Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 350: Nam nhân truyền kỳ

Khu thứ tám, ở trạm trung chuyển, Mộc Phàm từ bên trong chậm rãi đi ra.
Mới vừa đi ra liền thấy phố lớn ngõ nhỏ có vô số người đang hoan hô.
“Thắng, chúng ta thắng!”
“Nhân loại tất thắng!”
Trên đường cái, vô số nhân loại hoan hô, ôm nhau mà khóc.
Trận chiến bảo vệ Long Thành, nhân loại thắng cuộc.
Mộc Phàm đã sớm đoán được kết quả của trận chiến này, mình đã giết năm tên Bán thần, càn quét gần như tất cả cấp Truyền kỳ, còn không thể thắng nữa thì có quỷ.
Nhìn vô số người đi đường hoan hô, trên mặt mọi người tràn ngập sự hưng phấn, đánh thắng liên quân tám tộc, tất nhiên đáng giá ăn mừng.
Nhưng cũng có rất nhiều người mang vẻ bi thương, lặng yên rơi lệ.
Bởi vì trận chiến Long Thành đã lấy đi hai mươi mấy vạn người, đối với chín khu phương đông mà nói là tổn thất thảm trọng.
Đi bộ trên đường lớn, Mộc Phàm yên lặng mà nhìn đám người chung quanh hoan hô, khóc thút thít, có một cảm giác khác lạ, giống như trên người bọn họ có thêm một hơi thở tự do.
Đó là sự tự do khi cởi bỏ gông xiềng linh hồn, làm lòng Mộc Phàm an yên.
Nhân loại không còn là một đám rối bị xiềng xích, ít nhất đã cởi bỏ gông xiềng linh hồn, tương lai không còn bị Thần tộc khống chế.
Đối với điểm này, Mộc Phàm cảm thấy quyết định lúc trước không sai, nhân loại bị đeo vào gông cùm xiềng xích là con rối, vĩnh viễn thành không thể trở thành một chủng tộc cường đại.
“Mộc Phàm, ta muốn gả cho ngươi.”
Đang đi tới, đột nhiên bên đường truyền đến một câu hò hét kinh người, Mộc Phàm sợ tới mức bước hụt, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Hắn giật mình nhìn lại thì thấy bên đường có một màn hình ảo, một đám nữ hài với hai con mắt sáng rực đang nhìn hình một thiếu niên anh tuấn.
Đó là hình Mộc Phàm.
Nghe một đám thiếu nữ lớn tiếng hò hét muốn gả cho hắn, Mộc Phàm nhanh chóng trốn vào trong đám người.
“Mộc Phàm, nam nhân truyền kỳ.”
“Lấy một địch năm, đại chiến Bán thần dị tộc.”
“Hắn sáng tạo một kỳ tích.”
“Hắn là nam thần trong mộng của ta.”
“Thần tượng của chúng ta.”
Các thiếu nữ nối tiếp nhau hoan hô, hưng phấn đàm luận về Mộc Phàm, thậm chí một ít lão thái thái, lão gia gia đều chăm chú đàm luận sự tích truyền kỳ của hắn.
Giờ khắc này, vô số nhân loại trong chín khu đều đàm luận về anh hùng truyền kỳ trẻ tuổi của nhân loại, Mộc Phàm.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm ngây ngốc, lặng lẽ ẩn đi, không dám lộ ra, sợ bị một đám phụ nữ vây quanh.
“Khoa trương như vậy sao?”
Mộc Phàm đổ mồ hôi, nhìn đám người như phát điên, mỗi người đều rất cuồng nhiệt.
Hắn không nghĩ tới trận chiến của mình ở Long Thành bị vô số người nhìn thấy, có phát sóng trực tiếp cảnh hắn đại chiến năm Bán thần dị tộc.
Cảnh tượng một người đơn độc đối mặt với năm Bán thần, cường thế, vô địch, không biết đã bắt lấy trái tim của bao nhiêu thiếu nữ nhân loại, thật sự trở thành thần tượng quốc dân, truyền kỳ trong nhân loại.
Như thế nào là truyền kỳ, chính là Mộc Phàm nhất chiến thành danh ở Long Thành, sáng lập truyền kỳ của mình, sáng tạo kỳ tích cho nhân loại, đây chính là truyền kỳ.
Ai có thể tưởng tượng, sức của một người mà có thể độc chiến năm Bán thần, cường đại, uy phong đến mức nào, vô số nhân loại tự hào vì điều này.
Sau trận chiến, Mộc Phàm có được vô số người hâm mộ, nam nữ già trẻ đều không ngoại lệ, đều tràn ngập sùng bái đối với vị anh hùng truyền kỳ trẻ tuổi này.
“Mụ mụ, ta phải cố gắng học tập, nỗ lực tu luyện, ta cũng muốn lớn lên trở thành một anh hùng truyền kỳ, bảo vệ gia viên nhân loại.”
Bên cạnh có một người phụ nữ đang đứng cùng hài tử của mình, nhìn vào màn ảnh.
Tiểu gia hỏa kia kích động vung nắm tay nhỏ, giống như đang tuyên thệ, trong lòng đã được gieo một hạt giống cường giả.
Mụ mụ của hắn thân mật sờ sờ đầu nhỏ của hắn, cổ vũ: “Ừ, mụ mụ tin tưởng tương lai ngươi nhất định có thể trở thành anh hùng đội trời đạp đất, truyền kỳ của nhân loại như Mộc Phàm.”
Mộc Phàm không nói gì, cũng có rất nhiều cảnh tượng thế này trong cộng đồng nhân loại.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, trận chiến Long Thành của mình lại tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy, trong lòng rất bất ngờ.
Thậm chí hắn cũng không biết trận chiến ấy được phát trực tiếp cho toàn nhân loại xem, tất cả nhân loại đều thấy hắn đại phát thần uy, lực chiến năm vị Bán thần.
“Mụ mụ, ngươi nói vị đại anh hùng kia có thể trở về sao?”
Tiểu nam hài đột nhiên hỏi một câu.
Mụ mụ của hắn sửng sốt, trong mắt có chút lo lắng.
Sức của một người, độc chiến năm vị Bán thần, không ai biết rõ kết quả.
“Có thể!” Nàng khẳng định một câu, chỉ là trong lòng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Đối với Bán thần, nhân loại đều nhận thức rõ, một người đối kháng năm Bán thần có thể nói là lành ít dữ nhiều.
Nhưng ít nhất Mộc Phàm đã dẫn năm vị Bán thần dị tộc đi nơi khác, mặc kệ thắng bại như thế nào, mặc kệ hắn có chiến thắng năm Bán thần kia hay không, hình tượng của hắn đều đã khắc sâu vào lòng người.
Vô số người chờ đợi, yên lặng cầu nguyện hắn có thể bình an trở về.
Nhưng đại chiến Long Thành đã kết thúc, dị tộc còn sót lại đang bị đuổi giết, tiêu diệt, chỉ không có thấy vị anh hùng truyền kỳ của nhân loại trở về.
Rất nhiều người âm thầm lo lắng, sốt ruột, nhưng tất cả đều vô dụng.
Càng lo lắng hơn chính là cao tầng chín khu, mọi người đều gấp như kiến bò trên chảo nóng, lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Ngay cả nữ hài thần bí mà Mộc Phàm dẫn theo cũng không thấy, không rõ nàng đã đi đâu, tám vị thống soái dị tộc cấp Sử thi bị nàng dẫn đi, chưa từng xuất hiện.
Chỉ có một con Băng long còn ở trên không trung Long Thành, yên lặng chờ đợi, có không ít người biết Băng long là toạ kỵ của Mộc Phàm.
Mộc Phàm đi rồi, lén lút rời khỏi đám người, không ai phát hiện ra bọn vị anh hùng truyền kỳ mà họ sùng bái vừa đứng bên cạnh.
“Chiến sự ở Long Thành đã kết thúc, tạm thời không cần tới ta.”
Mộc Phàm vừa đi vừa suy nghĩ.
Vốn dĩ muốn đi Long Thành nhìn xem, hiện tại thấy được hình ảnh phát sóng trực tiếp tình huống ở Long Thành, chiến sự đã kết thúc, còn lại chính là công tác dọn dẹp.
Những chuyện này không cần hắn động vào, cho nên có đi hay không cũng không sao cả.
Hắn nhìn một màn hình ảo bên đường, thấy Băng long thật to đang lơ lửng trên Long Thành, hơi thở sâu xa, cường đại hơn lúc trước rất nhiều.
Trận chiến này cũng giúp Băng long tăng trưởng nhiều, Mộc Phàm cảm thấy rất vui.
Hắn câu thông Băng long, truyền lại tin tức.
Lúc này, Băng long vốn dĩ đang chiếm cứ không trung Long Thành đột nhiên chấn động, hơi thở tản ra, đầu rồng thật lớn bỗng nhiên ngẩng lên.
Trong đôi mắt rồng có vẻ mừng rỡ: “Chủ nhân, là chủ nhân truyền tin cho ta.”
Mộc Phàm truyền đến một tin tức thông qua ấn ký linh hồn, ý là kêu nó lưu tại Long Thành một đoạn thời gian, đuổi giết dị tộc để rèn luyện.
“Ngao!”
Lúc này, một tiếng rồng ngâm truyền khắp toàn bộ Long Thành, vô số người ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Băng long đột nhiên rít gào bay ra ngoài, rời khỏi Long Thành, cuốn hàn khí đầy trời biến mất không thấy.
“Như thế nào đi rồi?”
“Sao Băng long lại đi?”
Phần lớn người kinh ngạc, nghi ngờ, không hiểu sao Băng long tự dưng bay đi mất.
Hiện tại, tất cả mọi người ở Long Thành đều biết Băng long là toạ kỵ của Truyền kỳ trận sư Mộc Phàm, hiện tại thấy Băng long đột nhiên bay khỏi Long Thành, trong lúc nhất thời chỉ biết nhìn nhau.
“Thủ lĩnh, Băng long bay đi rồi, có phải Mộc Phàm đã xảy ra chuyện hay không?”
Trong Long Thành, một đám cao tầng chín khu sầu lo nhìn Băng long bay đi, không ai ngăn trở.
Người quản lý Khu thứ nhất im lặng một hồi, lắc đầu nói: “Hẳn là không phải, Mộc Phàm có thực lực cường đại khó mà tưởng tượng, chắc sẽ không có việc gì đâu”
“Băng long kia...” Diêm Thanh Sơn lo lắng sốt ruột nói.
Mặc Uyên mở miệng nói: “Đừng lo lắng, là Truyền kỳ trận sư, thực lực của hắn mạnh một cách thái quá, không cần chúng ta lo lắng.”
“Các ngươi xem, Băng long đang đuổi giết chạy dị tộc chạy trốn.”
Quản lý Khu thứ nhất chỉ tay, quả nhiên mọi người nhìn thấy Băng long đang đuổi giết đám dị tộc còn sót lại.
Thấy thế này, mọi người đã yên tâm.
“Đi thôi, chúng ta đi thương nghị kế hoạch khôi phục Long Thành.”
Tiêu lão nói xong, xoay người trực tiếp đi vào đại sảnh Long Thành, thương nghị khôi phục cùng trấn giữ Long Thành như thế nào.
........
Bên kia, Mộc Phàm đứng trong hư không, nhìn trang viên Mộc Gia phía dưới, chỉ nhìn lướt qua, cũng không có đi xuống, cũng không lộ ra.
Hắn nhìn thoáng qua liền phi thân rời đi, chớp mắt liền xuyên qua quầng sáng của Khu thứ tám, đi ra bên ngoài.
Mộc Phàm ra ngoài này làm cái gì?
“Không biết Lăng Sa còn ở đây không?”
Hắn đứng trên không trung ngoài Khu thứ tám, trong lòng xuất hiện bóng dáng một người.
Lăng Sa, biến thành Kẻ thất lạc, bị vật chất ngoại lai ô nhiễm, trước kia không có biện pháp, cũng không có thời gian trở về xử lý.
Hiện tại Mộc Phàm muốn tìm Lăng Sa, nhìn xem có thể cứu nàng hay không.
Không thấy thì không sao, nhưng biết mà không cứu giúp nàng thì trong lòng luôn có một cây gai, thực sự không thoải mái.
Vèo!
Suy nghĩ xong, Mộc Phàm tăng tốc, chớp mắt liền biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận