Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 196: Một đợt mai phục khác

Cách khu mậu dịch trăm cây số một đội ngũ khổng lồ áp giải không ít nô lệ, đang bị mấy chục sinh vật cường đại công kích.
Đây là một đội ngũ áp giải nô lệ, đang muốn đưa nô lệ hướng đến khu mậu dịch tiến hành bán đấu giá.
Nhưng không nghĩ tới lại gặp phải mai phục ở chỗ này, bị đánh trở tay không kịp.
Rầm rầm...
Có năng lượng nổ mạnh, nổ chết một đám hộ vệ.
“Mau, mau kết trận, kết trận.”
Trong đội ngũ, một sinh vật ba mắt giận dữ rít gào.
Toàn bộ đội ngũ nô lệ hỗn loạn, các hộ vệ bị đánh đến không kịp phản kích, không kịp tổ chức phòng tuyến chống đỡ.
Toàn bộ hỏng mất, bị mấy chục bóng dáng mặc áo đen không ngừng đột phá, giết từng thành viên.
Mắt thấy sắp bị giết sát tới, sinh vật ba mắt đầu lĩnh giận dữ: “Khốn nạn, mau phát tín hiệu cầu cứu.”
Hưu!
Một tia sáng liền phóng lên cao, đó là tín hiệu cầu cứu.
Nhưng vào lúc này lại có một quầng sáng bao phủ, nháy mắt ngăn trở tín hiệu kia, khiến nó không thể tiếp tục phóng lên cao.
Rầm, tín hiệu ánh sáng bị dập tắt.
“Xong rồi!”
Sắc mặt sinh vật ba mắt kia trắng bệch, cảm giác phải xong đời.
Tín hiệu bị chặn mất, cách khu mậu dịch còn trên trăm cây số, phải như thế nào mới có thể an toàn đến nơi, gọi được cứu viện.
Bọn họ áp giải một đám nô lệ, vốn là muốn dùng truyền tống trận trực tiếp vào khu mậu dịch, nhưng bởi vì phí mang theo nô lệ truyền tống quá cao.
Muốn truyền tống thì một nô lệ là một ngàn tinh thể năng lượng, bọn họ ngại mắc nên mới không thể không đi đường bộ tới khu mậu dịch.
Kết quả vừa đến nơi này liền gặp mai phục, thật sự là không nghĩ tới, tới gần khu mậu dịch như thế này mà còn có kẻ dám chặn giết hàng hoá, thật là cả gan làm loạn.
“Thú vị!”
Lúc này, trong một đoá hoa thật lớn cách nơi đây không xa, Mộc Phàm đứng trên nụ hoa yên lặng nhìn trận đại chiến này.
Một đội ngũ áp giải nô lệ, bị mấy chục sinh vật áo đen vây công.
Hiển nhiên những sinh vật áo đen này đang che giấu tướng mạo, một đám đều khoác áo đen che đậy tầm mắt cùng tinh thần dò xét.
Bỗng nhiên hắn suy tư gì đó, nhìn trận chiến trước mắt này, mấy chục sinh vật áo đen có thực lực cường đại, phối hợp ăn ý, từng bước từng bước thu hoạch tính mạng của những hộ vệ.
Toàn bộ đội ngũ náo loạn, phân tách thành từng nhóm nhỏ, bắt đầu không ngừng phản kích.
“Còn tốt, không có nô lệ nhân loại.” Mộc Phàm nhìn lướt qua đám nô lệ trong đội ngũ.
Trong đó không có nhân loại, quả nhiên những lời nghe được trước đó đều là lời bịa đặt của Ha tộc, chỉ vì muốn dẫn dụ hắn ra ngoài.
Đáng tiếc bọn chúng quá yếu, mai phục không thành còn bị giết ngược.
“Giết!”
Sinh vật đầu lĩnh ba mắt rống giận, vung một thanh đao dài tự mình giết ra.
Phốc!
Một đao xẹt qua, có sinh vật áo đen bị trảm thành hai đoạn, máu vương vãi, thi thể rơi xuống lộ ra gương mặt bên trong áo đen.
Đó là một sinh vật hình người, trán có hai cọng râu, hai mắt màu xanh lục, làn da hơi nhợt nhạt.
“Thì ra là đám dư nghiệt bị diệt tộc.”
Thấy gương mặt sinh vật áo đen, đầu tĩnh ba mắt bừng tỉnh.
Hắn giận tím mặt nói: “Đám dư nghiệt Già lam tộc các ngươi to gan làm loạn, dám tới gần khu mậu dịch chặn giết chúng ta?”
“Giết, giải cứu nữ hoàng bệ hạ.”
Lúc này, kẻ dẫn đầu trong đám sinh vật áo đen khàn khàn nói một câu.
Oanh!
Trong khoảnh khắc, một đám sinh vật áo đen ném ra mấy chục khối ngọc thạch kỳ quái, nháy mắt nổ tung trong không trung, hóa thành từng luồng sáng mãnh liệt chiếu rọi đám sinh vật ba mắt.
“Không tốt.” Sinh vật ba mắt hô to một tiếng.
Tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng đã không kịp rồi.
“A...”
Cùng với ánh sáng mạnh chiếu xuống, tất cả hộ vệ theo bản năng nhắm mắt, kết quả bị một đám sinh vật áo đen cầm chuỷ thủ sắc bén trong tay xẹt ngang cổ.
Phốc phốc phốc!
Từng tiếng vang truyền tới, từng tên hộ vệ nối tiếp nhau ngã xuống, trên cổ lưu lại một miệng vết thương, máu không ngừng phun trào.
Hơn nữa còn trúng kịch độc, mất mạng tại chỗ.
“A...”
“Đội trưởng, cứu ta.”
Có sinh vật kêu thảm thiết, tiếng cầu cứu mới vừa vang lên liền im bặt.
Sinh vật ba mắt phản ứng nhanh chóng, không ngừng vung lưỡi đao, bức sinh vật áo đen xung quanh lui ra ngoài.
“Đáng chết, các ngươi chờ đó.”
Sinh vật ba mắt tức muốn hộc máu rít gào một tiếng, một đao bức lui một sinh vật áo đen, sau đó xoay người nhảy lên muốn đào tẩu.
“Ngăn hắn lại.”
Kẻ dẫn đầu đám Già lam tộc quát lạnh, nhảy tới, trong tay nắm một cây gai nhọn màu đen sắc bén.
“Hắc hắc, ngươi bị lừa.”
Đang đào tẩu, tên ba mắt này đột nhiên xoay người cười lạnh một tiếng, làm trong lòng kẻ dẫn đầu bên Già lam tộc lộp bộp, biết đã trúng kế.
“Đi tìm chết đi.”
Sinh vật ba mắt đột nhiên xoay người, con mắt thứ ba đột nhiên bắn ra một luồng sáng mãnh liệt.
Phốc!
Trong nháy mắt, trái tim đầu lĩnh áo đen đã bị xuyên thủng, lộ ra một lỗ trên thân thể, thân thể cứng ngắc giữa không trung.
Hắn gian nan ngẩng đầu, há miệng thở dốc, chưa kịp nói gì lại bị một luồng ánh sáng xỏ xuyên qua đầu, rơi xuống dưới.
“Trưởng lão!”
Thấy đầu lĩnh áo đen rơi xuống, các sinh vật áo đen khác bi phẫn rống to.
“Báo thù cho trưởng lão.”
Các sinh vật Già lam tộc như nổi cơn điên, thân thể đột nhiên sáng lên.
Hai mắt Mộc Phàm nhíu lại, kinh ngạc nói: “Những dị tộc này rất có cốt khí, cương liệt muốn đồng vu quy tận.”
Oanh!
Vừa dứt lời, liền thấy một tên áo đen nổ tung, hóa thành một cổ lực lượng cường đại quét ra bốn phía, nuốt sống một đám hộ vệ.
Rầm rầm...
Ngay sau đó, các sinh vật áo đen khác cũng lần lượt tự bạo, kéo lên một đám hộ vệ cùng nhau hóa thành tro tàn.
Tiếng nổ mạnh không ngừng, hiện trường hỗn loạn.
Khi hết thảy bình tĩnh, đám sinh vật áo đen đã chết gần hết, chỉ còn lại có hai ba tên vẫn điên cuồng vào phòng tuyến của đội ngũ.
Bởi vì bị chiến sĩ Già lam tộc tự bạo xé nát phòng tuyến, chết rất nhiều hộ vệ, số lượng may mắn còn sống sót không tới hai mươi tên, đã không ngăn được nữa.
Các hộ vệ còn sống vô cùng sợ hãi nhìn một đám áo đen không muốn sống, sợ tới mức sắp không cầm nổi vũ khí.
Sinh vật ba mắt càng được chăm sóc kỹ hơn, ba tên áo đen tự bạo khiến hắn bị thương nặng, mũi miệng trào máu.
“Khụ khụ... Các ngươi... Khụ... Đáng chết...” Sinh vật ba mắt vừa ho ra máu vừa rống lên.
Lửa giận ngập trời, một lần áp giải nô lệ thế mà gặp phải mai phục, còn tổn thất nặng nề như thế, quá thua lỗ.
“Đi tìm chết!”
Sinh vật ba mắt phẫn nộ, một đao chém chết hai tên áo đen, tên cuối cùng bị hắn xé thành hai nửa, máu phun ọc ọc.
Tất cả tộc nhân Già lam tộc, đều tử vong.
Hiện trường im ắng, thi thể đầy đất, tay chân, thịt nát, vết máu,... vương vãi khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy.
“Thấy được sao, dư nghiệt Già lam tộc các ngươi đã bị tiêu diệt hết rồi.”
Sinh vật ba mắt đầy sát khí xoay người, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm lồng giam trong trung tâm đội ngũ, đang giam giữ một nô lệ.
Đây là một vị nữ hoàng phong hoa tuyệt đại, Già lam nữ hoàng.
Đáng tiếc nàng đã trở thành tù nhân, trở thành nô lệ trong tay kẻ khác.
Nữ hoàng một tộc ngày xưa cao cao tại thượng, hiện tại lại lưu lạc đến mức này, làm người ta thổn thức.
Mặt nàng không cảm xúc nhìn tộc nhân chết đi, trong lòng đang rỉ máu, phẫn nộ cùng oán hận được đè nén ở đáy lòng.
“Các ngươi, sẽ không có kết cục tốt.”
Vị Già lam nữ hoàng này lạnh lùng nói, tiếp theo nhắm hai mắt, để lại hai hàng nước mắt, không rên một tiếng ngồi yên trong lồng giam.
Kế tiếp, chờ đợi nàng sẽ là thảm cảnh vô cùng tối tăm.
“Hừ, chờ bán ngươi đi rồi, liền biết ai mới không có kết cục tốt.”
Sinh vật ba mắt cười dữ tợn nói.
“Chúng ta đi.”
Nói xong hắn liền ra lệnh đội ngũ tiếp tục đi tới.
“Chỉ sợ là các ngươi không đi được.”
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến, tất cả hộ vệ đồng thời run lên, sắc mặt trắng bệch nhìn lại.
“Còn có mai phục?”
Sắc mặt sinh vật ba mắt biến đổi, bỗng nhiên xoay người, vừa lúc thấy một thiếu niên nhân loại từ trong rừng cây chậm rãi đi ra.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên nhân loại này.
Ngay cả vị Già lam nữ hoàng trong lồng giam kia cũng kinh ngạc mở mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận