Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 229: Dọa Hỏa ma chạy mất

Ong!
Một khí tức cường đại ngưng tụ chung quanh Mộc Phàm, không gian đều đọng lại.
Tất cả mọi người yên tĩnh, cảm thấy từng đợt áp lực, sợ hãi, không tự giác nhìn về phía Mộc Phàm trên bầu trời.
Chỉ thấy hắn kéo một cây cung màu đỏ lửa, ngọn lửa bùng cháy, ngưng tụ ra một mũi tên ánh sáng kinh khủng.
“Hắn muốn làm gì?”
Quân Mạc Tiếu hoảng sợ che ngực, cảm giác trái tim sắp rơi ra ngoài, cảm nhận áp lực khủng bố, hô hấp đều trở nên vô cùng khó khăn.
“Không phải là muốn bắn chết Hỏa ma chứ?”
Có người ngây ngốc nói.
Mọi người ngơ ngác, trên đảo nhỏ có mấy chục Trận pháp sư bị thương còn có một đám đạo sư học viện, cường giả, từng người trợn mắt há hốc mồm.
Mọi người đều bị hành động của Mộc Phàm làm kinh ngạc đến đơ ra.
Hắn thế mà muốn kéo cung bắn Hỏa ma?
Nhưng Hỏa ma khổng lồ kia, khủng bố biết bao nhiêu, muốn dùng một mũi tên nho nhỏ bắn chết nó sao, đùa cái gì vậy?
Chỉ có hiệu trưởng mang sắc mặt nghiêm trọng, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cây cung trong tay Mộc Phàm, hiển nhiên không phải phàm vật, là một bảo vật Truyền kỳ.
Trước kia hắn may mắn từng nhìn thấy bảo vật Truyền kỳ ở hội đấu giá dị vực, cây cung trước mắt này phát ra hơi thở giống hệt bảo vật Truyền kỳ.
“Bảo vật Truyền kỳ sao?” Diêm Thanh Sơn kinh ngạc, trong lòng xuất hiện cảm xúc hoảng sợ.
Nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, Mộc Phàm lấy bảo vật Truyền kỳ này từ đâu, chẳng lẽ là từ dị vực?
Dù sao trên địa cầu không có nhiều bảo vật Truyền kỳ, trong đó chưa từng thấy cây cung nào, vài món bảo vật Truyền kỳ hắn đều biết, đều đã thấy.
“Hơi thở này.” Sắc mặt Diêm Thanh Sơn biến hóa, nghi ngờ không thôi.
Giờ phút này, hắn cảm nhận được một hơi thở vô cùng khủng bố từ trên người Mộc Phàm, không gian đang run rẩy, ánh sáng đang hội tụ, uy thế của mũi tên kia như muốn bắn rớt cả thần linh trên bầu trời.
Cả Hỏa ma cũng cảm thấy bất an, hai con mắt tựa như mặt trời chiếu sáng không gian, từ trên cao nhìn xuống Mộc Phàm.
Trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng hốt.
Hỏa ma cường đại cảm nhận được uy hiếp, uy hiếp đến từ con kiến nho nhỏ trước mắt này.
“Rống!”
Hỏa ma rít gào một tiếng, giơ tay hung hăng chụp tới.
Nó cảm thấy nguy cơ, muốn chụp chết con kiến nhỏ này.
Lực lưởng toàn thân Mộc Phàm sôi trào, toàn bộ hội tụ vào Liệt dương cung, luyện khí bàng bạc trong cơ thể bị rót hết vào.
“Hệ thống, ngươi muốn rút cạn lực lượng của ta sao?”
Mộc Phàm hãi hùng khiếp vía, cảm giác toàn bộ lực lượng trong cơ thể bị rút cạn.
“Ký chủ không có biện pháp phát huy ra một chiêu mạnh nhất của kỹ thuật bắn cung cấp Sử thi, dưới sự hỗ trợ của bổn hệ thống chỉ có thể miễn cưỡng bắn ra một mũi tên.”
Câu trả lời của hệ thống làm trong lòng Mộc Phàm lạnh lẽo.
Hắn mắng to trong lòng: “Ngươi là thứ hố người, hệ thống, ngươi hố ta, mười tỷ a, ta đã nạp tiền sao còn dùng lực lượng của chính mình nữa?”
“Ký chủ, không dùng lực lượng của ngươi thì làm sao bắn ra một mũi tên?” Hệ thống hỏi lại một câu.
Mộc Phàm đen mặt, không phải nói nạp tiền là có thể giải quyết vấn đề sao, hiện tại ngươi lại hố ta, rút cạn toàn bộ lực lượng của ta.
Giờ phút này, cảm giác bắn ra mũi tên này thì cơ thể sẽ trống rỗng, nghĩ tới trái tim liền băng giá, mười tỷ tưởng giải quyết nhanh lẹ không ngờ kém chút biến thành một cái thây khô.
“Hệ thống, thứ hố ngườiii!”
Mộc Phàm gào thét trong lòng, cả người tỏa ra ánh sáng chói lóa, tựa như một mặt trời nóng rực đột nhiên bộc phát.
Mọi người nhịn không được nhắm hai mắt, Mộc Phàm này quá chói mắt.
“Lưu tinh tiễn kỹ, Tru thần diệt ma!”
Cùng với một gầm giận dữ, toàn bộ không gian răng rắc xuất hiện lỗ thủng, có một tia sáng phóng lên cao.
Mũi tên kia làm không gian run rẩy, không gian nơi nó bay qua tựa như mặt kính nứt vỡ.
Chỉ nghe một tiếng “phốc”, bàn tay Hỏa ma hóa thành bột mịn, một mũi tên cường đại thế không thể đỡ.
Mũi tên lao thẳng tới giữa hai mắt Hỏa ma, sát khí lạnh thấu xương.
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!
Hỏa ma hoảng sợ nghiêng đầu, mũi tên quá nhanh, sắc bén không giảm trực tiếp xuyên qua một con mắt của Hỏa ma.
Oanh!
Một tiếng nổ mạnh kèm theo tiếng gầm rú truyền khắp toàn bộ vùng không gian này, hư không tỏa ra ánh sáng chói mắt, như có một viên đạn hạt nhân nổ mạnh.
“Ngao...” Hỏa ma phát ra một loạt tiếng kêu rên đau đớn.
Trên đầu nó có một lỗ thủng lớn, đôi mắt bị xỏ xuyên qua, từ bên trong không ngừng trào ra vô số máu nóng bỏng sền sệt như dung nham chảy xuống dưới.
Mọi người ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt, Hỏa ma bị thương nặng, đôi mắt bị bắn xuyên qua tạo thành một cái lỗ thủng.
“Không chết?”
Mộc Phàm giận dữ gào thét trong lòng: “Hệ thống, ra đây, cái đồ hố người, vì sao nó không chết?”
Mười tỷ bắn ra một mũi tên mạnh nhất cấp Sử thi, nói có thí thần chi lực, vì sao một Hỏa ma cấp Bán thần lại không chết?
“Ký chủ, ta chưa từng nói một mũi tên có thể thí thần, chỉ là có khả năng thí thần, hiện tại không phải nó đã bị thương nặng sao, lại nạp tiền bắn thêm một mũi tên là có thể kết liễu nó, thành công giết chết Bán thần.”
Hệ thống bình tĩnh trả lời.
Lời này khiến Mộc Phàm muốn hộc máu, thân thể loạng choạng, thiếu chút nữa rơi xuống dưới.
“Ta nạp cái đầu ngươi a!”
Hắn không ngừng mắng chửi trong lòng, cố nén cảm giác vô lực, lực lượng toàn thân đều bị hút sạch rồi, nhưng không thể không kéo Liệt dương cung lần nữa.
Bởi vì Hỏa ma bị thương có vẻ thô bạo hơn, tức giận rống to, nâng bàn tay còn lại muốn chụp tới.
Ong!
Mộc Phàm lại kéo cung, khiến mọi người kinh ngạc, kích động, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Quá kích thích!
Hắn thế mà làm Hỏa ma bị thương nặng, đó chính là sinh vật cấp Bán thần a, lại bị một mũi tên trọng thương, bắn thêm một mũi tên chẳng phải là trực tiếp diệt sát sao?
Quả nhiên khi thấy Mộc Phàm kéo cung lần nữa, cường giả Thanh Bắc, học sinh, trận sư, hiệu trưởng đều kích động.
Mà Hỏa ma ở xa xa cũng kinh ngạc, thấy Mộc Phàm kéo cung, bị một hơi thở cường đại khóa chặt, nó sợ hãi hét lên một tiếng.
“Rống!”
Hỏa ma hét to rút cánh tay về, cái đầu khổng lồ cũng lui ra ngoài, tốc độ nhanh đến làm người ta phản ứng không kịp.
Chỉ trong một giây đồng hồ, Hỏa ma trực tiếp thoát khỏi vùng không gian này, xoay người nhanh chân chạy như điên trong không gian loạn lưu, cuốn theo vô số gió lốc.
Nó chạy, một sinh vật cấp Bán thần thế mà chạy trốn.
“Chạy sao?”
Mọi người ngây ngốc nhìn Hỏa ma chạy mất dạng, chỉ còn một lỗ thủng thật to trên bầu trời, từ bên ngoài không ngừng có không gian loạn lưu tràn vào.
Giờ khắc này bọn họ mới tỉnh ngộ lại, Hỏa ma đã chạy.
Vù!
Từng đôi đôi mắt đồng loạt nhìn về bóng dáng cao ngao vẫn còn duy trì tư thế kéo cung trên bầu trời.
“Thật đẹp trai!”
Có nữ sinh hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt say mê.
Tất cả mọi người ở đây bị mũi tên vừa rồi của Mộc Phàm làm choáng ngợp, một mũi tên trọng thương Hỏa ma cấp Bán thần, cuối cùng dọa gia hỏa đáng sợ kia chạy mất.
“Hắn...” Không ít người cảm xúc lẫn lộn, nhìn Mộc Phàm với vẻ khiếp sợ, khó tin, còn có một chút kính sợ.
“Thế mà có thể trọng thương Hỏa ma, hắn rốt cuộc mạnh tới mức nào?”
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều xuất hiện suy nghĩ rốt cuộc Mộc Phàm cường đại đến mức nào mà có thể trực tiếp làm Hỏa ma bị thương nặng, hù nó chạy mất.
Tuy rằng không thể bắn chết Hỏa ma, nhưng cũng đã đủ khiến mọi người chấn động.
Cả hiệu trưởng Diêm Thanh Sơn run rẩy, kinh hãi với thủ đoạn của Mộc Phàm, đồng thời lại có một chút mừng rỡ.
Mộc Phàm là học sinh Thanh Bắc.
Thanh Bắc xuất hiện một yêu nghiệt như vậy, sao có thể không vui mừng đây?
“Quả nhiên, người Liễu soái coi trọng không giống bình thường.”
Diêm Thanh Sơn lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Mộc Phàm mang theo sự nóng bỏng.
Hắn biết một ít bí mật, biết một chút về thân phận thật của Mộc Phàm, cụ thể thì không rõ.
Một nhóm nhỏ cao tầng chín khu đều biết một ít bí mật về thân phận của Mộc Phàm.
Mộc gia đã bảo mật, nghiêm khắc mà nói cũng đã làm được.
Nhưng nhân vật cao tầng chín khu không có khả năng không biết một chút gì, huống chi người quản lý khu thứ tám biết thân phận Mộc Phàm, còn tự mình giao thủ cùng nữ nhân thần bí kia.
Cho nên nhân vật cao tầng chín khu ít nhiều đều biết đến Mộc Phàm.
Hiện tại nhìn thấy biểu hiện cường đại của Mộc Phàm, Diêm Thanh Sơn không nén được kích động, khiến hắn nhớ tới thân phận bí mật của Mộc Phàm.
“Hệ thống, lão tử không để yên cho ngươi.”
Trên bầu trời, sau khi Mộc Phàm thấy Hỏa ma chạy mất, trong lòng mắng to, thân thể buông xuôi vô lực, cả người từ trên bầu trời rơi xuống.
Một màn này doạ mọi người tỉnh lại.
“Tiểu Ngải, mau tiếp lấy hắn.”
Diêm Thanh Sơn kinh hoảng, hô to.
Vừa dứt lời, vị thư ký mỹ nữ nháy mắt biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận