Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 195: Thiên lôi tẩy sạch

-
Ngoài khu mậu dịch, ở một vùng trống trải, đột nhiên có sương mù nổi lên, từng đợt sương mù tràn ngập, đảo mắt bao phủ khu vực này.
“Trận pháp?”
Mộc Phàm nhìn liền biết nơi này có bố trí trận pháp, sương mù bốc lên hoàn toàn che phủ nơi này.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra bốn phía lập loè hoa văn trận pháp, lộ ra một nụ cười lạnh.
“Trốn trốn tránh tránh, đều lăn ra đây đi.”
Oanh!
Tiếng nói vừa dứt, Mộc Phàm đột nhiên dậm chân, tiếng chấn động ầm vang truyền khắp bốn phía, thực vật xung quanh ồ ạt run rẩy.
“Nhân loại, ngươi lại có thể phát hiện chúng ta?”
Trong sương mù truyền đến một giọng nói lành lạnh, liền thấy trong đám thực vật rậm rạp có nhiều sinh vật dị vực đi ra, diện mạo quái dị, bộ dáng hung ác.
Có sinh vật đầu sói, có sinh mũi chó, cầm các loại binh khí sắc bén.
Rầm!
Một đám sinh vật dị vực xuất hiện trong sương mù, bao vậy Mộc Phàm.
“Vụ lang tộc?” Mộc Phàm bất ngờ khi nhìn mấy sinh vật dị vực vây quanh mình.
Đúng là Vụ lang tộc, có đầu sói, trên người được bao phủ bởi sương mù, sương mù bốn phía cũng từ bọn chúng mà ra.
Vụ lang, nơi đi qua sẽ có sương mù tràn ngập, chuyên đánh lén, khó lòng phòng bị.
Hơn nữa nơi này có bố trí trận pháp, Mộc Phàm nhìn lướt qua, ánh mắt dừng ở hai sinh vật dị vực cầm đầu.
Trong đó có một tên Ha tộc, trông như Tiểu Ha vương tử.
Một tên khác chính là cường giả Vụ lang tộc, hơi thở khá cường đại, nhưng Mộc Phàm không sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn.
“Nhân loại, ngươi giết Tiểu Ha vương tử, hôm nay chúng ta sẽ băm thây ngươi.”
Thị vệ trưởng Ha tộc dữ tợn gầm nhẹ một câu.
Mộc Phàm liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Chỉ có tên đầu chó như ngươi còn không đủ ta chém, lại lảm nhảm ta làm thịt ngươi trước.”
“Ngông cuồng...” Thị vệ trưởng Ha tộc giận tím mặt.
Hắn đang muốn nổi bão lại bị cường giả Vụ lang tộc bên cạnh ngăn lại.
Chỉ thấy tên kia nhe răng cười dữ tợn: “Tiểu tử nhân loại, ngươi giết con rể của Lang vương Vụ lang tộc chúng ta, ngươi muốn chết nhẹ nhàng cũng không được.”
“Nói nhảm quá nhiều, động thủ hoặc là lăn.”
Mộc Phàm hừ lạnh, cả người tản ra một hơi thở cường đại, luyện khí trong cơ thể hóa thành một cổ khí thế bao vây toàn thân.
Luyện khí sôi trào, khí thế trong lúc nhất thời chấn trụ rất nhiều dũng sĩ Vụ lang cùng thị vệ Ha tộc xung quanh.
“Hơi thở thật mạnh, trách không được có thể giết Tiểu Ha vương tử.” Thị vệ trưởng Ha tộc kinh ngạc nói.
Đầu lĩnh Vụ lang tộc bên cạnh khinh thường nói: “Có Hắc vụ trận của Vụ lang tộc ta, hắn chắp cánh cũng khó thoát, hôm nay bắt hắn trở về cho Lang vương xử lý.”
“Lên, bắt lấy hắn.”
Đầu lĩnh Vụ lang tộc hét lớn một tiếng, ra lệnh.
Vèo vèo!
Trong khoảnh khắc, mười mấy bóng đen từ trong sương mù nhào tới Mộc Phàm, đầu sói thân người, cầm cương xoa hung hăng đâm thẳng.
Có mấy tên cầm xích sắt ném về phía Mộc Phàm, muốn trói hắn lại.
“Một đám súc sinh mà thôi, còn chạy ra làm trò?”
Mộc Phàm hừ lạnh, vừa dứt lời, luyện khí trong cơ thể bùng nổ, từng bóng kiếm gào thét bay ra.
Phốc phốc phốc!
Chỉ nghe từng tiếng vang truyền tới, máu vẩy ra, tung toé giữa không trung.
Mười mấy tên dũng sĩ Vụ lang tộc trực tiếp từ không trung rơi xuống, bụi bay mù mịt, nằm không nhúc nhích, giữa trán có một lỗ thủng.
Hạ gục trong nháy mắt!
Mười mấy tên Vụ lang tộc, bị Mộc Phàm giết chết.
“Luyện khí sĩ nhân loại.”
Sắc mặt đầu lĩnh Vụ lang tộc thay đổi, tức giận đan xen kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộc Phàm, đây là một tên Luyện khí sĩ, hơn nữa luyện khí vô cùng mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy thanh phi kiếm luyện khí xỏ xuyên qua mười mấy tên Vụ lang tộc, giết chết tại chỗ.
“Khởi trận, vây khốn hắn!”
Sau khi thấy khó mà giải quyết Mộc Phàm, đầu lĩnh Vụ lang tộc nhanh chóng quyết định, hạ lệnh khởi trận.
Mới vừa lên tiếng liền thấy sương mù bốn phía sôi trào quay cuồng, từng tên Vụ lang giấu trong sương mù, sương mù dày đặc bao phủ nơi này.
Hai mắt Mộc Phàm nhíu lại, quét mắt nhìn sương mù bốn phía, nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Chỉ một cái trận pháp nhỏ nhoi, cũng muốn vây khốn ta.”
Hắn khinh thường nhìn thêm, làm Trận pháp đại sư, tự nhiên sẽ không sợ hãi một cái Hắc vụ trận, nếu bị nhốt thì quá là đáng chê cười.
Mộc Phàm hít sâu một hơi, lẩm bẩm một câu: “Dùng các ngươi thử uy lực của pháp thuật Truyền kỳ.”
“Thiên lôi bí thuật, lên!”
Chỉ nghe một tiếng quát, luyện khí trong cơ thể Mộc Phàm bùng nổ, dưới sự thúc đẩy của Thiên lôi bí pháp hóa thành từng tia sét khủng bố.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, tia chớp đan xen bốn phía, từng tia màu đen nhánh tản ra hơi thở hủy diệt vạn vật.
Thiên lôi hội tụ, từng tia chớp màu đen vặn xoắn phát ra tiếng chẹt chẹt.
Thân thể Mộc Phàm chậm rãi bay lên, tắm gội lôi điện, tựa như Lôi thần giáng thế, thao túng hơn một ngàn tia chớp màu đen tản ra bốn phương tám hướng.
Bốn phía truyền đến từng tiếng nổ mạnh, sương mù tán loạn, máu thịt văng tung tóe.
“A...”
“Thiên lôi?”
Trong sương mù truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, thê lương, sợ hãi.
Mấy tên Vụ lang tộc cùng Ha tộc đều bị sét đánh đến ngốc ra.
Rất nhiều tên Vụ lang tộc bị tia chớp đen đánh trúng, nổ thành thịt nát, thậm chí có tên trực tiếp hóa thành tro tàn, quá khủng bố.
Sét đánh!
Từng tia chớp đánh xuống, truyền ra tiếng ầm ầm ầm.
Cảnh tượng lôi đình đầy trời tàn sát bừa bãi quả thực rợn cả người, toàn bộ sự vật trong phạm vi vài trăm thước đều bị hủy diệt.
Cây cối, hoa cỏ đều hóa thành than, bị nổ thành bột mịn.
Hắc vụ trận do Vụ lang tộc bố trí bị nổ nát, mất đi hiệu quả, người của hai bên đều bị tia chớp màu đen bổ trúng.
“Không...” Có vài tên hoảng sợ rống to, muốn đào tẩu.
Đáng tiếc bị tia chớp đánh trúng, “phanh”, thân thể trong nháy mắt nổ tung, bị lôi hỏa nhè nhẹ thiêu thành tro tàn.
Mộc Phàm đứng giữa không trung, tắm gội trong lôi điện, lôi điện không ngừng từ tuôn ra từ trong thân thể, hóa thành sấm chớp giăng đầy trời, phá hủy hết thảy.
Uy lực của thiên lôi, khủng bố tột cùng.
Cảnh tượng đáng sợ này kinh động vị quản lý khu mậu dịch ở xa xa, hắn hướng ánh mắt về phía này.
“A?” Chỗ sâu trong khu mậu dịch truyền ra một tiếng thể hiện sự kinh ngạc.
Vị quản lý thần bí kia thấy cảnh tượng thiên lôi càn quét, từng tia chớp không ngừng rơi xuống, diệt từng tên từng tên.
Cảnh tượng kéo dài khoảng mười phút mới dần dần kết thúc.
Khi hết thảy im ắng, lôi điện biến mất, chỉ để lại vết cháy đầy đất, còn bốc khói đen.
Hoa cỏ cây cối đều hóa thành bột mịn, sót lại chỉ vài gốc cây cháy đen, chút tàn lửa.
Mà trên mặt đất có không ít thi thể cháy đen, đúng là thi thể Vụ lang tộc cùng Ha tộc.
Một số đã biến mất, bị lôi điện nổ thành tro, không lưu lại một chút cặn bã.
Ở phía trước có một cái hố to, hai bóng dáng cháy đen nằm thoi thóp bên trong, đúng là đầu lĩnh Vụ lang tộc, còn có thị vệ trưởng Ha tộc.
Hai tên này có mang bảo vật, ngăn cản được một phần công kích, nhưng cuối cùng tất cả bảo vật đều bị hủy diệt, bị thương nặng, toàn thân bốc khói, tản ra mùi khét.
Nhưng hai sinh vật này còn chưa có chết, hơi thở thoi thóp nằm ở nơi đó, cố hết sức ngẩng đầu, hai con mắt trừng Mộc Phàm.
“Ngươi...” Đầu lĩnh Vụ lang tộc há mồm muốn nói gì đó.
Đáng tiếc, Mộc Phàm không để hắn nói tiếp, nhoáng lên đã tới trước mặt, một chân đạp vỡ đầu sói.
Răng rắc!
Máu óc vẩy ra đầy đất.
Mộc Phàm không chút cảm xúc nhìn về phía thị vệ trưởng Ha tộc bên cạnh, hắn vừa giơ chân, tròng mắt tên này liền nhô lên, máu không ngừng phun trào từ mũi miệng.
Bị dọa sợ vỡ mật chết, Mộc Phàm có chút khinh thường, vậy mà bị hù chết?
“Chết sạch hết rồi, thật là làm người ta thất vọng.”
Mộc Phàm có chút bất mãn lắc đầu.
Hắn lại không nghĩ tới uy lực pháp thuật Truyền kỳ lớn tới mức nào a, tên mạnh nhất trong đám Vụ lang tộc đều ngăn không được, huống chi những tên khác?
“Nhân loại, không cho phép khi dễ!”
Mộc Phàm lạnh lùng nói xong, bỗng nhiên xoay người, hai mắt phát ra hai tia sáng khiếp người.
Oanh!
Hai luồng ý chí hung hăng va chạm, hư không toát ra từng tia điện màu đen.
“Ngươi muốn động thủ?” Mộc Phàm nhìn hướng khu mậu dịch quát lạnh.
Nhưng mà trong khu mậu dịch lại im ắng.
“Ngươi, không tồi.”
Hồi lâu, từ chỗ sâu trong khu mậu dịch trong truyền đến một câu tán thưởng như vậy.
Nói xong, nơi đó liền yên tĩnh, ý chí kia cũng biến mất không thấy.
Mộc Phàm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng hoàn thành một bước cuối cùng, khiến vị quản lý của khu mậu dịch có chút kiêng kị cùng băn khoăn.
Hắn gióng trống khua chiêng bày ra pháp thuật Truyền kỳ chính là để hăm dọa, cảnh cáo.
Mộc Phàm muốn biểu đạt một điều, nhân loại, không cho phép khi dễ.
Hiện tại hắn đã đạt mục đích, về sau buôn bán ở khu mậu dịch sẽ không bị vị chúa tể khu mậu dịch nhắm vào.
“Hả?”
Đang muốn rời đi, Mộc Phàm đột nhiên dừng lại, kinh ngạc xoay người.
Hắn cảm ứng được dao động năng lượng cường đại, hơn nữa có không ít hơi thở.
“Có cường giả đang đại chiến sao?”
Mộc Phàm kinh ngạc, không nói hai lời nhoáng lên, biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận