Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 220: Luyện hóa Thần điện

Trong Thần điện, Mộc Phàm dạo một vòng, không có biện pháp luyện hóa tòa Thần điện này.
Bởi vì Thần điện phủ kín các loại thần văn, cần thần lực mới có thể luyện hóa, Mộc Phàm thì không hề có thần lực.
Cho nên hắn chỉ có thể giương mắt nhìn, không có biện pháp tự luyện hóa.
Nhưng hắn không lo lắng chút nào, mình không có biện pháp nhưng còn có hệ thống nha.
“Hệ thống, luyện hóa tòa Thần điện này tốn bao nhiêu tiền?” Mộc Phàm có chút bất đắc dĩ dò hỏi hệ thống.
Thời điểm mấu chốt, còn phải nhờ hệ thống hỗ trợ mới được.
“Luyện hóa tòa Thần điện này cần một tỷ, ký chủ có luyện hoá hay không?”
Hệ thống trực tiếp đưa ra đáp án.
Mộc Phàm nhíu mày, một tỷ, hơi tốn tiền, nhưng nghĩ đến có thể lấy được một toà Thần điện lơ lửng, trong lòng liền cân bằng không ít.
Hơn nữa tòa Thần điện này còn là thần vật, có thể dùng làm vũ khí nện người, cảm giác đó sẽ rất sảng khoái a.
Nhưng Mộc Phàm chỉ muốn dùng Thần điện làm nơi ở, đặt trong không gian tư nhân, so với bất kỳ biệt thự cao cấp nào đều xa hoa hơn vô số lần.
“Nạp một tỷ, luyện hóa Thần điện.” Mộc Phàm cắn răng đưa ra quyết định.
Vừa dứt lời, trong thẻ liền bốc hơi một tỷ, vừa rồi luyện hóa tàn hồn Hỏa thần tiêu hao một trăm triệu, hôm nay đã xài một tỷ mốt.
Ong!
Thần điện đột nhiên rung nhẹ, thần văn rậm rạp sáng lên, không ngừng lập loé, như muốn chống cự lực lượng nào đó đang luyện hoá.
Chỉ tiếc là dưới sức mạnh của hệ thống, Thần điện kháng cự cũng vô dụng.
Rất nhanh, thần văn liền ảm đạm, trở lại bình thường.
Mộc Phàm chỉ cảm thấy nguyên thần trào ra một ý chí bàng bạc, được lực lượng của hệ thống dẫn dắt nhanh chóng thẩm thấu vào Thần điện.
Nếu là tự mình làm thì chắc chắn không được, hiện tại dưới sự trợ giúp của hệ thống, ý chí nguyên thần của Mộc Phàm nhanh chóng dung nhập vào Thần điện.
Dần dần, Mộc Phàm cảm ứng được toàn bộ Thần điện, thậm chí bắt đầu nắm giữ cả tòa Thần điện.
Hắn có cảm giác bản thân có thể hoàn toàn khống chế tòa Thần điện này.
Khi luyện hóa Thần điện, Mộc Phàm mới thật sự biết điểm mạnh của Thần điện, có thần trận phòng ngự kinh người, còn có lực công kích cường đại.
Nó có thể là một kiện bảo vật công kích, trực tiếp tế ra làm vũ khí nện người, uy lực khủng bố.
“Luyện hóa xong.”
Không bao lâu, hệ thống vang tiếng nhắc nhở.
Mộc Phàm tỉnh lại, cảm giác như đã hoà vào Thần điện, khống chế hoàn mỹ, không để sót ngõ ngách nào.
Thậm chí hắn có thể khống chế tất cả những thứ bên trong Thần điện, bao gồm trận pháp thần văn.
“Một tỷ, đáng giá.” Mộc Phàm lẩm bẩm, vẻ mặt hưng phấn.
Thần điện cường đại vượt quá tưởng tượng, thứ này vốn dĩ chính là đồ thần linh dùng, thậm chí là bảo vật chỉ có thần linh mới có.
Hiện tại lại thuộc về Mộc Phàm, có thể nói là lần này thu hoạch lớn.
“Đáng tiếc, trong Thần điện không có bảo vật nào khác.”
Mộc Phàm dùng ý niệm đảo qua toàn bộ Thần điện, hơi tiếc nuối vì nơi này không còn bảo vật khác.
Trong lòng có chút khinh thường nói: “Hỏa thần này quá nghèo, thế mà không có một kiện bảo vật nào, chỉ có một tòa Thần điện, một đầu lâu thần linh.”
Đối với Hỏa thần, Mộc Phàm rất bất mãn, nói như thế nào thì cũng là một thần linh, mặc dù ngã xuống cũng phải có vài món bảo vật chứ.
Nếu là Hỏa thần biết suy nghĩ của Mộc Phàm, không chừng sẽ hộc máu.
Bị một phàm nhân khinh thường, là thần linh, chắc chắn bị tức chết
“Đã xong chuyện, cũng nên trở về.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, ra khỏi Thần điện.
Hắn xoay người nhìn Thần điện to lớn trước mắt, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, liền thấy Thần điện ong một tiếng, nở rộ từng tia sáng.
Tiếp theo, Thần điện nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vào lòng bàn tay Mộc Phàm, xoay tròn, tản ra ánh sáng thần thánh.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm càng thêm yêu thích.
“Bảo bối tốt, mang về trấn trạch thật sự quá đúng đắn.”
Mộc Phàm không ngừng cười hắc hắc, thu hồi Thần điện, xoay người rời di tích thần linh này.
Nơi này đã không còn giá trị với hắn, đồ vật đáng giá nhất đã bị Mộc Phàm mang đi.
Bởi vì Mộc Phàm đã dùng ý niệm đảo qua một lần, không phát hiện đồ vật hay chỗ đặc biệt nào, chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Ra khỏi di tích, Mộc Phàm đứng trước tòa tế đàn kia, suy nghĩ gì đó rồi phất tay chữa trị khe hở dưới tế đàn.
Oanh!
Tế đàn chấn động, lối vào chậm rãi đóng lại, y hệt lúc ban đầu, như chưa từng mở ra.
Làm xong chuyện này, Mộc Phàm thong thả ung dung rời nơi này, tâm tình rất tốt, đắc ý đi qua màn sương mù đen bao phủ phế tích.
“Có phải Ma long kia biết có thần tích ở chỗ này hay không?”
Đi trong sương mù, trong đầu Mộc Phàm xuất hiện suy nghĩ này.
Nhưng vì sao nó không đi vào hay đi vào cũng không thể vào di tích nơi Thần điện?
Mặc kệ như thế nào, Ma long đã chết, Thần điện rơi vào tay hắn, cả đầu lâu thần linh bên trong đều bị Mộc Phàm mang đi.
Tàn hồn Hỏa thần cũng bị hắn luyện hóa, chuyến đi này thật là không uổng công.
“Ngao... Chủ nhân.”
Mới ra tới liền nghe thấy Băng long hưng phấn tru lên một tiếng.
Mộc Phàm cười gật gật đầu, vỗ vỗ đầu nó mói: “Tốt, cần phải trở về, đi nói cho Liệt Sơn cùng Tế ti một tiếng, Ma long đã bị diệt trừ.”
“Vâng, chủ nhân.”
Băng long hưng phấn hét to một tiếng, chở Mộc Phàm đạp sương mù bay lên không trung, tốc độ cực nhanh.
Rất mau, Băng long liền mang theo Mộc Phàm về tới Lam diễm bộ lạc, thấy Tế ti cùng tộc trưởng Liệt Sơn đang chờ đợi sẵn.
“Ma long đã đền tội, nơi đó an toàn.”
Mộc Phàm không có xuống dưới, chỉ đứng trên đầu Băng long truyền một câu như vậy.
“Ngao!”
Nói xong, Băng long phát ra từng tiếng rồng ngâm, chở Mộc Phàm xoay người bay đi, chỉ để lại hai người Tế ti với vẻ mặt mừng rỡ.
Liệt Sơn và Tế ti liếc nhau, đều thấy được sự vui sướng cùng khiếp sợ trong mắt nhau.
Ma long đã bị diệt trừ, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, mới bao lâu liền diệt trừ Ma long, hơn nữa còn lại đây thông báo cho bọn họ.
Giao dịch giữa Mộc Phàm cùng bọn họ xem như hoàn thành, không thiếu nợ nhau.
Mộc Phàm yên tâm thoải mái lấy đi bí quyển


Hỏa thần pháp tướng


kia, còn Tế ti, Liệt Sơn cùng đám dân bản xứ thì vô cùng vui vẻ chuẩn bị di chuyển, trở về tổ địa.
Rời Lam diễm bộ lạc, Mộc Phàm cưỡi Băng long một đường tới truyền tống trận.
“Hạ xuống đi.”
Mộc Phàm vừa nói xong, Băng long lao xuống, trực tiếp dừng trước thạch trận.
Từ trên đầu Băng long nhảy xuống, Mộc Phàm đi tới trước thạch trận, nhìn nhìn Băng long khổng lồ phía sau, to như vậy thì không thể tiến vào truyền tống trận.
“Ngươi có thể thu nhỏ lại hay không?” Mộc Phàm hỏi.
Băng long lập tức gật gật đầu: “Có thể, biến hóa lớn nhỏ rất đơn giản.”
Hô!
Nói xong, thân thể to lớn của Băng long bỗng nhiên trào ra từng luồng sương lạnh, nó dần dần thu nhỏ lại, chớp mắt liền biến thành một tiểu long có màu băng tuyết, bao phủ bởi băng sương.
Mộc Phàm hài lòng gật gật đầu, vẫy tay nói: “Lại đây, ta mang ngươi rời đi, không được ta cho phép, ngươi không thể hiện ra hình thái vốn có.”
“Vâng, chủ nhân.”
Băng long ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, lúc này mới bay đến trước mặt Mộc Phàm, trực tiếp cuốn quanh cánh tay hắn, phun ra nuốt vào từng đám sương lạnh.
Không biết còn tưởng rằng cánh tay Mộc Phàm có quấn một luồng băng sương, thật ra là một con Băng long.
“Chúng ta đi!”
Mộc Phàm khởi động truyền tống trận, một người một rồng bị ánh sáng bao phủ, biến mất khỏi chỗ này
Bạn cần đăng nhập để bình luận