Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 321: Ba bước thành thần

-
Răng rắc, quầng sáng thủng một lỗ.
Trận pháp phòng ngự cường đại lại bị vỡ, sắc mặt đám người Diệp Hồng Trần biến đổi.
“Thế mà thủng rồi?”
Ánh mắt Mộc Phàm nhìn quầng sáng bị một móng vuốt thật lớn đánh thủng.
Khó có thể tưởng tượng là cường giả cấp độ nào ra tay mới có lực phá hoại thế này.
“Bán thần sao?”
Hắn lẩm bẩm tự nói, ánh mắt sáng quắc nhìn móng vuốt khủng bố đang ép xuốg kia.
“Hừ!” Chỉ thấy Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, giơ tay vỗ một chưởng.
Ầm vang!
Già thiên thủ, chưởng ấn thật to hung hăng nện vào móng vuốt, hai bên va chạm, móng vuốt màu đen bị đánh hỏng.
Chưởng ấn của Mộc Phàm một đường quét tới, đánh vào một mảnh sương mù trong hư không, bức bách một tên cường giả ẩn nấp nơi đó lộ ra.
“Quả nhiên là Bán thần.” Mộc Phàm biểu tình quả nhiên như thế.
Hắn đã sớm cảm ứng được nơi này có cường giả cấp Bán thần, hiện tại đã xác thực được, trong liên quân tám tộc ẩn giấu Bán thần.
“Thiếu niên nhân loại, ngươi rất không tồi.”
Bóng dáng mông lung đáng sợ kia đứng trong hư không cao cao, nhìn xuống nơi này.
Thân hình nó cao lớn, sau lưng là hắc ám vô tận, giống như dựa lưng vào hắc ám, mang đến cho người ta cảm giác áp bách.
“Là ngươi quá kém.”
Mộc Phàm nhàn nhạt đáp lại, trong mắt toát ra sát khí lạnh thấu xương, không cần nghĩ liền biết, chắc chắn toàn bộ trận pháp phòng ngự của Long Thành bị cường giả Bán thần đánh vỡ.
Ca...
Lúc này, trên quầng sáng truyền đến tiếng giòn nứt, trái tim mọi người nhảy dựng.
Chỉ thấy ngoài chỗ quầng sáng bị đánh thủng có hai sinh vật cấp Truyền kỳ nhân lúc Mộc Phàm giao thủ cùng Bán thần kia đã chui vào.
Chúng nó tiến vào trong Long Thành.
“Ha ha ha, nhân loại, các ngươi chết chắc rồi.”
Hai sinh vật Truyền kỳ không ngừng cười to, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt lộ ra ánh sáng màu lục nhìn đám người Diệp Hồng Trần.
Còn Mộc Phàm thì có vị đại nhân kia đối phó, căn bản không cần hai chúng nó đối mặt, cho nên không hề sợ hãi.
“Hai con hề nhảy nhót, tiến vào chịu chết sao?”
Mộc Phàm khinh thường cười, làm mấy người Diệp Hồng Trần vốn đang khẩn trương thoáng an tâm, có lẽ vị Truyền kỳ trận sư này có át chủ bài của mình?
Trong lúc đám Diệp Hồng Trần đang suy nghĩ, hai sinh vật Truyền kỳ thì làm lơ Mộc Phàm, trực tiếp nhào tới mấy người, hoàn toàn không quan tâm Mộc Phàm.
“Vào trận của ta, còn lơ ta, các ngươi cuồng cỡ nào nha?”
Mộc Phàm lắc đầu, nói xong giơ tay lên, không gian trước mắt xuất hiện một cái khe, từ bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng kêu vang.
“Đề!”
Hơi thở hung ác quét tới, ngọn lửa bùng lên, bao phủ lấy hai sinh vật Truyền kỳ.
Biến cố bất ngờ làm tất cả đều sợ ngây người, bao gồm sinh vật cùng cường giả dị tộc bên ngoài.
Bọn chúng thấy Mộc Phàm đột nhiên mở một khe không gian, lửa từ bên trong trào ra, bao phủ hai sinh vật Truyền kỳ.
“A...”
“Đây là lửa gì?”
Trong lửa cháy có tiếng kêu thảm thiết truyền tới, hai sinh vật Truyền kỳ giận dữ la hét, ra sức vọt ra.
Không đợi chúng nó hít thở liền có một con chim lửa khổng lồ đánh tới, hai móng vuốt sắc bén chộp tới.
Nguy hiểm!
Hai sinh vật Truyền kỳ biến sắc, không kịp suy nghĩ, cùng co hai tay chống đỡ.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, hai sinh vật Truyền kỳ bị oanh bay ra xa, nện vào quầng sáng tạo nên chấn động thật lớn.
Không biết từ khi nào trên không trung có thêm một con chim to toàn thân bao phủ bởi lửa đỏ, lông chim lóe sáng, bốc lửa hừng hực.
“Phượng hoàng sao?”
Một tiếng hô to truyền đến, đám người Diệp Hồng Trần phía dưới kinh hãi, chấn động nhìn chim lửa to lớn đột nhiên xuất hiện, hình như là Phượng hoàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy thật sự nghĩ là Phượng hoàng.
Nhưng thật ra không phải Phượng hoàng, mà là một con Bất tử điểu.
“Không, đây không phải Phượng hoàng.”
Trong hư không u ám, sinh vật Bán thần kia hừ lạnh, nhận ra đây là Bất tử điểu, không phải Phượng hoàng.
Vốn sinh vật Bán thần này cũng hoảng sợ, phải biết rằng Phượng hoàng chính là chủng tộc cao đẳng trong vũ trụ, là một thành viên trong Thần tộc.
Nhưng nhìn kỹ thì con này không phải là Phượng hoàng, là một đầu hung thú Truyền kỳ, Bất tử điểu.
Nếu là Phượng hoàng thì nó còn phải sợ ba phần, bởi vì mỗi một con Phượng hoàng đều là thần thú, tồn tại cấp Thần thoại thật sự.
Tồn tại cường đại như thế, Bán thần ở trước mặt không xứng xách giày, một ánh mắt là có thể hạ gục Bán thần, cho nên không thể chiến đấu.
Bất tử điểu này chỉ là một con hung thú cấp Truyền kỳ mà thôi.
“Đáng chết, Bất tử điểu từ đâu ra?”
Hai sinh vật Truyền kỳ chật vật lao khỏi lửa, sắc mặt u ám nhìn Bất tử điểu trước mắt.
Đột nhiên có một con Bất tử điểu lao ra, thật sự trở tay không kịp, còn may mà không phải Phượng hoàng, nếu không vừa rồi bọn chúng đã bị đốt thành tro tàn.
“Giết nó!”
Hai sinh vật Truyền kỳ kia hét giận dữ, một trái một phải, bộc phát ra năng lượng cường đại, cùng nhau vây công Bất tử điểu.
Rầm rầm...
Lấy một địch hai, Bất tử điểu vẫn rất nhẹ nhàng, hai bên đánh túi bụi trong không trung, không rơi vào thế hạ phong.
Điều này làm cho hai sinh vật Truyền kỳ kinh ngạc xen lẫn tức giận, cảm thấy không ổn.
Con Bất tử điểu này mạnh quá mức, hung hãn dị thường, chỉ thuần túy giết chóc làm chúng nó cảm thấy áp bách cùng bất an.
Nếu là Bất tử điểu trước kia thì có khả năng không đủ hai tên này đánh, nhưng hiện tại đã khác rồi.
Sau khi tiến vào Viễn cổ phượng sào một đoạn thời gian, Bất tử điểu được lột xác, biến mạnh, hiện tại lấy một địch hai dư sức.
Nhìn Bất tử điểu phát uy, đánh hai sinh vật Truyền kỳ liên tục tan tác, mọi người xem mà ngây ra.
“Cả sủng vật của ta cũng không đánh lại, các ngươi còn có gan xông tới?”
Mộc Phàm hừ một tiếng, căn bản không để ý hai sinh vật Truyền kỳ kia, hoàn toàn bỏ qua, mình Bất tử điểu là đủ rồi.
Huống chi còn có vô số trận pháp cường đại phối hợp, hai sinh vật Truyền kỳ chắc chắn bại vong, vấn đề chỉ là thời gian.
Mục tiêu của Mộc Phàm là uy hiếp từ bên ngoài, cấp Bán thần.
Mộc Phàm nghiêm túc, ánh mắt đảo qua hư không u ám bốn phía, nơi đó không chỉ có một cổ hơi thở cấp Bán thần.
Thậm chí một ít cường giả, quân đoàn dị vốn đang ẩn giấu bắt đầu xông ra.
Không biết có bao nhiêu dị tộc, đều vây quanh toàn bộ Long Thành, số lượng nhiều đến kinh người, thậm chí hông thể tính toán.
Mộc Phàm ước tính, nơi này có ít nhất mấy trăm vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn dị tộc.
Trong đó có hơn mười cường giả Truyền kỳ, có một ít đã vượt qua cấp độ Truyền kỳ, cường giả Sử thi.
Những cường giả này đã khai sáng một chương sử thi cho riêng mình, thuộc cường giả bước thứ hai dưới cấp Thần thoại.
Có ba bước thành Thần, bước đầu tiên là sáng lập Truyền kỳ, khai sáng một môn võ học hoặc là pháp thuật, bí thuật Truyền kỳ, có thể thành tựu cấp Truyền kỳ.
Cấp Sử thi là bước thứ hai, cần phải khai sáng một bộ sử thi thuộc về chính mình, còn khai sáng như thế nào thì không thể biết rõ.
Bước thứ ba, cũng là bước cuối cùng để thành Thần, gọi là cấp Bán thần.
Một bước này vượt xa hai bước trước, trên con đường thành Thần, khi tới được bước thứ ba, thực lực cùng tất cả các phương diện vượt xa cường giả cấp Truyền kỳ, cấp Sử thi.
Thật ra, nghiêm khắc mà nói, dù Truyền kỳ, Sử thi, Bán thần, đều là cấp bậc mạnh nhất thế gian dưới Thần thoại.
Chẳng qua phân thành ba lĩnh vực Truyền kỳ, Sử thi, Bán thần.
“Tám tên cấp Sử thi, là thống soái tám tộc Hắc vực đi?”
Ánh mắt Mộc Phàm lạnh lùng đảo qua hư không, tám cường giả khủng bố dần xuất hiện, mỗi người chỉ huy một quân đoàn khác nhau.
Điều này đại biểu cho mỗi một tộc dị tộc đều có một thống soái cấp Sử thi dẫn dắt, trách không được nhân loại không ngăn cản được.
“Nhân loại, các ngươi đã được chú định là sẽ bại vong.”
Trong đó, một tên thống soái cấp Sử thi có ba đầu thật lớn, mỗi một cái đầu đều nở nụ cười dữ tợn.
Còn có một sinh vật mình người đầu chim, vô cùng cường đại, dẫn theo một lượng lớn sinh vật nửa người nửa thú xuất hiện ở một hướng khác.
“Hơn mười sinh vật cấp Truyền kỳ, tám cấp Sử thi, còn có một tên Bán thần?”
Giờ phút này, sắc mặt đám người Diệp Hồng Trần, Thần Thập Nhất, Phó Bân, Lôi Anh rất khó coi, trong mắt tràn ngập sự bi ai.
Đối mặt với loại lực lượng này, ai có thể chống lại?
“Mộc Phàm, chúng ta có thể thắng sao?”
Diệp Hồng Trần mờ mịt, mất đi niềm tin.
Không liên quan đến dũng khí, mà là do thực lực cách biệt quá xa, khiến nàng không khỏi hoài nghi nhân loại có thể thắng hay không?
“Bán thần mà thôi, không phải không giết qua, cấp Sử thi, cấp Bán thần, hết thảy giao cho ta.”
Mộc Phàm nói ngắn gọn, căn bản không để Bán thần vào trong mắt, cũng không phải chưa từng giết.
Mọi người nghe xong nhìn nhau, vẻ mặt khiếp sợ, hắn vừa mới nói hắn từng giết Bán thần sao?
Mấy người Diệp Hồng Trần trừng to mắt, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mộc Phàm từng giết Bán thần?
“Thật là một nhân loại cuồng vọng.”
Tên Bán thần kia nghe Mộc Phàm nói tức giận nở nụ cười, một nhân loại nho nhỏ, cho dù có chút thủ đoạn, nhưng nhân loại cuồng vọng thế này vẫn là lần đầu tiên nó nhìn thấy.
“Có phải cuồng vọng hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Mộc Phàm cười lạnh, vừa dứt lời giơ tay ấn trên mặt đất, vô số trận văn đan xen, trong không trung xuất hiện một cổng ánh sáng thật lớn.
Trùng động chậm rãi mở ra.
“Đến đây đi, tới thời điểm báo thù rồi.”
Mở trùng động ra, Mộc Phàm đột nhiên hét to, cả người phát ra ánh sáng chói loá.
Ầm!
Hắn bước lên trời, nháy mắt nắm lấy hai sinh vật Truyền kỳ đang chống lại Bất tử điểu, nện thật mạnh vào quầng sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận