Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 328: Đại hủy diệt

Răng rắc!
Hư không sụp xuống, mấy chục quả bom phân tán, lập tức bao trùm vô số dị tộc, đột nhiên nổ mạnh, tựa như lỗ đen mở rộng.
“A...”
Giờ khắc này, tiếng kêu thảm thiết vang dội, vạn vật thất thanh.
Trong khu vực kia, không gian sụp xuống, không ngừng hút tất cả sinh vật dị tộc vào hố đen, bao gồm cả vật chất chung quanh.
“Thí thần đạn?”
Có dị tộc hoảng sợ kêu to, xoay người muốn chạy.
Đáng tiếc bị hố đen như mực kia cuốn vào, xé nát, nuốt hết, cuối cùng chỉ còn một mảnh hư vô, không sót lại thứ gì.
Một màn đáng sợ xuất hiện.
Tám mẫu hạm của dị tộc vốn dĩ giấu trong hư không bên ngoài Long Thành, không lộ ra.
Nhưng đột nhiên bị tám quả đạn đạo bắn trúng, những thành lũy hư không này vốn có phòng ngự cường đại chặn được đạn đạo.
Nhưng khi đầu đạn phản vật chất nổ tung, nháy mắt hóa thành một vòng xoáy khủng bố, tựa như lỗ đen xé rách thành lũy từng chút.
“Không...”
“Chạy mau!”
Trên thành lũy, một ít sinh linh dị tộc cùng cường giả khủng hoảng, không ngừng đào tẩu, muốn chạy khỏi phạm vi vụ nổ này.
Chỉ tiếc không cơ hội, cả tòa thành lũy hư không trực tiếp sụp xuống, hư hỏng, tan rã rơi vào hố đen.
Mặc kệ dị tộc giãy giụa kêu rên như thế nào, cuối cùng cũng không trốn khỏi vận mệnh bị xoá sạch.
Uy lực khủng bố của Thí thần đạn khiến vô số dị tộc sợ ngây ra, cả nhân loại thấy cảnh tượng này cũng bị trấn trụ.
Không ai nghĩ đến Thí thần đạn thế cỏ thể có sức phá hoại đáng sợ như thế, một viên đạn đạo mang theo mấy chục đầu đạn phát nổ cùng lúc.
Phản vật chất lan tràn lập tức nuốt sống tám mẫu hạm, tất cả dị tộc bên trong, bao gồm cả thành luỹ đều bị huỷ diệt.
Đại huỷ diệt!
Dị tộc bị trấn trụ.
Tám tộc khủng hoảng, chính mắt chứng kiến mẫu hạm của tộc mình huỷ diệt, biến mất, bị xoá sạch mà không có chút tiếng động.
Phản kích thật sự đến từ nhân loại.
Liên quân tám tộc đều khủng hoảng, bắt đầu rối loạn, giờ phút này không còn dũng khí, thậm chí bắt đầu sợ hãi, hoảng hốt.
Nhân loại có vũ khí kinh khủng thế này, Bán thần đều sẽ bị xoá sạch, có thể thấy được nó đáng sợ cỡ nào.
Bên ngoài Long Thành, tám mẫu hạm đã biến mất, chỉ để lại một khu vực trống rỗng, tĩnh mịch, lạnh lẽo, không có một chút vật chất nào.
Sự đáng sợ của bom phản vật chất được bày ra vô cùng rõ, làm dị tộc phải sợ hãi, một đám bắt đầu lui về phía sau.
“Trốn!”
Không rõ là kẻ nào bắt đầu, đột nhiên có rất nhiều dị tộc đào vong, xoay người chạy, hiển nhiên là bị dọa vỡ mật rồi.
Mà bên phía nhân loại thì đột nhiên phát ra từng tiếng hoan hô.
“Tất thắng!”
“Nhân loại tất thắng!”
Dù là nhân loại trong Long Thành hay là từ chín khu, đều vui mừng hoan hô.
Toàn nhân loại sôi trào, thấy được hy vọng thắng lợi.
Vô số người ôm nhau khóc, đây là ánh sáng hy vọng.
“Tiến công!”
“Giết dị tộc!”
“Báo thù!”
Mấy chục vạn viện quân đồng thời rống giận, vung binh khí lên, chém giết vô số dị tộc, bắt đầu tuyệt địa đại phản công, triển khai tiến công mãnh liệt.
Vừa đối mặt, liên quân dị tộc vốn điên cuồng lập tức liền hỏng mất, hỗn loạn, liên tục bại lui, tử thương thảm trọng.
Bị Thí thần đạn bắn trúng, có ít nhất mấy chục vạn dị tộc bị xoá bỏ, chỉ một phát bắn mà tiêu diệt được mấy vạn dị tộc, bọn chúng có thể không sợ hãi sao?
Sĩ khí nhân loại tăng cao, giết đến dị tộc tan tác.
Mà đám cường giả dị tộc đều luống cuống, cấp Siêu phàm, Nhập thánh, Siêu thể sôi nổi xoay người bỏ lại đối thủ chạy trốn, bây giờ không chạy phỏng chừng sẽ không thể chạy thoát.
Điều này dẫn tới phản ứng dây chuyền, mẫu hạm đã mất, tất nhiên bọn chúng phải sợ hãi rồi, cho nên chỉ trong hai ba nhịp thở, liên quân tám tộc hoàn toàn hỏng mất.
“Lên cùng ta!”
“Giết dị tộc!”
Lúc này, trong Long Thành, người quản lý Khu thứ nhất đột nhiên cầm lấy một cây chiến thương, bay lên không, hóa thành một tia sáng giết ra ngoài.
Cảnh tượng này làm rất nhiều người sợ hãi, Diêm Thanh Sơn cùng các cao thủ chín khu bùng nổ lực lượng, đuổi theo quản lý Khu thứ nhất.
Mọi người, đều tham chiến.
Phàm là nhân loại Trong Thành đều liều chết chém giết dị tộc.
Đại chiến kịch liệt, vô số thi thể, máu, thịt phiêu tán trong hư không, như trôi nổi trong bóng tối vĩnh hằng.
Vô số nhân loại quan sát trận chiến này sôi trào nhiệt huyết, hận bản thân không thể tham dự, không thể cùng giết dị tộc, bảo vệ tôn nghiêm cùng hoà bình cho nhân loại.
“Ta muốn nỗ lực tu luyện, tương lai tòng quân, giết dị tộc.”
Rất nhiều người thuộc thế hệ trẻ tuổi trẻ chôn xuống hạt giống khát khao mạnh mẽ trong lòng, nhiệt huyết đang thiêu đốt, vô số người đã thắp lên ngọn lửa trong lòng.
Sự tàn bạo của dị tộc đã khắc thật sâu vào nội tâm của mỗi nhân loại.
Đối mặt với dị tộc cường đại, nhân loại cần phải chuẩn bị, rèn luyện bản thân trở nên cường đại mới có thể ngăn cản dị tộc tàn nhẫn giết chóc.
Oanh, rầm rầm...
Đột nhiên, chỗ sâu trong hư không trong truyền đến tiếng nổ mạnh, có năng lượng đáng sợ quét ngang tám phương, không ít dị tộc đang chạy trốn bị xé nát tại chỗ.
Mọi người theo bản năng nhìn tới liền thấy không gian tan vỡ, từ trong khe không gian có một bóng người bay ra, máu văng tung toé.
“Mộc Phàm!”
Sắc mặt Diêm Thanh Sơn thay đổi, nhận ra bóng người đúng là Mộc Phàm.
Hắn bị thương rất nặng, vết thương chồng chất, gần như không có chỗ nào hoàn hảo, lộ ra xương cốt, trái tim thủng một cái lỗ, máu không ngừng trào ra.
“Mộc ca!”
Mập mạp đang xung phong liều chết vừa thấy tức khắc nổi giận gầm lên một tiếng, không suy nghĩ liền muốn xông tới.
May mà Tiêu Văn nhanh ngăn cản, nổi giận nói: “Mập mạp ngốc ngếch, đại chiến ở cấp bậc của Mộc Phàm ca ca, ngươi có thể trộn lẫn sao?”
“Nghe tỷ, không bao lâu nữa, ta bảo đảm ngươi có thể đối cứng với cấp Truyền kỳ, đánh cường giả truyền kỳ tơi bời, thậm chí cũng không phải không có khả năng khiêu chiến Bán thần.”
Tiêu Văn dùng vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, nàng lôi kéo mập mạp tiếp tục đi về phía trước.
“Đừng nhìn, tạm thời Mộc Phàm ca ca không chết được, chúng ta phải nhanh chóng mạnh lên mới có năng lực để giúp hắn.”
Lời này rất chính xác, hiện tại mà đi sẽ bị một hơi thổi bay, còn chưa tới gần đã bị khí lãng xé nát.
Cho nên, hiện tại Tiêu Văn không hề có ý nghĩ đi giúp Mộc Phàm, đó là chuyện không thực tế.
Hiện tại nàng cần phải tìm được bảo tàng thượng cổ, sau đó trở nên mạnh hơn, đây mới là nguyên nhân thật sự mà nàng trăm phương nghìn kế muốn tới Long Thành.
Chỉ có nàng biết rõ, ở một khe nứt không gian bên ngoài Long Thành cất giấu một bảo tàng thượng cổ, năm thứ hai sau đại chiến Long Thành thì bảo tàng này đột nhiên xuất thế, tạo nên một trận gió tanh mưa máu.
Đúng là bảo tàng thượng cổ này giúp cho vô số người quật khởi, hấp dẫn vô số cường giả dị tộc đến tranh đoạt, thậm chí gây nên một trận thần chiến quy mô nhỏ.
Cho nên nàng muốn là người cướp đoạt đầu tiên, đoạt được bảo tàng thượng cổ, nàng sẽ trở nên cường đại, đây mới là ưu thế của người trọng sinh.
“Giết!”
Mập mạp rống giận, vung chiến chùy giết tới, còn may là dị tộc đã tan tác, chạy tán loạn, không có nhiều bao nhiêu dị tộc ngăn cản hai bọn họ, nếu không thì có thể giết qua hay không cũng là một vấn đề.
Lúc này, trong hư không, Mộc Phàm dừng lại, đứng ở nơi đó, mặt đầy vết máu.
“Nhân loại, ngươi đã tận lực, từ bỏ đi.”
Trong hư không rách nát có năm bóng dáng cường đại lần lượt đi ra, mỗi tên đều tản ra hơi thở khủng bố, tuy rằng nhìn có hơi chật vật nhưng không bị thương.
Mộc Phàm lấy một địch năm, chung quy vẫn không có thể đánh nổi bọn chúng.
“Xem ra, ta đã tới cực hạn.”
Nhìn năm tên cường giả cấp Bán thần trước mắt, Mộc Phàm cũng không hề sợ hãi.
“Nhân loại, đề nghị của ta vẫn còn hiệu lực, lại đây, thần phục, ta ban cho ngươi một mạng.”
Sinh vật Bán thần nữ tính kia lại mở miệng, khuôn mặt động lòng người làm người ta khó mà quên được.
Nhưng Mộc Phàm không quan tâm, ngược lại mang vẻ mặt châm chọc.
“Năm đánh một cái đều không bắt được ta, các ngươi là Bán thần kém cỏi nhất mà ta từng thấy.”
Lời này làm năm tên Bán thần tức xịt khói.
“Nhân loại, sức của mình ngươi không ngăn không được thần uy của chúng ta.”
Sinh vật Bán thần sinh mỹ lệ khẽ lắc đầu, thở dài nói.
Mộc Phàm bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Ai nói với các ngươi là ta chỉ có một mình?”
“Cái gì?”
Năm tên Bán thần vừa nghe xong sửng sốt, sau đó đồng tử co rụt lại.
Răng rắc!
Chỉ thấy không gian sau lưng Mộc Phàm đột nhiên vỡ ra, từ bên trong có một bóng dáng mờ ảo chậm rãi đi ra, thần uy cường đại lan tràn.
Oanh!
Một người có dáng vẻ tương tự như Mộc Phàm đi ra, toàn thân bao phủ bởi ánh sáng, tựa như thần linh giáng thế, thần uy mênh mông cuồn cuộn.
“Thần linh?”
Năm tên Bán thần kinh hoảng la lên, nhìn chằm chằm bóng dáng đột nhiên xuất hiện này, cảm giác khủng bố như đối diện thần linh.
“Chiến!”
Mộc Phàm hét to, thừa dịp đối phương đang kinh hãi, bộc phát lực lượng, nháy mắt công kích mãnh liệt.
Có hai Mộc Phàm, vừa xuất hiện chính là phân thân Thần thai.
Còn Hỏa ma thì đang tọa trấn khu mậu dịch Vạn tộc, nếu không sẽ là ba đánh năm, càng nhẹ nhàng hơn.
Nhưng hiện tại có phân thân Thần thai, áp lực đã giảm đi, rốt cuộc có thể thoải mái bùng nổ át chủ bài.
“Già thiên thủ!”
“Hoàng thiên ấn!”
Mộc Phàm vừa ra tay chính là hai thức cấm thuật, khiến năm tên Bán thần luống cuống tay chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận