Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 176: Kiếm lời hai tỷ

Nơi quảng trường, trên đài cao, một đan lô được nung nấu bởi một ngọn lửa màu đen.
Mộc Phàm đang cải tạo một cái trí thông minh nhân tạo cuối cùng, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, có một quả cầu kim loại bay ra từ đan lô, dừng trên tay hắn.
“Xong!”
Hắn mỉm cười gật gật đầu, ném quả cầu kim loại này cho một nữ sinh cách đó không xa.
Đây là người thứ một trăm, nhìn lướt qua vẫn còn một một hàng thật dài, lòng Mộc Phàm nóng hổi a, đây đều là tiền, một người hai ngàn vạn, mười người chính là hai trăm triệu.
Một trăm người chính là hai tỷ, hôm nay hắn kiếm lời khoảng hai tỷ.
Khấu trừ tiền phí cho hệ thống cải tạo hết một ngàn vạn, còn dư lại hơn một tỷ chín, phát tài nha.
Vừa thấy sắp hết một canh giờ, Mộc Phàm quyết định dừng, ngày mai lại đến kiếm một mớ nữa, còn chưa mua lễ bao, trở về mua lễ bao xem có thứ gì rồi tính tiếp.
“Các vị đồng học, hôm nay liền tới đây thôi, mời mọi người đến vào ngày mai.”
Mộc Phàm nói to rồi đứng lên, thu hồi đan lô.
Lúc này, đám đồng học phía dưới nổ tung chảo, rất nhiều đồng học nóng nảy.
“Sao không luyện chế nữa, còn chưa tới buổi tối mà.”
“Đúng vậy, thời gian còn nhiều như vậy.”
Rất nhiều đồng học đã xếp hàng thật lâu, thế mà phải đợi tới ngày mai, tức khắc có chút khó chịu, sôi nổi ồn ào kêu Mộc Phàm tiếp tục.
Đặc biệt là những đồng học xếp hàng đằng trước, đều muốn khóc to a, xếp hàng gần một canh giờ thế mà lại phải đợi tới ngày mai.
Mộc Phàm mặc kệ, trực tiếp gọi hệ thống.
“Mua lễ bao đặc thù.”
Hắn không nói hai lời trực tiếp mua, dù sao cũng sắp hết thời gian rồi, mua xong tới có thể an tâm, chờ trở về mới mở ra xem.
“Chư vị, hôm nay quá mệt mỏi, ngày mai lại đến a.”
Mộc Phàm nói xong thu thập đồ vật trực tiếp chạy mất.
Mấy người Nặc Á thấy vậy nhìn nhau, không nhìn ra vẻ mệt mỏi ở Mộc Phàm, ngược lại thấy tinh thần hắn sáng láng, hứng khởi bừng bừng.
Nhưng vì sao đột nhiên tuyên bố không luyện chế nữa, phải đợi tới ngày mai a?
“Nặc Á, Thanh Trĩ, có việc gì ngày mai nói, ta đi về trước.”
Mộc Phàm nói một câu, trực tiếp một bước bay lên không, dẫm lên một thanh phi kiếm luyện khí bay mất.
Một màn này làm tất cả đồng học sợ ngây người, ai cũng trừng to đôi mắt.
“Trời ơi, hắn là người tu chân luyện khí ngưng hình sao?” Có đồng học kinh ngạc hô to.
“Ngự kiếm phi hành, ít nhất là cấp bậc đại tông sư mới có thể làm được a?”
Trong ban tinh anh, luyện khí ngưng hình rất bình thường, nhưng mấu chốt là phải tu chân cấp đại tông sư mới có thể ngự kiếm phi hành.
Mộc Phàm làm được, đại biểu cho hắn đã đến cấp bậc đại tông sư.
Điều này làm cho đám đồng học vốn dĩ phẫn nộ lập tức im lặng, còn mấy cao thủ cấp Siêu phàm giấu trong đám người thì có chút bất ngờ.
Bởi vì bọn họ chỉ nhìn ra Mộc Phàm hiển lộ tu vi cảnh giới tông sư, không nghĩ tới lại ẩn giấu thực lực thât sự, hoàn toàn không nhìn thấu.
“Không đơn giản.”
Một nam tử lầm bầm lầu bầu, nhìn bóng dáng Mộc Phàm ngự kiếm rời đi, suy tư gì đó.
Vẻ mặt mấy người khác cũng lạ lạ, liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt lẫn nhau.
“Hắn ẩn giấu thực lực, không chỉ là cấp đại tông sư, có lẽ đã tới Siêu phàm rồi.”
Một nam tử cường tráng nói, giọng điệu chắc chắn.
“Có khả năng.”
Mấy người khác sôi nổi gật đầu tán đồng.
“Siêu phàm sao, xem ra phải tìm cơ hội gặp hắn một lần, có lẽ đúng như chúng ta suy đoán.”
Mấy người thương nghị một chút, cuối cùng xoay người rời khỏi.
Lúc này, ở ngoài đám người có một vị lão giả nhìn Mộc Phàm ngự kiếm rời đi, xoay người bước ra, lặng yên biến mất.
Mộc Phàm vừa hạ xuống, còn chưa mở cửa không gian, liền thấy một lão nhân ngăn cản đường đi.
“Đồng học, xin chờ chút.”
Lão nhân thấy Mộc Phàm liền ngăn lại, nở nụ cười hòa ái dễ gần.
Mộc Phàm cảnh giác, có chút nghiêm nghị, vừa rồi lại không phát hiện lão giả này xuất hiện, thậm chí một chút hơi thở đều không có.
Điều này làm cho hắn rất ngoài ý muốn, chính mình đã ngưng tụ nguyên thần, thậm chí nguyên thần vô cùng cường đại thế nhưng không nhận ra xuất hiện của lão nhân này.
Tuy rằng chính mình thả lỏng cảnh giác vì ở trong trường học không nguy cơ gì, nhưng có thể xuất hiện mà không bị hắn phát giác, tuyệt đối là cao thủ.
Lão nhân trong trường học cũng không phải là người bình thường, Mộc Phàm sẽ không ngây ngốc cho rằng đây là một người già thông thường.
“Lão nhân gia, ngươi là lão sư trong trường học sao?” Mộc Phàm kinh ngạc nhìn hắn.
Lão nhân trước mắt cũng đang cẩn thận đánh giá hắn, càng xem càng ngạc nhiên, đôi mắt đều muốn lòi ra.
Bởi vì hắn không nhìn thấu Mộc Phàm, sao có khả năng chứ?
“Cổ quái.” Mặc Uyên nói thầm trong kòng, tiểu tử này cổ quái a.
Nếu nhìn không thấu, một là thực lực ngang cấp hắn, hai là có thủ đoạn che giấu.
Mặc kệ là nguyên nhân gì đều làm người ta giật mình.
“Ta xem như đạo sư trong trường học, là như thế này, vừa rồi xem ngươi luyện khí hiểu ra vài điều, muốn mời ngươi uống trà, cùng nhau bàn luận về huyền diệu của luyện khí, giao lưu tâm đắc.”
Mặc Uyên thẳng thắn mời, cũng không có nói ra thân phận của mình.
Nhưng Mộc Phàm vừa nghe tới đi uống trà, còn giao lưu tâm đắc luyện khí thì lập tức hứng thú, chẳng lẽ lão giả này cũng là Luyện khí sư?
Nhưng hắn nghĩ đến chuyện mình mới vừa mua lễ bao lập tức dập tắt sự hứng thú.
“Xin lỗi, hiện tại ta không rảnh, chờ ngày mai rồi nói.”
Mộc Phàm trực tiếp từ chối lời mời của Mặc Uyên, mở cửa không gian rồi bước vào, chớp mắt biến mất trước mắt lão nhân.
Chỉ để lại Mặc Uyên đứng nơi đó, vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới mình bị từ chối, hơn nữa lại rất dứt khoát gọn gàng.
“Gia gia bị từ chối sao?”
Lúc này, một nữ sinh chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo một nụ cười.
Mặc Huỳnh cười nhìn lão nhân, nói: “Thấy được rồi nha, có phải bị đả kích hay không, đường đường là phó hiệu trưởng Thanh Bắc, Luyện khí tông sư đứng đầu chín khu, mời người ta uống trà nhưng lại bị từ chối.”
Sắc mặt Mặc Uyên tức khắc đen thui, cười mắng: “Tiểu nha đầu ngươi, dám trêu ghẹo lão già này, cận thận ta kêu lão cha ngươi gả ngươi ra ngoài.”
“A, ta thấy tiểu tử vừa rồi không tồi, người tốt, kỹ thuật tốt, có tiềm lực, có thiên phú, xứng đôi.”
Mặc Uyên càng nói càng lố, làm Mặc Huỳnh đỏ mặt, tức giận trừng mắt.
“Gia gia, ngươi già mà không đứng đắn, cẩn thận ta đi tới chỗ hiệu trưởng gia gia cáo ngươi trạng.” Nàng căm giận bất mãn hừ một tiếng.
Mặc Uyên cười ha hả: “Ta không phải là hiệu trưởng sao, tuy rằng chỉ là chức phó, nhưng lão gia hỏa kia không quản được ta.”
“Khoe khoang, không thèm quan tâm ngươi.” Mặc Huỳnh thở phì phò xoay người đi mất.
Để lại mình Mặc Uyên đứng suy tư suy nghĩ gì đó.
Hắn nói thầm: “Mặc Uyên ta mời người ăn cơm uống trà, chưa từng có ai dám từ chối, tiểu tử ngươi được lắm, chờ lão phu cho xử lý ngươi.”
“Nếu còn dám từ chối, lão phu liền gả Tiểu Huỳnh cho hắn, mỗi ngày làm hắn phiền chết.”
Lão nhân lẩm nhẩm lầm nhầm xoay người rời đi.
“A hắt... Ai mắng ta?”
Lúc này, trong không gian tư nhân, Mộc Phàm đột nhiên hắt xì, cảm giác quái quái.
Một thân tu vi cường đại lại hắt xì, tuyệt đối không phải bị cảm, chắc chắn là có người nhắc tới hắn nên mới có cảm ứng.
Mộc Phàm kinh ngạc nói: “Không phải là có mỹ nữ nghĩ về ta chứ?”
Ngay sau đó hắn lắc đầu vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung này, trong lòng hồi hộp, bắt đầu xem xét lễ bao đã mua.
Tốn hết một tỷ mua lễ bao, rốt cuộc bên trong có cái gì đây?
“Hệ thống, mở lễ bao.”
Mộc Phàm gấp không chờ nổi, vừa trở về liền trực tiếp mở lễ bao.
“Đinh!
“Mở ra lễ bao, chúc mừng ký chủ đạt được...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận