Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 509: Tiên thiên nhân tộc

-
“Oa Hoàng?”
Trong Lăng Tiêu điện, Dao Trì khiếp sợ nhìn Oa Hoàng cung rơi xuống.
Nàng cảm nhận được hơi thở cường đại, tràn ngập áp bách kia, hiển nhiên là một thần ma thành đạo vô cùng khủng bố.
Nàng không nghĩ tới là Oa Hoàng lại trực tiếp gia nhập Thiên Đình, tương đương với trở thành một phần tử của Thiên Đình.
Oa Hoàng là một nữ thần thần bí khó lường, rất ít xuất hiện nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa vừa xuất hiện liền trực tiếp thành đạo, khiến vô số thần ma chấn động.
“Cung nghênh Oa Hoàng!”
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Thiên Đình đồng thời xá một cái, bao gồm cả Dao Trì đều tôn kính hành lễ.
Tử Vi, Chân Võ, Câu Trần, Hậu Thổ cung kính cúi người hành lễ với Oa Hoàng.
Vẻ mặt Dao Trì phức tạp, đột nhiên xuất hiện một vị nữ thần vượt xa nàng khiến nàng cảm thấy có chút áp lực, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.
Oa Hoàng thành đạo, thực lực rất cường đại, có thể nói là hoàn toàn nghiền ép toàn bộ Thiên Đình.
Đương nhiên ngoại trừ Thiên Đế đang bế quan, không có vị nào là đối thủ của Oa Hoàng, thực lực của nàng đã đến đỉnh phong vũ trụ.
“Sao nàng lại chạy tới Thiên Đình rồi?”
Lúc này, ở chỗ sâu trong Thiên Đế cung, có một bóng dáng ngồi xếp bằng trong sương mù hỗn độn, yên lặng chú ý Oa Hoàng cung từ trên trời giáng xuống.
Cung này do Thiên Đạo hiển hóa ra, thể hiện sự tôn quý.
Ong!
Toàn bộ Thiên giới đều chấn động, vô số quy tắc đan xen tạo thành một con đường lớn để Oa Hoàng tiến vào Thiên Đình.
Oa Hoàng chậm rãi đi tới, tường hòa chi khí trải dài chín vạn dặm, thiên địa yên bình làm vạn vật say mê.
Ở Đông Thiên Yêu đình, sắc mặt Đế Tuấn âm trầm.
Hắn trừng mắt nhìn một nam tử có thân dưới như rắn, hừ nói: “Phục Hy, không phải ngươi nói sẽ khuyên bảo muội muội gia nhập Yêu tộc sao?”
“Vì sao bây giờ nàng lại vào Thiên Đình, ngươi trêu đùa bổn hoàng?” Đế Tuấn nổi giận đùng đùng, sát ý tràn ra.
Nam tử thân rắn tên Phục Hy, là huynh trưởng của Nữ Oa, hắn nghe Đế Tuấn nói xong thì mặt lộ vẻ chua xót.
Hắn nói: “Yêu hoàng, ta thật sự không nói dối, trước khi tới ta cũng đã thương lượng rồi, không nghĩ tới muội muội thành đạo, còn gia nhập Thiên Đình.”
Trong lòng Phục Hy có chút vui sướng, muội muội thành đạo rồi, là chuyện đáng mừng.
Chỉ là hắn có chút bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, cảm thấy khó hiểu, vì sao Nữ Oa tiến vào Thiên Đình mà không tới chỗ hắn?
“Hừ!” Đế Tuấn hừ lạnh một tiếng, nói: “Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cần phải khiến muội muội ngươi gia nhập Yêu tộc.”
“Thiên Đế âm hiểm xảo trá, háo sắc thành tính, muội muội ngươi ở Thiên Đình sẽ không kết cục tốt.”
Hắn trực tiếp bôi nhọ Thiên Đế.
Nếu Mộc Phàm mà biết chắc chắn sẽ băm hắn thành vạn mảnh.
Đến bây giờ Mộc Phàm vẫn còn thân đồng tử, chưa từng chạm qua một nữ nhân, vậy mà dám nói hắn háo sắc, cũng chỉ có gia hỏa khốn nạn này mới dám nói.
Không có biện pháp nào khác, Đế Tuấn cực kỳ hận Thiên Đế, cho nên bôi đen một chút cũng không có áp lực tâm lý.
Phục Hy rối rắm, hắn biết rõ muội muội từ trước đến nay đều có chủ kiến, đã quyết định chuyện gì thì không có khả năng bởi vì chuyện khác mà thay đổi.
Bao gồm cả ca ca này cũng không thể khiến nàng thay đổi được.
“Ai...” Phục Hy thở dài, nói: “Ta sẽ tận lực.”
Trong lòng hắn có chút hối hận, không nên tới Yêu đình, hiện tại tốt rồi, không có biện pháp thoát ly Yêu tộc.
Hắn vốn đã thương lượng với Nữ Oa sẽ cùng nhau tiến vào Yêu đình hoặc là Thiên Đình, lựa chọn một bên để tìm kiếm đại đạo.
Phục Hy có khuynh hướng Yêu tộc hơn, dù sao Thiên Đế rất thần bí, dù hắn đo lường tính toán như thế nào cũng không có kết quả, một mảnh sương mù.
Điều này làm hắn kiêng kị Thiên Đế, không muốn tới Thiên Đình nên mới tới Yêu đình, kết quả vừa tới đã bị Đế Tuấn giữ lại.
Hiện tại Oa Hoàng vào Thiên Đình làm Phục Hy có chút khổ sở.
........
Lúc này, trong Thiên Đế cung, Mộc Phàm yên lặng nhìn Oa Hoàng đang đi tới, có chút bất đắc dĩ.
“Ngươi mới vừa sáng tạo Nhân tộc liền chạy tới Thiên Đình, không phải nên dưỡng dục, giáo hóa Nhân tộc sao?”
Mộc Phàm câm nín nhìn vào Oa Hoàng đi vào Oa Hoàng cung, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Sau khi vị nữ thần này sáng tạo Nhân tộc liền trực tiếp vào Thiên giới, để một đám Tiên thiên nhân tộc bơ vơ ở nơi đó.
Ngươi là Nhân tộc chi mẫu nha, sao có thể bỏ mặc con của mình như vậy.
“Thôi, vẫn do ta làm đi, sinh mà không dạy là lỗi của người làm cha, ai kêu bọn họ gọi ta là Thiên phụ chứ?”
Mộc Phàm thầm mắng bản thân ưa làm điều thừa.
Trong lúc vô tình nhìn thấy Oa Hoàng, cảm giác nàng muốn ngộ đạo, mới lặng yên chỉ điểm một chút, sáng tạo Nhân tộc.
Kết quả rất tốt nhưng sau khi Oa Hoàng sáng tạo Nhân tộc liền mặc kệ.
Hình như nàng không ý thức được Tiên thiên nhân tộc mà mình sáng tạo không có cách nào sinh tồn trong vũ trụ sơ khai tràn ngập nguy cơ này.
Bởi vì Nhân tộc vô cùng yếu ớt, chỉ cần một hung thú nho nhỏ cũng có thể diệt sạch bọn họ.
Hơn nữa Nhân tộc vừa ra đời không có kỹ năng sinh tồn, vẻ mặt mờ mịt đứng ở nơi đó, không biết nên làm gì.
Vù!
Ngay sau đó, bóng dáng Mộc Phàm nhoáng lên, tạo ra một phân thân đến dưới chân trụ trời.
Hắn nhìn một đám Tiên thiên nhân tộc đang mê mang.
Nhân tộc hiện tại cũng thuộc nhóm Tiên thiên sinh linh.
Nhưng bọn hắn còn nhỏ yếu, giống như trẻ con vừa mới sinh ra, không có cha mẹ cho ăn, căn bản không cách nào trưởng thành.
“Ngươi quả nhiên là Thiên Đế.”
Lúc này, Oa Hoàng trong Oa Hoàng cung bỗng nhiên trợn mắt nhìn về phía bóng dáng lặng yên xuất hiện dưới trụ trời, trên mặt nở nụ cười.
Thật ra là nàng cố ý mặc kệ Tiên thiên nhân tộc, mục đích chính là xem xem vị cường giả thần bí kia có đúng là Thiên Đế như mình suy đoán.
Quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng bí ẩn đi ra Thiên Đế cung, đúng là bóng dáng thần bí trước đó.
“Thiên phụ!”
Tiên thiên nhân tộc vừa ra đời vốn mang vẻ mặt vui sướng, nhưng khi thấy Oa Hoàng Thánh mẫu biến mất, cũng không thấy Thiên phụ, trong lúc nhất thời mờ mịt không biết phải làm sao.
Hiện tại vừa thấy Mộc Phàm xuất hiện, tất cả Nhân tộc vui sướng, đồng thời quỳ xuống.
Giống như là hài tử thấy phụ thân, tâm thần vốn đang hoảng loạn, mê mang lập tức yên ổn.
Mộc Phàm nhìn mấy vạn Tiên thiên nhân tộc trước mắt, tựa như một đám trẻ con mới sinh, không biết gì cả.
Bọn họ còn trần truồng, Mộc Phàm nhìn mà cay mắt, bất đắc dĩ phất tay tung ra tiên quang, vô số lá cây hội tụ đến, bao vây trên người bọn họ, hóa thành dạng quần áo đơn sơ nhất che đậy thân thể.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả Nhân tộc ngạc nhiên quan sát lá cây trên người, đều lộ vẻ vui sướng.
Không phải Mộc Phàm không muốn cho bọn họ mặc tốt, hắn muốn tự bọn họ sáng tạo ra đồ vật mà Nhân tộc cần, như vậy mới có ý nghĩa.
Nếu thứ gì cũng do hắn tạo ra thì Nhân tộc còn có tương lai huy hoàng cái rắm.
“Đi thôi, ta ở đây quan sát các ngươi, đói thì ăn, lạnh thì mặc, khát thì uống.”
Mộc Phàm mở miệng nói, truyền thụ cách nhân tộc cho Tiên thiên nhân tộc những thứ cơ bản nhất, đói bụng nhất định phải ăn thứ gì đó, lạnh phải mặc, khát phải uống nước.
Đương nhiên, ăn như thế nào, ăn thứ gì, cần bọn họ tự tìm tòi.
Còn mặc, chế tạo trang phục như thế nào, làm sao tìm kiếm nguồn nước, cái gì có thể ăn, cái gì có thể uống đều do bọn họ tự tìm kiếm lấy.
Mộc Phàm chỉ có thể ở bên cạnh chỉ điểm, trông chừng, như cha mẹ nhìn hài tử từng bước trưởng thành, độc lập.
Khi bọn họ chưa trưởng thành, chưa hoàn toàn độc lập thì cần được bảo hộ.
Theo Mộc Phàm chỉ điểm, trong Tiên thiên nhân tộc có vài tên thông minh hiểu ra, bắt đầu mưu cầu phát triển.
Bọn họ tìm kiếm một số hang động dưới chân núi để chui vào ở.
Ngay từ đầu, bọn họ còn không hiểu đói là thế nào, nhưng theo thời gian trôi qua, có một tên đói đến trợn mắt ngất đi, rốt cuộc bọn họ ý thức được cần phải ăn gì đó.
Nhưng có thể ăn thứ gì, bốn phía có các cây đầy quả, có người hái ăn thử ăn.
Đã tìm được thức ăn, cũng có người nhanh chóng tìm được nguồn nước, có thể uống nước suối, nguồn nước giàu có linh khí.
Cứ như vậy, Tiên thiên nhân tộc học từng bước sinh tồn, học được một ít kỹ năng sinh tồn đơn giản.
Ăn uống tiêu tiểu, rốt cuộc tuần hoàn hoàn mỹ.
Mà nam nữ đúng lúc có đôi có cặp, bắt đầu sinh sản, Nhân tộc muốn phát triển thì không thể thiếu quá trình sinh sản.
Thời gian trôi qua, Mộc Phàm vẫn ngồi trên núi, không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Nhân tộc sinh tồn phát triển, chưa từng nhúng tay.
“Thiên phụ...”
Hôm nay, một vị nam tử Tiên thiên nhân tộc đi lên núi, cẩn thận dùng lá cây bọc một đống quả dại mang theo.
Hắn thấp thỏm nhìn Mộc Phàm, dâng quả dại lên, đưa tới trước mặt vị Thiên phụ này.
“Hài tử, ngươi tên gì?”
Nhìn nam tử trước mắt, tên này có thân thể rất cường tráng, có Tiên thiên căn nguyên bổ trợ, sức lực dần dần tăng trưởng, đã là kẻ xuất sắc trong nhóm.
Hắn mờ mịt nhìn Thiên phụ, không rõ tên là thứ gì.
Mộc Phàm không nói gì, nhìn bộ dạng mờ mịt thấp thỏm của hắn nở nụ cười.
“Thiên phụ?” Hắn dâng quả dại, vẻ mặt tràn ngập mong đợi nhìn Mộc Phàm.
Mộc Phàm cầm lấy một quả, cắn một ngụm, có vị ngọt thanh.
“Đi thôi, dẫn dắt tộc nhân sinh tồn thật tốt, ta hy vọng ngươi có thể dẫn dắt tộc nhân phát triển.”
Mộc Phàm xua xua tay, bảo hắn đi xuống.
Tên nam tử Tiên thiên nhân tộc này đi xuống, sau khi trở về liền suy tư lời Mộc Phàm nói, ánh mắt lập loè tia sáng.
Lời Thiên phụ vang vọng bên tai, dẫn dắt tộc nhân hướng tới sinh hoạt tốt đẹp hơn.
Vào một ngày, hắn bỗng nhiên nhớ tới cảnh Oa Hoàng Thánh mẫu thăng thiên, thấy được vô số cung điện trên Thiên giới, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.
Nhìn lại nơi tộc nhân đang ở, hắn bỗng nhiên có ý muốn xây dựng một thứ để tộc nhân vào ở.
Hắn cầm lấy rìu đá, chặt cây cây cối xung quanh, giống như có vận mệnh chỉ dẫn, khiến hắn không ngừng thăm dò.
Dựa theo hình tượng Thiên cung trong ký ức, hắn dựng ra phòng ốc đầu tiên của nhân tộc, một gian nhà tranh.
Đúng vậy, gian nhà tranh đầu tiên của Nhân tộc ra đời trong thời kỳ vũ trụ sơ khai.
Oanh!
Cùng lúc đó, Thiên Đạo hơi chấn động, một cột sáng rơi xuống, dung nhập vào người nam tử Nhân tộc này khiến hơi thở của hắn gia tăng.
“Mẹ nó, vậy mà làm ra Sào cư?”
Mộc Phàm trừng mắt, có vẻ bất ngờ.
Hắn nhìn nam tử Nhân tộc rồi suy tư gì đó, đột nhiên cười, giơ ngón tay chọc nhẹ: “Rất tốt, từ nay về sau ngươi tên Hữu Sào.”
Ong!
Thiên Đạo sôi trào, thủy tổ đời thứ nhất của Tiên thiên nhân tộc, Hữu Sào, đã ra đời.
* Sách Hàn Phi tử - Ngũ Đế có viết:"thời thượng cổ người ít mà cầm thú thì nhiều, người không thắng nổi cầm thú, sâu bọ, rắn rết, có thánh nhân lấy cây làm tổ để giúp loài người tránh bị hại, vì vậy nhân dân nhắc đến tôn làm vua thiên hạ, lấy hiệu là Hữu Sào thị". Sau, ông còn dạy dân đốn gỗ làm giàn cất giác, lợp nhà, thế cho hang lỗ. Con người bấy giờ không phải ăn chung ở lộn với các loại cầm thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận