Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 448: Hỗn độn chi sơ

Bang!
Một roi quất xuống, Mộc Phàm đau đến nhe răng, không biết vì sao cái roi trong tay đối phương không phá được phòng ngự nhưng lại làm hắn đau đớn.
“Nữ nhân xấu xa, còn đánh sao?” Mộc Phàm tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Nữ nhân này nghe xong tức khắc giận dữ, hừ lạnh nói: “Ngươi dám nói ta xấu? Lại đánh một vạn roi.”
Bạch bạch...
Nói rồi nàng vung roi lên tiếp tục đánh, một roi nối tiếp một roi quất vào người Mộc Phàm, đánh đến Vô thượng tiên thể cũng chịu không nổi cơn đau.
“Ngươi chờ, ngươi đánh ta bao nhiêu roi ta liền trả lại gấp mười lần.”
Mộc Phàm nghiến răng nghiến lợi hét to.
Không ngờ lời này ngược lại kích thích đối phương, nữ nhân này vừa nghe được liền vung roi càng nhanh hơn, một giây đồng hồ quất hơn ngàn roi, đau đến muốn rớt nước mắt.
“Hệ thống, luyện hóa dây thừng trên người ta cần bao nhiêu tiền?”
Mộc Phàm nhịn đau đớn, âm thầm dò hỏi hệ thống.
Bởi vì dù hắn giãy giụa như thế nào cũng không có biện pháp thoát khỏi sợi dây thừng này, hiển nhiên đây là một kiện bảo vật, hơn nữa còn không tầm thường.
“Ký chủ, luyện hóa Khốn tiên thằng cần nạp mười tỷ.”
Trong đầu truyền đến tiếng hệ thống đáp lại, Mộc Phàm bừng tỉnh, thì ra dây thừng gọi là Khốn tiên thằng a.
“Nạp tiền, luyện hóa nó.” Mộc Phàm cắn răng gầm nhẹ một tiếng.
Không có biện pháp nào khác, ai kêu hắn bị trói rồi bị đánh đây, thật sự là khó nén lửa giận, âm thầm thề, nhất định phải trả gấp mười.
“Đinh, luyện hóa xong.”
Chỉ trong một giây đồng hồ, hệ thống liền hoàn thành luyện hóa, biến Khốn tiên thằng trở thành bảo vật của Mộc Phàm.
Tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Mộc Phàm đã ăn thêm ngàn roi, đau đến sắp khóc.
“Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Nữ tử nói rồi lại quất một roi.
Lạch cạch, roi bị Mộc Phàm dùng tay tiếp lấy, Khốn tiên thằng trên người hắn tự động rơi ra, tựa như có linh tính quấn quanh cổ tay.
Thấy một màn thế này, nữ tiên xinh đẹp sửng sốt, cảm thấy khó tin.
“Ngươi, làm sao ngươi có thể thoát ra?” Nàng kinh hãi nói.
Mộc Phàm cười tủm tỉm nói: “Ngươi hỏi Khốn tiên thằng nha, đúng lúc để ngươi nếm thử mùi vị.”
Vù!
Một bóng đen bay tới, trực tiếp trói chặt nữ tiên, giam cầm tiên lực toàn thân nàng, thân thể cũng không thể nhúc nhích.
“Sao có thể, sao ngươi có thể sử dụng Khốn tiên thằng của ta?” Nữ tiên luống cuống, chính mình lại bị Khốn tiên thằng trói rồi.
Mộc Phàm cười lạnh, đoạt lấy cái roi đánh người rất đau kia, cười tủm tỉm đi tới, cẩn thận quan sát vị nữ tiên này.
“Ngươi vừa mới đánh ta ba ngàn sáu trăm roi, ta nói rồi, trả lại gấp mười lần, chờ ta đánh ngươi ba vạn sáu ngàn roi là đủ rồi.”
Hắn nói một cách nghiêm trang.
“Không, không nên...” Nghe Mộc Phàm nói, nữ tiên tức khắc sợ hãi.
Trên mặt nàng tràn đầy vẻ kinh hoàng, nghe mình sẽ bị đánh ba vạn sáu ngàn roi, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Chỉ có nàng mới biết rõ tác dụng của roi này, chế tác từ Thần tiên đằng, đánh không chết người, không bị thương, chỉ có một hiệu quả, đó chính là gây đau đớn.
Nhưng cũng không phải đau bình thường, nếu đánh nhiều sẽ nghiện, đúng vậy, đánh nhiều sẽ dẫn đến một loại khuynh hướng chịu ngược đãi.
Bang!
Mộc Phàm vung roi, nháy mắt liền quất ra sáu ngàn, gần như mỗi một vị trí trên người nàng đều được chăm sóc.
Tư vị quả thực không cần phải nói, ngẫm lại liền nhịn không được mà run lên.
“A...” Chỉ nghe một tiếng hét thảm truyền đến, nữ tiên hoảng sợ trừng to mắt.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu bị cái roi đánh đau tới mức nào, tự mình trải nghiệm mới biết rõ sự đáng sợ của cái roi này.
“Sáu ngàn roi, còn kém ba vạn roi.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm nhìn nàng, lời này lọt vào trong tai nữ tiên, làm nàng suýt ngất đi, thật sự là đau đến chết đi sống lại.
Nhưng bị Khốn tiên thằng trói chặt, không có biện pháp giãy giụa, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng sự thống khổ này, quá khó tiếp thu rồi.
“Cho ngươi đắc ý, vừa rồi không phải muốn treo ta lên đánh ta một vạn năm sao?”
Mộc Phàm nhìn vẻ mặt sợ hãi của nữ tiên, trong lòng có chút vui sướng.
Vừa rồi nàng nói nàng muốn treo hắn lên đánh hắn một vạn năm, hiện tại ngược lại, nàng bị Khốn tiên thằng treo lên, sau đó bị Mộc Phàm quất.
“Bạch bạch...”
Ngay sau đó, Mộc Phàm vung roi, vô số bóng roi xuất hiện, ngay lập tức quất ra một vạn roi.
Một vạn roi rơi vào trên người nàng, cảm giác đau đớn mãnh liệt làm nàng trợn mắt, vẻ mặt dại ra, đau đến choáng váng.
Nhìn nữ tiên dại ra, Mộc Phàm sửng sốt, tiến lên quơ quơ tay, không phản ứng, chẳng lẽ điên rồi?
“Oa....” Đột nhiên, nàng òa khóc.
Mộc Phàm hoảng sợ, nhìn nữ tiên gào khóc, nước mắt chảy ròng ròng, khóc lóc thảm thương.
“Ô ô ô...” Nàng khóc đến rối tinh rối mù, một vạn roi vừa rồi thiếu chút nữa khiến nàng hỏng mất, thống khổ mãnh liệt thấm vào linh hồn.
Cho nên nàng òa khóc.
Mộc Phàm cạn lời nhìn nữ tiên gào khóc trước mắt, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ có phải quá tàn nhẫn hay không.
Ngươi coi ngươi đánh tới ngươi ta khóc luôn rồi.
“... Thôi.” Mộc Phàm há miệng thở dốc, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ ý nghĩ tiếp tục đánh.
Nhìn người ta khóc thảm thương như vậy, hắn cũng không đành lòng, mình bị đánh ba ngàn sáu trăm roi, hắn đã đánh một vạn sáu ngàn roi, coi như báo được thù rồi.
“Đừng khóc, hai vạn roi còn lại ta không đánh nữa.”
Mộc Phàm nghiêm trang nói hươu nói vượn, nói xong thật sự thu hồi Khốn tiên thằng.
Nữ tiên khôi phục tự do lập tức bay lên, cả người tản ra tiên quang mãnh liệt.
“Tên khốn nạn, ta muốn giết ngươi...” Trong sương mù truyền đến một tiếng thét phẫn nộ.
Nữ tiên mới vừa thoát vây chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, thậm chí đau hơn khi bị Khốn tiên thằng trói.
Hiện tại, cả người nàng co rút, đau muốn ngất đi, dưới sự phẫn nộ muốn giết chết Mộc Phàm.
Oanh!
Một cổ năng lượng cường đại bùng nổ, đáng tiếc, còn chưa kịp ra tay đã bị một Khốn tiên thằng trói chặt lần nữa.
“A, còn không thành thật, xem ra, còn phải đánh thêm vài lần mới nhớ lâu.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm đi vào trong sương mù, nói xong giơ tay quất một roi.
Phanh!
Nháy mắt đánh ra một vạn roi, có tiếng tan vỡ truyền đến, giống như có thứ gì đó đã bị đánh nứt.
Lòng Mộc Phàm lộp bộp một chút, không phải nữ tiên bị hắn đánh nát rồi chứ?
Nghĩ vậy, hắn lập tức lắc mình nhảy vào, ngay sau đó liền ngây ngẩn.
Váy của nữ tiên này đã vỡ vụn rơi xuống, chính là bị roi đánh nát, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy sửng sốt.
Hai người đứng trong sương mù, mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí đọng lại.
“A....” Một tiếng thét chói tai, muốn rách cả màng nhĩ.
Mộc Phàm khiếp sợ, xấu hổ lui ra.
Hắn xoay người sang chỗ khác, lúng túng nói: “Đây là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm, ta chưa thấy gì cả.”
“Đúng rồi, Khốn tiên thằng này ta lấy, cái roi này ngươi cứ giữ lại dùng đi.”
Nói xong, Mộc Phàm trực tiếp thu hồi Khốn tiên thằng, để lại cái roi, không chờ đối phương phản ứng đã lặng yên biến mất khỏi chỗ này.
“Khốn nạn, ngươi dám vấy bẩn sự trong sạch của ta.”
“Ta nhất định phải giết ngươi.”
Từ trong Thiên trì truyền ra từng tiếng gào thét phẫn nộ, vị nữ tiên này muốn phát điên rồi.
Nàng nổi cơn điên, lực lượng trong cơ thể bùng nổ, chấn động cả Thiên trì, kinh động sinh vật trong phạm vi mấy vạn dặm.
“Má ơi, nàng này thật điên cuồng nha.”
Bên ngoài mười vạn dặm, Mộc Phàm đứng trên không trung âm thầm đổ mồ hôi.
Còn may mà hắn chạy trốn nhanh, nếu không thì không biết sẽ như thế nào.
Thoát khỏi nữ tiên điên cuồng kia, lúc này Mộc Phàm mới có cơ hội quan sát cảnh vật xung quanh, không xem không biết, vừa xem liền bị dọa hết hồn.
“Đây là nơi nào?”
Mộc Phàm ngây ngốc nhìn hư không, có một dòng Thiên hà treo ở đó, tản ra ánh sáng lộng lẫy, tựa như hàng tỉ sao trời.
Hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tiên khí mãnh liệt ùa đến, từ lỗ chân lông dũng mãnh tiến vào trong cơ thể.
Chỉ hít một hơi thôi mà Mộc Phàm đã hấp thu tiên khí trong vạn dặm, cơ thể vốn trống rỗng thế mà khôi phục một phần tu vi.
Hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, kinh ngạc hơn chính là nhìn về chỗ hắn gặp được nữ tiên, hắn thấy một vùng sơn mạch, có ngọn núi như trụ chống trời giống đứng chót vót, không nhìn thấy đỉnh.
“Hệ thống, ngươi xuyên đến nơi nào đây?”
Lúc này, Mộc Phàm không thể không dò hỏi hệ thống.
Lần này xuyên qua ngẫu nhiên, rốt cuộc đã xuyên đến địa phương nào.
Chỉ nghe trong đầu truyền đến hệ thống đáp lại: “Ký chủ, đây là thời kỳ vũ trụ vừa hình thành, một trăm hai mươi lăm ngàn tỷ năm trước, gọi là Thời đại hắc ám hoặc là Thời đại hỗn độn.”
“Đùa gì vậy?”
Mộc Phàm trừng mắt, ngơ ngác.
“Từ từ, hiện tại ta đang ở nơi nào?” Mộc Phàm lại hỏi một câu.
Hệ thống nói: “Ký chủ, nơi này thuộc hệ Ngân hà ban đầu, là một đoàn năng lượng bao bọc một mảnh Hỗn độn đại lục ở trung tâm, hỗn độn vật chất cùng ám năng lượng đang lan ra bên ngoài, diễn hóa vô số sao trời, trở thành hệ Ngân hà sau này.”
Mộc Phàm sợ ngây người, mình đã trở về khoảng thời gian hệ Ngân hà ra đời.
Trách không được hắn thấy trong hư không có vô số ngôi sao lập loè, có một loại vật chất không ngừng phun trào, không ngừng dựng dục ra hằng tinh mới.
Đây là hệ Ngân hà lúc ban đầu, trông giống như là một quả bóng hình bầu dục, không ngừng phun trào ám năng lượng cùng vật chất.
Còn hắn đang đứng ở nơi thuộc Hỗn độn đại lục.
Nơi này mới là nơi khởi nguyên thật sự của thần thoại, nữ tiên hắn vừa mới gặp chính là Tiên thiên thần linh mà vũ trụ dựng dục lúc đầu.
Vèo!
Đang phát ngốc, đột nhiên có một tia sáng xẹt qua không trung.
“A?”
Mộc Phàm lập tức tỉnh táo lại, lập tức phát hiện tia sáng kia chính là một sinh linh cường đại.
Phương hướng sinh linh này hướng tới chính là Dao Trì thánh cảnh mà mình vừa rời khỏi.
“Từ từ, Dao Trì thánh cảnh, nữ tiên kia là....”
Hình như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt Mộc Phàm nheo lại, suy đoán ra thân phận của nàng rồi.
Cảm nhận được hơi thở cường đại từ tia sáng, thế mà mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm, là một cường giả.
“Nên đi xem không?”
Mộc Phàm suy nghĩ, ánh mắt lập loè, lắc mình vòng trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận