Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 326: Tiểu Ách khủng bố

Lôi đình hội tụ, tựa như biển đổ xuống, lôi xà vô tận đan xen rít gào, nháy mắt bao phủ năm tên Bán thần.
Ầm ầm ầm...
Thiên lôi cuồn cuộn, oanh vào người năm Bán thần, khiến bọn chúng trở tay không kịp, thậm chí khiến hai tên bốc khói.
“Bán thần lại như thế nào, ta cũng không ngại giết!”
Trong biển sấm sét cuồn cuộn, Mộc Phàm dẫm lên hàng tỉ lôi đình đạp không mà đến, tựa như Lôi thần giáng thế, khiến tất cả chấn động.
Nhân loại toàn thế giới đều thấy được cảnh này.
Bọn họ không nghĩ tới trong nhân loại còn có một cường giả như vậy, sức của một người mà chắn năm Bán thần, quả thực không thể tin được.
“Mộc Phàm, cố lên!”
Trong Long Thành, có không ít người tham gia chi viện Long Thành nhận biết Mộc Phàm.
Những người đến từ cao giáo Thanh Bắc, Nặc Á, Thanh Trĩ, Lý Diệu Diệu không ai không bị thực lực cường đại của Mộc Phàm làm chấn động.
Lúc này bọn họ mới nhận thức được thực lực thật sự của Mộc Phàm, thì ra hắn cường đại tới mức này, có thể một mình đại chiến năm Bán thần dị tộc mà không bại.
Sự hưng phấn, kiêu ngạo đột nhiên sinh ra.
“Mộc ca, chơi chết bọn chúng!”
Còn có một số người khác cũng nhận biết Mộc Phàm kêu to, kích động.
Ttrên tường thành, trong một phân đội, có một tên béo khoác một bộ trọng giáp, khiêng một thanh chiến chuỳ to, gương mặt thịt mỡ bởi vì hưng phấn mà run run.
Những người chung quanh kinh ngạc nhìn hắn.
“Mập mạp, ngươi quen biết vị cường giả kia?” Có đồng đội kinh ngạc hỏi.
Bộ dạng phấn mập mạp phấn khởi như vậy, hiển nhiên là nhận thức vị cường giả nhân loại độc chiến năm Bán thần kia.
“Biết, đương nhiên biết.”
Mập mạp hưng phấn kêu to: “Hắn chính là huynh đệ của ta, chúng ta là bạn từ nhỏ, trời ạ, ta chưa từng biết Mộc ca của ta lợi hại như vậy.”
“Mộc ca, đánh chết chúng nó.”
Mập mạp quơ chân múa tay, đồng đội chung quanh nhìn nhau, khiếp sợ không thôi.
Mập mạp dung mạo bình thường này thế mà quen biết người đang chiến đấu với năm Bán thần dị tộc, có vẻ quan hệ cũng rất tốt.
Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người nhìn mập mạp đều phát sáng.
“Béo ca, nhớ dẫn theo các huynh đệ nha.”
“Đúng đúng, béo ca, ngươi nhất định phải dìu dắt chúng ta.”
Rất nhanh, một đám thành viên tiểu đội tụm lại, hưng phấn nhìn mập mạp, ríu rít không ngừng.
Đây là lôi kéo a.
Trong đội ngũ, một vị thiếu nữ khoác chiến giáp che mặt, không có mặt mũi nào nhìn.
Nàng chính là Tiêu Văn, nhìn Mộc Phàm đang đại phát thần uy, lực chiến năm Bán thần trong hư không, lộ vẻ hưng phấn cùng sùng bái.
“Mộc Phàm ca ca quả nhiên lợi hại, đây là cảnh đại chiến kiếp trước, rốt cuộc ta đã có thể tham dự.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Văn tràn đầy vẻ hưng phấn, cuộc chiến bảo vệ Long Thành kiếp trước có thể nói là khiến thế nhân chấn động, từ đó uy danh của Mộc Phàm vang dội.
Đúng là trận chiến này kéo màn trăm năm giằng co giữa nhân loại cùng ba mươi sáu tộc Hắc vực, cũng tạo nên vô số anh hùng, vô số cường giả nhân loại ra đời.
Mộc Phàm chính là một ngôi sao sáng nhất, chói mắt nhất.
Nhưng bởi vì vậy, khi ngôi sao này rơi xuống, như có phản ứng dây chuyền, vô số cường giả nhân loại cũng lần lượt ngã xuống, chúng tinh ảm đạm.
“Kỳ quái, kia là ai?”
Lúc này, Tiêu Văn chú ý tới một người khác.
Đó là Tiểu Ách, khoác áo đen, nhìn không thấy gương mặt, không ai biết lai lịch của nàng.
Điều làm Tiêu Văn khiếp sợ, khó hiểu chính là cuộc chiến bảo vệ Long Thành kiếp trước không có người này, bên cạnh Mộc Phàm cũng không có.
Sao lại thế này, vì sao hiện tại có thêm một người, một người chưa từng xuất hiện bao giờ?
“Ngươi không phải nhân loại, vì sao giúp đỡ nhân loại?”
Lúc này, trong hư không, Tiểu Ách đứng trước mặt hơn mười cường giả Truyền kỳ, bao gồm tám gã thống soái cấp Sử thi, bọn chúng tức giận nhìn nàng.
Hơi thở Tiểu Ách phát ra căn bản không phải nhân loại, vì sao cố tình trợ giúp nhân loại?
“Đại nhân kêu ta giết các ngươi.”
Tiểu Ách lạnh nhạt nói một câu, làm đám cường giả dị tộc trước mắt tức khắc bạo nộ.
“Giết nàng.”
Oanh!
Mới vừa nói xong, liền có cường giả Truyền kỳ lắc mình đến gần, móng vuốt ngưng tụ lực lượng đáng sợ chộp tới Tiểu Ách, muốn xé nàng thành mảnh nhỏ.
Đối mặt với sự tấn công bất ngờ là sinh vật Truyền kỳ, Tiểu Ách vẫn không nhúc nhích, người ngoài thấy nàng như đã bị dọa ngốc rồi.
Nhưng ngay lúc này, công kích của đối phương đột nhiên quay ngược lại, hung hăng bắn về phía một sinh vật Truyền kỳ khác.
Phịch một tiếng, sinh vật Truyền kỳ kia không kịp trốn tránh, ngơ ngác ăn một chiêu của đồng đội, thiếu chút nữa treo mạng.
“Phốc... khốn nạn, ngươi đang làm gì?” Sinh vật Truyền kỳ này hộc máu lùi lại, giận tím mặt.
Hai mắt nó phẫn nộ trừng đối phương, đang êm đẹp sao lại đánh ta?
Các cường giả dị tộc khác cũng ngây ngốc nhìn hai tên này, người một nhà đánh người một nhà sao?
“Không... Không phải, ta... Ta cũng không biết sao lại thế này.”
Sinh vật Truyền kỳ kia mờ mịt, rõ ràng là nó vừa công kích kẻ áo đen đối diện, vì sao đột nhiên lại trúng người một nhà?
Nó ngơ ngác nhìn về phía đối diện, hai mắt phun lửa giận: “Nhất định là ngươi giở trò quỷ, tìm chết.”
Rầm!
Cường giả Truyền kỳ lợi hại thế nào, hội tụ lực lượng cực đại, trực tiếp đánh về phía Tiểu Ách, nếu trúng phải chiêu này, cả cường giả cùng cấp không chết cũng tàn.
Nhưng một màn quỷ dị lại xuất hiện, năng lượng cường đại sắp đánh trúng Tiểu Ách lại quay ngược, nện thật mạnh vào sinh vật vừa trúng chiêu kia.
Phụt, hai mắt sinh vật Truyền kỳ kia nhô lên, nhìn xuống thân thể của mình, đã bị đánh thủng một lỗ, hai mặt thông nhau.
Nó há miệng thở dốc, cuối cùng không thể nói thêm gì, chậm rãi ngã xuống, cứ như vậy mà đi đời nhà ma.
Hiện trường yên tĩnh, các sinh vật Truyền kỳ khác dại ra, ngây ngốc, há hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Những người khác thấy một màn như vậy đều sửng sốt, vẻ mặt ngây ngốc, rốt cuộc là chuyện gì?
“Thiên phạt.”
Tiểu Ách nhẹ nhàng nói hai chữ, những sinh vật Truyền kỳ, cường giả dị tộc đều ngạc nhiên không thôi, vẫn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên một hơi thở cực kỳ đáng sợ khoá chặt bọn chúng.
“Đây là...”
“Thiên phạt?”
Có sinh vật Truyền kỳ trừng to mắt, thấy trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một màn trời, mênh mông cuồn cuộn ùa tới.
Màn trời này như ngân hà rũ xuống, nuốt sống mười mấy sinh vật Truyền kỳ cùng một đám dị tộc chung quanh.
Chỉ trong nháy mắt, một đám dị tộc bị xoá sổ.
“A...”
“Thiên phạt, là thiên phạt.”
Từng tiếng la hét vang lên, mười mấy sinh vật Truyền kỳ ra sức chống cự, kêu rên thảm thiết.
Đáng tiếc, dù bọn chúng phản kháng thế nào cũng không tránh khỏi, bị thiên phạt xoá dần, không còn một tên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mười mấy sinh vật Truyền kỳ đã bị diệt.
Mà thiên phạt như ngân hà kia cũng biến mất một cách khó hiểu, giống như chưa từng xuất hiện.
Những tên cường giả dị tộc còn sót lại sợ hãi lui về phía sau.
Đây là một gia hoả khủng bố có thể triệu hoán thiên phạt.
“Ngươi, ngươi là Tai ách...”
Một tên thống soái cấp Sử thi trợn mắt, hoảng sợ hét to.
Còn chưa dứt lời liền nghe thấy tiếng sấm vang đùng đùng, tên cường giả cấp Sử thi đã bị một tia chớp đen nhánh đốt thành tro tàn.
Tiểu Ách bước từng bước tới gần, vài tên cường giả cấp Sử thi liền xoay người chạy.
“Trốn!”
Bọn chúng đã sợ hãi đến cực điểm, bị Tiểu Ách dọa vỡ mật, xoay người bỏ chạy, không màng tới mấy trăm vạn đại quân dị tộc.
Bọn chúng đã nhận ra thân phận của Tiểu Ách, Tai ách tộc, là chủng tộc mà vô số sinh vật dị tộc sợ hãi nhất, không muốn tới gần.
Nơi nào có Tai ách tộc xuất hiện, chắc chắn không có chuyện tốt.
Oanh!
Quả nhiên, nơi tiểu Tiểu Ách đi qua, vô số dị tộc tự dưng tử vong, có tên bị khe không gian đột nhiên xuất hiện nuốt mất.
Có tên bị không gian loạn lưu cuốn trôi xé nát, có tên bị đồng bạn không cẩn thận đánh nổ đầu, chết thê thảm.
Có vài tên dị tộc chết kỳ quái hơn nữa, tự nổ tung hóa thành thịt nát, vô số dị tộc khủng hoảng chạy trốn.
Cảnh này dừng trong mắt vô số nhân loại Long Thành, một đám xem mà ngây người.
“Là nàng?
“Sao lại là vị tai tinh này?”
Trên tường thành, Tiêu Văn vốn đang tò mò đột nhiên trừng to hai mắt, hoảng hốt nhìn Tiểu Ách đang đuổi giết mấy tên thống soái cấp Sử thi, cả người run run.
Nàng kinh hoảng, lẩm bẩm: "Sao lại là nàng, vị tai tinh kia đi cùng Mộc Phàm ca ca?”
“Trời đất, xong rồi.”
Sắc mặt Tiêu Văn tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nàng nhìn Mộc Phàm đang đại chiến năm Bán thần, trong ánh mắt mang theo một chút thương hại, bi ai, vô lực.
“Mộc Phàm ca ca a, ngươi chết chắc rồi, ta cũng không thể cứu được ngươi.”
Tiêu Văn lẩm nhẩm như bà điên: “Sao ngươi lại đi chung với nàng, xong hết rồi, đi với ai không đi lại đi cùng nàng, địa cầu có thể đột nhiên nổ tung hay không?”
“Xong rồi xong rồi, tai tinh chạy tới địa cầu, không ai cứu nổi.”
Không thể trách Tiêu Văn điên điên khùng khùng, bởi vì nàng biết rõ lai lịch của Tiểu Ách, vì biết nên mới khủng hoảng như thế.
Ở kiếp trước, vị này là tai tinh cấp vũ trụ a, đi đến đâu thì nơi đó liền có tai nạn, đi ngang qua một viên tinh cầu khiến nó tự dưng nổ tung, đi qua một thế giới, thế giới đó trực tiếp bị huỷ diệt một cách quỷ dị.
Phàm là sinh vật tiếp xúc với nàng đều chết thảm, bất luận địch ta, tóm lại, thấy Mộc Phàm mang theo siêu cấp tai tinh này, Tiêu Văn cảm thấy tuyệt vọng.
“Tiến công!”
“Giết sạch dị tộc!”
Đúng lúc này, tất cả viện quân nhanh chóng phản công theo mệnh lệnh của người quản lý Khu thứ nhất.
“Giết!”
Kèn phản công được thổi vang, mấy chục vạn người đồng thời tỉnh táo lại, không chút do dự, cầm lấy vũ khí trực tiếp giết ra bên ngoài Long Thành.
“Mập mạp, đấu võ.”
Tiêu Văn cũng tỉnh táo lại, vứt đi tạp niệm, một thanh phi kiếm vờn quanh nàng, tiếp lấy mập mạp cùng nhau đi theo đội quân giết ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận