khác.
Trong lồng này nhốt một sinh vật dị vực, nó đang phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộc Phàm, há mồm phát ra từng tiếng rít gào.
Trong mắt nó không có sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ tàn bạo, máu tanh, thô bạo.
Mộc Phàm ngạc nhiên đánh giá hồi lâu, không biết đây là chủng tộc gì.
“Nó là Ca bố lâm cuồng bạo.”
Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền đến, bừng tỉnh Mộc Phàm.
Hắn giương mắt nhìn lại, kinh ngạc phát hiện người nói chuyện thế mà là từ trong lồng giam chính giữa, Già lam nữ hoàng.
Nàng nhẹ nhàng giới thiệu: “Ca bố lâm cuồng bạo, là một loại chủng tộc sinh hoạt dưới nền đất, cực kỳ táo bạo, tràn ngập tính bạo lực giết chóc.”
Già lam nữ hoàng giải thích, giúp Mộc Phàm hiểu biết thêm.
Hắn như suy tư gì đó đánh giá vị nữ hoàng này, đối phương cũng đang nhìn Mộc Phàm, trong lòng thấp thỏm, mang theo một chút bất an.
Thiếu niên nhân loại này, sẽ xử trí mình như thế nào đây, mang đi bán đi hay là cầm tù lên, từ đây không còn thấy ánh mặt trời nữa.
“Ngươi tên là gì?”
Nhìn hồi lâu, Mộc Phàm đột nhiên hỏi.
Già lam nữ hoàng ngẩn người, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể gọi ta là Già Lam.”
“Già Lam sao?” Mộc Phàm gật gật đầu, ngay sau đó không để ý tới Già lam nữ hoàng này nữa.
Hắn đi quanh, bắt đầu tìm kiếm gì đó trên người những dị tộc đã chết này, vị Già lam nữ hoàng kia xem mà ngây ra.
“Ngươi đang tìm bảo vật không gian của bọn họ sao?”
Già lam nữ hoàng tâm tư nhạy bén, lập tức đoán được.
Nàng nhắc nhở: “Trên người những hộ vệ này không có bất kỳ thứ gì đáng giá, ngươi có thể tìm trên người tên Tam nhãn tộc kia, hẳn có không gian trữ vật, trước đó ta từng thấy qua.”
“Nga?” Mộc Phàm bất ngờ nhìn nàng một cái.
Già lam nữ hoàng này đang lấy lòng hắn, ý nghĩ rất đơn giản, Mộc Phàm âm thầm cười không để ý.
Hắn đi tới trước thi thể Tam nhãn tộc, bắt đầu tìm tòi, quả nhiên liền thấy trên cổ tay của hắn có một cái vòng tay.
Đây là một vòng đồng, khắc hoạ hoa văn tinh xảo, điêu khắc một đôi mắt, nhìn sinh động như thật.
Nhìn con mắt này, giống như có ma lực, khiến người ta không tự chủ trầm mê trong đó.
“Đó là Thần nhãn của Tam nhãn tộc, có thần lực đặc thù.”
Già lam nữ hoàng lại giải thích.
Mộc Phàm không tỏ ý kiến, đánh giá vòng tay này, nhìn qua như đúc từ đồng, thật ra không phải bằng đồng, mà là một loại kim loại đặc biệt.
Loại kim loại này có thể áp súc, ngưng tụ, thậm chí khai thác ra một mảnh không gian.
“Tài liệu không gian sao?” Mộc Phàm hiểu rõ gật gật đầu.
Tài liệu không gian có thể dùng để chế tạo không gian trữ vật.
Như ba lô không gian cũng sử dụng tài liệu không gian nào đó chế tạo thành.
Vòng tay này dùng tài liệu càng cao cấp hơn, tự nhiên quý giá hơn, không gian bên trong cũng lớn hơn.
Xem xét một hồi, Mộc Phàm thu hồi vòng tay này.
Phanh!
Chỉ thấy hắn đột nhiên giơ một ngón tay, trong lồng giam nổ tung, xuất hiện một đám sương máu, Ca bố lâm cuồng bạo kia hóa thành thịt nát.
Một màn xảy ra bất thình lình khiến Già lam nữ hoàng sợ tới mức mặt trắng bệch, kinh hãi nhìn Mộc Phàm, cảm thấy không thể tưởng tượng.
Bang bang!
Ngay sau đó, sinh vật trong hai cái lồng giam khác cũng bị Mộc Phàm điểm ra một ngón tay hóa thành thịt nát.
Sinh vật trong ba cái lồng giam đều đã chết, hóa thành thịt nát vẩy ra đầy đất.
Trong lồng giam cuối cùng, Già lam nữ hoàng sợ hãi, có chút tuyệt vọng.
Nàng không nghĩ tới thiếu niên nhân loại này đột nhiên tiêu diệt nô lệ trong ba cái lồng giam, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu.
Kế tiếp có phải đến phiên nàng hay không?
“Ngươi muốn chết hay là muốn sống?”
Mộc Phàm đứng ở trước lồng giam Già lam nữ hoàng, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
Già lam nữ hoàng đang chờ chết đột nhiên sửng sốt, ngây ngốc nhìn Mộc Phàm, thiếu niên nhân loại không tính giết nàng sao?
Nhưng vì sao đột nhiên xuống tay tiêu diệt sinh vật trong ba lồng giam khác?
“Muốn sống.” Già lam nữ hoàng lập tức tỉnh táo, vội vàng trả lời.
Ai lại muốn chết a.
“Muốn sống, về sau ngươi nhất định phải nghe lời ta nói, không được chống đối bất kỳ điều gì.”
Mộc Phàm thản nhiên nói ra này lời này khiến sắc mặt Già lam nữ hoàng biến đổi, từ kinh ngạc, tức giận, nghẹn khuất, không cam lòng, cuối cùng hóa thành vẻ bất đắc dĩ cùng ảm đạm.
Nàng không phải nữ hoàng cao thượng ngày xưa nữa, giờ là một nô lệ, sinh tử không do mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận