Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 340: Được một viên tinh cầu

Trong tinh không u ám, một ánh sao băng xẹt qua.
Đó là hai người đang xuyên qua hư không u ám.
“Mộc Phàm, mình ngươi đi thôi, ngươi đặt ta trong một vành đai thiên thạch là được.”
Trên đường, Tây Ma tận tình khuyên bảo Mộc Phàm tìm một chỗ rồi phóng hắn xuống, không cần phải mang theo.
Sao Mộc Phàm có thể làm vậy nha, hắn an ủi: “Đừng lo lắng, ngươi là bằng hữu của ta, ta không thể ném ngươi trong hư không mênh mông thế này.”
Tây Ma trưng vẻ mặt cảm động muốn rơi lệ nhưng trong lòng lại buồn bực muốn khóc.
Nhìn biểu tình của hắn, Mộc Phàm cười nói: “Yên tâm, ta sẽ mang ngươi tới một nơi an toàn, hơn nữa có thể chữa trị thương thế trên người ngươi một cách nhanh chóng.”
“Mộc Phàm huynh đệ, thôi bỏ đi, ta sợ liên lụy ngươi.” Tây Ma lại mở miệng nói.
Nước mắt nước mũi giàn giụa giải thích: “Hiện tại ta là tội phạm mà toàn bộ Thần hà truy nã, ngươi mang theo ta sẽ bị liên lụy.”
“Như thế này đi, ngươi đặt ta ở hai tảng thiên thạch phía trước, mình ngươi đi xem tinh cầu là được rồi.”
“Dù sao thì ngươi đã ký tên vào Tinh khế, biết toạ độ viên tinh cầu kia rồi, dễ dàng tìm được thôi, cho nên không cần mang theo ta, ta sẽ hại ngươi.”
Tây Ma tận tình khuyên bảo, muốn Mộc Phàm ném hắn đi.
“Cái gì liên lụy hay không liên lụy.” Mộc Phàm cắt ngang lời hắn, nói: “Là bằng hữu với nhau, sao ta có thể vứt bỏ ngươi trong thời khắc mấu chốt được, làm vậy thì không bằng heo chó.”
“Đối với bằng hữu, ta luôn luôn giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, điểm này ngươi yên tâm.” Mộc Phàm vỗ vỗ bộ ngực bảo đảm.
Hành động này ngược lại làm Tây Ma càng khẩn trương hơn, muốn oà khóc.
Thấy vẻ mặt hắn khẩn trương như vậy, Mộc Phàm hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì, sao lại muốn ta vứt bỏ ngươi, như thế còn tính là bằng hữu sao?”
“Hay là ngươi có chuyện gạt ta?” Mộc Phàm nói xong nheo lại, Tây Ma sợ tới mức run rẩy.
Cái cánh còn lại cũng run theo, mấy cây lông vũ còn lại cũng rụng xuống một cây, hắn xấu hổ nhìn Mộc Phàm.
Có phải Mộc Phàm đã nhìn ra tâm tư của hắn hay không?
Tây Ma suy nghĩ gì đó rồi khóc lóc nói: “Huynh đệ, ngươi vẫn nên giao ta cho Thần quốc đi, ta không sống nổi nữa, không còn mặt mũi để sống.”
“.....” Mộc Phàm ngây ngốc, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn hắn.
Tên này đang làm trò gì thế, vậy mà kêu Mộc Phàm giao hắn cho Thần quốc, chẳng lẽ không sợ chết?
“Nói, có phải có chuyện gì gạt ta hay không?”
Mộc Phàm nheo mắt, cười cười nhìn Tây Ma.
Gia hỏa này từng hố hắn, trong lòng Mộc Phàm cũng không tin tưởng, chắc chắn đã gạt hắn chuyện gì đó.
“Không, sao ta có thể gạt ngươi, ta xem ngươi là bằng hữu tốt nhất, ngươi xem ta còn đưa lãnh địa của mình cho ngươi.”
Tây Ma lập tức phủ nhận, vẻ mặt rất chân thành.
Mộc Phàm nghe xong lập tức dừng lại, đứng trong hư không mênh mông nhìn không thấy giới hạn.
Nhắc tới việc này, Mộc Phàm liền nhớ tới gì đó, hỏi: “Ta nhớ ra rồi, nếu viên tinh cầu kia là lãnh địa của ngươi, vì sao ngươi giữ Tinh khế mà không ký tên?”
Vừa nghe câu hỏi này, vẻ mặt Tây Ma cứng đờ, ánh mắt có chút tránh né.
Mộc Phàm lập tức ý thức được có vấn đề, tức giận nói: “Ngươi tốt a, có phải lại hố ta hay không, mau nói, bằng không ta phong ấn ngươi vào Thần thạch.”
“Oan uổng a.” Tây Ma luống cuống, vội vàng giải thích: “Phần Tinh khế này đúng là của ta, còn vì sao không ký tên, bởi vì ta vừa mới đạt được truyền thừa.”
“Trong Ám dực tộc chúng ta, chỉ cần có thể đạt được truyền thừa rồi đột phá, trở thành một Đọa thiên sứ thật sự, sẽ được khen thưởng một viên tinh cầu.”
Tây Ma nói với vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Ta mới vừa hoàn thành truyền thừa Đọa thiên sứ, còn chưa kịp ăn mừng đã bị hai tên Thần sử tiến đến bắt giữ, nói ta giết một tên Thần sử khác.”
“Ngươi nói ta vừa mới đạt được tự do, trở lại tổ địa tiếp thu truyền thừa, có thể giết chết tên Thần sử nào đây, chắc chắn có người tính kế hại ta.”
Tây Ma nói ra việc này, đầy oan ức, biểu tình tức giận bất mãn làm sắc mặt Mộc Phàm hơi mất tự nhiên.
Bởi vì cái tên hại hắn đang ở ngay trước mắt, đúng là Mộc Phàm tái giá nhân quả, chuyển nhân quả giết hại Thần sử cho Tây Ma.
Ai kêu gia hỏa này hố hắn làm chi, kết quả không nghĩ tới đối phương bị mình hố thảm.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Tây Ma, Mộc Phàm cũng có chút không đành lòng, chung quy là bị chính mình hố, hắn xấu hổ che giấu sự chột dạ của mình.
“Không biết kẻ đáng chém ngàn đao nào đã giá họa cho ta, hại ta chưa kịp hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp trong tộc đã bị toàn bộ Thần quốc truy nã.”
“Nếu để ta biết là ai, chắc chắn chơi chết kẻ đó.”
Tây Ma hung tợn nói.
Khóe miệng Mộc Phàm co rút, suy nghĩ có nên giao nộp hắn cho gọn không, dù sao cũng trị giá mười ngàn tỷ nha, bỏ qua cũng rất là tiếc.
“Huynh đệ, hiện tại ta là tội phạm bị Thần quốc truy nã, ngươi không mang theo ta sẽ tốt hơn, nếu bị kẻ khác phát hiện, ngươi cũng sẽ gặp tai ương.”
Tây Ma tận tình khuyên bảo, ánh mắt nhìn Mộc Phàm tràn đầy chân thành.
Hắn nói: “Tự ngươi đi tiếp thu tinh cầu của mình đi, ngươi chính là chủ nhân của viên tinh cầu kia, là quý tộc một phương thuộc Thần quốc.”
“Tuy rằng chỉ là hạng thấp kém nhất, nhưng ngươi đã là bước vào hàng ngũ quý tộc Thần quốc, tương lai sẽ có tiền đồ rất tốt, không đáng vì ta mà vứt bỏ hết thảy.”
Nói rất hay, Mộc Phàm nghe xong cũng cảm thấy rất có đạo lý.
Hắn vui vẻ nói: “Ngươi nói không sai.”
Tây Ma vừa nghe trong lòng mừng thầm, nhưng câu tiếp theo của Mộc Phàm làm lòng hắn chìm vào vực sâu.
“Ta quyết định giao ngươi cho Thần quốc.”
Lòng Tây Ma lạnh ngắt, nước mắt không nén được mà chảy xuôi.
“Huynh đệ, chúng ta là bằng hữu a, ngươi không thể làm như vậy.” Tây Ma luống cuống.
Mộc Phàm cười nói: “Không phải ngươi vừa kêu ta nộp ngươi sao, ta nghe ngươi, quyết định giao nộp ngươi cho Thần quốc, đổi lấy tiền thưởng kếch xù.”
“Một ngàn viên Thần thạch, không lấy cũng uổng, tạm thời để ngươi chịu oan ức chút.”
Nói xong, Mộc Phàm không đợi Tây Ma phản kháng, mang theo hắn nháy mắt tăng tốc, trong cơ thể trào ra một đám Hạt không gian hạt cắt xé không gian.
Vù!
Ngay sau đó cả hai đều biến mất.
Dọc đường đi, mặt mũi Tây Ma ủ dột, ốm đau bệnh tật, như mất đi sức sống, mất đi linh hồn.
Hắn khóc không ra nước mắt, sao mình lại gặp gỡ người như thế này đây?
“Mộc Phàm, ngươi vẫn nên giết ta đi.”
Lúc này, Tây Ma đột nhiên mở miệng.
Mộc Phàm nghe mà sửng sốt.
Một lòng muốn chết a.
Mộc Phàm dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, cười nói: “Ngươi muốn chết lắm a, sống không tốt hơn sao?”
Tây Ma trợn mắt liếc hắn, chua xót nói: “Ngươi biết cái gì, rơi vào trong tay Thần quốc thì sống không bằng chết, còn không bằng trực chết cho xong chuyện.”
“Dù chết đi ta còn có thể lưu lại một tia Chân linh tiếp tục chuyển thế, còn có thể sống lại một đời.”
Nghe hắn nói câu này, Mộc Phàm liền hiểu ra, gia hỏa này đã là Đọa thiên sứ sáu cánh, là một sinh linh cấp Thần thoại.
Đã là thần linh, tự nhiên có năng lực chuyển thế, cho nên cái chết đối với hắn mà nói ngược lại là một loại giải thoát, nhưng tiền đề là Chân linh không bị tiêu diệt.
Sinh linh nhỏ yếu thì không có gì đặc biệt, nhưng sinh bước vào cấp Thần thoại, trở thành thần linh thì Chân linh rất khó bị hủy diệt.
“Đừng a, nếu ngươi một lòng muốn chết, còn không bằng ở trước khi chết thành toàn ta, để ta lãnh tiền thưởng rồi ngươi chết cũng không muộn mà.”
Mộc Phàm nói rồi lập tức phong bế toàn thân Tây Ma, khiến hắn muốn chết cũng không được.
Lúc này, Tây Ma ngây ngốc nhìn Mộc Phàm, trong lòng chỉ có hai chữ.
Mẹ nó!
“Huynh đệ, ngươi không nói đạo nghĩa giang hồ a.”
Tây Ma lớn tiếng kêu rên: “Nói là bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống mà? Kết quả ngươi chỉ vì một ngàn viên Thần thạch liền bán đứng bằng hữu của ngươi?”
“Được rồi được rồi, chờ ta lãnh tiền thưởng xong lại nói tiếp.”
Mộc Phàm xua xua tay, mặc kệ hắn lải nhải, bước ra một bước, hai người lập tức đi tới một tinh hệ xa lạ.
Vừa vào tới nơi này, Tây Ma vốn đang lải nhải đột nhiên im lặng, hai mắt trừng to, mặt xám như tro tàn nhìn tinh hệ trước mắt.
Đây là một tinh hệ nhỏ, có tám viên hằng tinh, một viên trong đó hằng tinh nóng rực, tương tự như mặt trời ở hệ Thái Dương.
Các hằng tinh khác quay quanh mặt trời này, hợp thành một tinh hệ nhỏ.
Trong tinh hệ này có một viên tinh cầu sinh mệnh, từ xa nhìn tới như thấy được một địa cầu thứ hai.
Mộc Phàm liếc mắt một cái liền thấy viên tinh cầu kia, trông giống như một quả cầu ngọc bích lộng lẫy giữa hư không.
“Đây là tinh cầu của ta, lãnh địa của ta sao?”
Nhìn viên tinh cầu xinh đẹp trước mắt, Mộc Phàm nhịn không được lẩm bẩm.
Tây Ma mặt như cá chết, khóc lóc nói: “Xong rồi, chạy không thoát, ta đã nói đừng tới rồi, thật ra đã sớm đoán được nơi này có mai phục.”
“Cái gì?”
Mộc Phàm sửng sốt, còn chưa kịp hiểu gì đã thấy không gian chung quanh rung động, có vô số thần văn đan xen ngang dọc, lập tức bao phủ lấy cả hai.
Hắn câm nín nhìn cảnh này, biết là bản thân đã bước vào trong một thần trận, rơi vào bẫy rập.
Có mai phục!
“Ngươi là cái thứ khốn nạn, không sớm nói cho ta biết là có mai phục?”
Mộc Phàm buồn bực mắng chửi, không cần suy nghĩ xoay người tung một quyền, lực lượng cường đại bùng nổ, muốn đánh tan thần trận giết ra ngoài.
Oanh!
Kết quả có lực lượng phản chấn cường đại, Mộc Phàm bị đẩy lui, vẫn ở trong trận.
“Tây Ma, rốt cuộc ngươi cũng tới.”
Lúc này, trong hư không mênh mông truyền đến một câu như vậy làm Mộc Phàm chấn động, hắn nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận