Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 311: Kiếm tu

“Rống...”
Trong bóng đêm, một tiếng rít gào truyền đến, liền thấy một thanh niên trong đội ngũ căng phồng cơ bắp, áo hắn đang mặc rách ra.
Hắn tựa như một đầu dã thú phát ra tiếng rống trầm thấp, tóc tung bay, thân hình to ra, lập tức hóa thành một người khổng lồ cao ba trượng.
“Biến thân a.”
Mộc Phàm được bảo hộ ở giữa, kinh ngạc nhìn tên thanh niên trước mắt này, thế mà chơi biến thân.
Gia hỏa này hóa thành một người khổng lồ, thân trên trần trụi, cơ bắp phồng lên, từng mạch máu ánh kim.
“Ta mở đường.”
Hắn hét to một tiếng, hai mắt loé ánh sáng hồng, tựa như một chiếc xe tăng xông ra ngoài.
Ầm, phía trước truyền đến một tiếng nổ mạnh, một luồng sáng mãnh liệt nở rộ, giống như một viên đạn hạt nhân nhỏ nổ tung trong hư không u ám, rất chói mắt.
“Hắn tên là gì?” Mộc Phàm nhẹ giọng hỏi câu.
Diệp Hồng Trần đứng bên cạnh nghe được, mở miệng nói: “Hắn tên Đồ Đại Tráng, biệt danh là - Đồ tể, là một đại tướng đển từ Khu thứ sáu.”
“Đồ Đại Tráng?” Da mặt Mộc Phàm nhăn lại, tên này thật uy vũ.
“Đại tướng Khu thứ sáu, thì ra là hắn.” Mộc Phàm bừng tỉnh.
Hắn rất bất ngờ, thế mà phái một vị đại tướng làm tiên phong, mở đường cho bọn họ.
Xem ra nhiệm vụ lần này rất quan trọng đối với thượng tầng, thậm chí có thể nói là đánh bạc vận mệnh.
Nếu nhiệm vụ thất bại, Long Thành tuyệt đối chịu không nổi, nhân loại sẽ gặp phải giết chóc cùng huỷ diệt không ngừng nghỉ.
“Ngươi yên tâm, nhiệm vụ của chúng ta là bảo đảm ngươi an toàn tiến vào Long Thành, hiện tại chúng ta mở một đường máu, đưa ngươi vào Long Thành.”
Diệp Hồng Trần nói dứt khoát lưu loát, giọng điệu kiên định.
Mang đến cho người ta cảm giác nàng không để ý sinh tử, vì đưa Mộc Phàm vào Long Thành mà không tiếc lưu lại tính mạng ở nơi này.
Sau khi Mộc Phàm nghe được thì trong lòng có chút hụt hẫng.
Oanh!
Phía trước không ngừng có tiếng nổ mạnh truyền đến, Đồ Đại Tráng tựa như một chiếc chiến xa không đâu địch nổi, một đôi thiết quyền vung vẩy, đánh nát từng tên dị tộc.
Phàm là dị tộc xông lên đều bị một quyền đánh tan, rất hung hãn, người hắn toàn là máu, trông như ác thần bò ra từ địa ngục.
Không hổ danh Đồ tể, giết dị tộc không chút e ngại, Mộc Phàm xem mà nhịn không được liên tục kinh ngạc cảm thán.
Tuy rằng quyền pháp của đối phương đơn giản, nhưng mỗi một quyền đều trực tiếp dứt khoát, từng chiêu từng thức không chết cũng trọng thương, thuần túy là tồn tại để giết địch.
“Giết!”
Đồ tể rống to, tựa như một đầu mãnh thú, giết đến máu thịt dị tộc bay tán loạn, cố gắng mở ra một đường máu.
“Đi!”
Diệp Hồng Trần vừa thấy thuận thế hét to, mấy người nháy mắt gia tốc, che chở Mộc Phàm một đường tiến lên, muốn giết ra khỏi vòng vây của dị tộc.
Bên kia là vô số cường giả dị tộc ồ ạt xông lên, muốn ngăn chặn, bắt sống bọn họ.
“Nhân loại, các ngươi không chạy thoát được đâu.”
Một tên cường giả dị tộc cười dữ tợn hô to, miệng đầy răng nhọn, làn da đen xì, nhìn giống như là một thú nhân.
“Là Vô lại thú nhân, chủng tộc dị vực cực kỳ hung tàn, rất hiếu chiến, khát máu.”
Diệp Hồng Trần nhàn nhạt giới thiệu một câu, sợ Mộc Phàm không biết.
Thật ra không cần nàng nói hắn cũng biết, học Vũ trụ vạn tộc ngữ, lời Vô lại thú nhân vừa nói hắn nghe hiểu.
Vô lại thú nhân đánh tới, nó vung một cái rìu đá, giết tới gần.
“Thần Thập Nhất, giết nó.”
Diệp Hồng Trần nhàn nhạt mở miệng.
Vừa dứt lời, liền thấy một bóng người lắc mình nhào tới, Vô lại thú nhân nháy mắt hóa thành mấy khúc rơi xuống.
“Hả?” Mộc Phàm kinh ngạc.
Hắn nhìn bên trái, đây là thanh niên lạnh nhạt từ lúc bắt đầu liền chỉ mang một vẻ mặt, thậm chí chưa từng nói câu nào.
Người này giống như Thanh Trĩ, lạnh như băng, không thích nói chuyện.
Nhưng một người như vậy, vừa ra tay liền hạ gục một Vô lại thú nhân cấp Siêu phàm, cũng không phải mặt hàng thông thường nha.
“Thần Thập Nhất, ngươi đi giúp Đại Tráng.” Diệp Hồng Trần nhíu mày, đột nhiên nói một câu.
Khanh!
Vừa mới dứt lời liền nghe thấy một tiếng leng keng, thanh niên lạnh nhạt bước ra, cả người tựa như một thanh kiếm sắc rời khỏi vỏ, chung quanh truyền đến tiếng kiếm ngân vang.
Răng rắc!
Không gian vỡ ra, có kiếm mang thật lớn từ trên trời giáng xuống, nháy mắt chém nát một đám dị tộc, quét ra một con đường.
“Kiếm tu?” Mộc Phàm bừng tỉnh.
Thì ra là một kiếm tu, trách không được lạnh như băng, cho người ta cảm giác như dao nhọn cắt vào cơ thể, là một kiếm tu cường đại.
Kiếm tu là những kẻ tu luyện điên cuồng, xem chính mình là một thanh kiếm, trong mắt bọn họ thì bản thân là kiếm, không gì có thể ngăn cản.
Loại võ giả này đáng sợ nhất, lực sát thương rất kinh người, toàn bộ thân thể được rèn luyện thành một thanh kiếm, hoàn toàn chính là kẻ điên.
Keng keng...
Từng tiếng kiếm ngân truyền đến, leng keng không dứt.
Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán, trong hư không đột nhiên toát từng tia kiếm khí sắc nhọn, theo Thần Thập Nhất quét ngang, cắt nát một đám sinh vật dị tộc.
Tất cả dị tộc ngăn trở hắn đều bị kiếm khí vô tận cắt thành thịt nát, thẳng tiến không lùi, thế không thể đỡ.
“Tốt cho một thanh kiếm giết chóc.” Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán không thôi, nhịn không được tán thưởng một câu.
Người này tu luyện giết chóc, biến mình trở thành một thanh kiếm sát phạt, giết chóc thuần túy, quả thực rất khủng bố.
Nhìn hắn như hóa thành một cỗ máy giết chóc không có tình cảm, thao túng vô số kiếm khí quét ngang.
“Không hổ là thiên tài, không tệ.” Mộc Phàm âm thầm gật đầu, chiến lực của người này rất cao.
Hơn nữa căn bản không có một chút cảm xúc dư thừa nào, chính là cái loại chỉ giết chóc, lạnh tới cực điểm, tới gần cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Người như vậy mới là đáng sợ nhất, bởi vì hắn quá thuần túy, vì tu luyện mà giết chóc.
Ngâm!
Kiếm khí đan xen đầy không gian, hóa thành một thanh sát kiếm khủng bố, ầm ầm ầm chém xuống, không gian bị bổ ra một cái khe thật lớn.
Dị tộc trong phạm vi ngàn mét phía trước đều bị một kiếm chém thành bột phấn, chết đến không thể chết lại.
“Giết!”
Đồ tể rống to, đánh nổ từng tên dị tộc, hoàn toàn chính là một đầu mãnh thú hung bạo khó mà địch nổi.
Còn Thần Thập Nhất thì cực kỳ lạnh lẽo, kiếm khí tàn sát tất cả, cảnh tượng khiến mọi người chấn động.
Ngay cả Mộc Phàm cũng không thể không thừa nhận người này có chiến lực khá cao, thậm chí vượt cấp khiêu chiến đều không thành vấn đề, nhân vật thiên tài thật sự.
Mộc Phàm thừa nhận đã xem thường bọn họ.
“Phó Bân, tới lượt ngươi.”
Lúc này, Diệp Hồng Trần lại mở miệng.
Vừa nghe nàng nói xong, Mộc Phàm có chút câm nín, đảo mắt nàng liền trở thành người ra lệnh trong đội ngũ.
Quái dị hơn chính là những người khác lại nguyện ý nghe nàng phân phó.
Nhưng Mộc Phàm cũng không nhiều lời, đúng lúc xem bản lĩnh của bọn họ, rốt cuộc có thực lực cùng át chủ bài như thế nào
“Mười tám năm, thương của ta, mài suốt mười tám năm, rốt cuộc cũng có tác dụng.”
Liền thấy thanh niên giáp đen vòng tay lấy ra một trường thương màu đen, bộc lộ phong mang.
Hắn hưng phấn, đạp không mà đi.
“Bọn nhãi nhép dị tộc, rửa sạch cổ, chờ Phó gia gia tới thu hoạch.”
Phó Bân phấn khởi la lên một tiếng rồi xông ra ngoài.
“Ai da!”
Đột nhiên, Phó Bân vừa giậm chân nhảy dựng lên thì thân thể loạng choạng té từ trên cao xuống, dáng té như chó ăn phân.
Giờ phút này, sắc mặt đám người phía sau Mộc Phàm rất xuất sắc, đen mặt nhìn Phó Bân, thế mà té ngã?
Ngươi tới diễn hài sao, đường đường là một vị cường giả lại bị té ngã.
“Ách, ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn, làm lại từ đầu.”
Phó Bân xấu hổ bò dậy, vỗ vỗ mông trước mặt đám sinh vật dị vực đang ngơ ngác, cầm chiến thương trong tay nhảy dựng lên lần nữa.
“Hắn tới diễn hài sao?”
Mộc Phàm ngây ngốc hỏi, gia hỏa này tới góp đủ số đi?
Diệp Hồng Trần che trán, một bộ ta không quen biết hắn, thật mất mặt.
“Gia hỏa này lại muốn khoe khoang.”
Một thanh niên khác khinh thường nói thầm một câu.
Mộc Phàm không hiểu ra sao, liền thấy Phó Bân nhảy dựng lên, ngâm một câu thơ.
“Trong mưa gió chỉ độc hành!”
Oanh!
Phó Bân vừa dứt lời, tay cầm thương quét ngang, thương mang cường đại hóa thành một con rồng dài quét qua, nháy mắt càn quét một đám dị tộc.
Thịt nát rơi rụng đầy, Mộc Phàm xem mà ngây người, gia hỏa này thật biết trang bức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận