Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 237: Dạy học?

----
Một đám người ngây ngốc nhìn Mộc Phàm đang thu thập chiến lợi phẩm.
“Hiệu trưởng, chuyện này...” Một vị đạo sư ngơ ngác mở miệng.
Nhưng chưa nói hết câu đã bị Diêm Thanh Sơn giơ tay ngăn lại.
Hắn trước hút tẩu thuốc, vui tươi hớn hở nhả khói, nói: “Người trẻ tuổi, có tinh thần phấn chấn, có bốc đồng, là tấm gương cho các ngươi học tập.”
“...”
Mọi người không nói gì, hiệu trưởng đã nói như vậy, ai dám phản đối?
Chỉ nghe Diêm Thanh Sơn nhàn nhạt nói: “Các ngươi đã quên ai cứu các ngươi một mạng sao?”
“Lần này Hắc uyên tộc đưa tới một đám cường giả, nếu không có Mộc Phàm ở đây, chúng ta một người cũng không sống nổi.”
Vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều im lặng.
Mọi người đều cúi đầu, đúng vậy, hiệu trưởng nói rất đúng, lần này nếu không có Mộc Phàm, ai dám nói mình có thể sống sót?
Nhìn xem Hỏa ma thành thành thật thật trước mắt đi, sinh vật cấp Bán thần, không có Mộc Phàm bọn họ có thể đối kháng mới là lạ.
Nghĩ như vậy, nhìn Mộc Phàm giống như một con ong mật chăm chỉ thu thập đồ vật của đám cường giả Hắc uyên tộc liền cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Mạng đều do hắn cứu, thu thập chiến lợi phẩm có gì không thể?
Nói khó nghe một chút chính là người ta không đòi phí cứu mạng các ngươi đã không tệ rồi.
Diêm Thanh Sơn hút một hơi, phun mây nhả khói, vui vẻ thoải mái nhìn Mộc Phàm thu thập chiến lợi phẩm, càng xem càng hài lòng.
“Hiệu trưởng, hắn...” Phục Hải đang muốn mở miệng lại bị Diêm Thanh Sơn ngăn cản.
Hắn khẽ lắc đầu nói: “Không thể nói, có một số việc các ngươi không hiểu, ta cũng không hiểu, nhưng bên trên đều có tính toán, chúng ta chỉ là người đứng xem.”
“Nhìn là được rồi.”
Diêm Thanh Sơn cười tủm tỉm nhìn Mộc Phàm, sau khi thu thập xong chiến lợi phẩm, hắn mang vẻ mặt bất mãn lẩm nhẩm đi tới.
“Quỷ nghèo, một đám quỷ nghèo.”
Bọn họ nghe thấy tiếng Mộc Phàm hùng hùng hổ hổ, quay sang nhìn nhau.
Chỉ thấy trong tay Mộc Phàm cầm một đám đồ trữ vật, có nhẫn, vòng tay, một ít hộp trữ vật, nhưng bên trong không chứa đựng gì nhiều.
Kiểm tra một hồi, sắc mặt Mộc Phàm đen thui.
Một đám cường giả Hắc uyên tộc nhưng trên người không có mấy thứ tốt.
Chỉ có chút ít tinh thể năng lượng, hắn xem mà muốn chửi ầm lên, một đám quỷ nghèo, còn chạy tới này lắc lư.
“Như thế nào, thu hoạch không nhiều sao?” Diêm Thanh Sơn cười tủm tỉm hỏi.
Mộc Phàm thở dài nói: “Thôi, đừng nói nữa, đám Hắc uyên tộc này nghèo đến không xu dính túi, trong mười mấy đồ trữ vật không có một bảo vật cấp cao nào.”
“Bảo vật Truyền kỳ cũng không có một cái, thật nghèo.”
Lời hắn nói khiến mọi người á khẩu không trả lời được, đều có chút ngốc.
Hoá ra ngươi muốn bảo vật Truyền kỳ a.
Ngay cả Diêm Thanh Sơn cũng sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến trên người Mộc Phàm có một bảo cung Truyền kỳ, nhưng nghĩ tới thân phận bí mật của hắn liền bình thường trở lại.
Hắn cười khổ nói: “Bảo vật Truyền kỳ nào có nhiều như vậy?”
“Theo ta được biết ở dị vực có không ít bảo vật Truyền kỳ, nhưng đều có cường giả bảo hộ, thậm chí có chủ nhân cường đại.”
Diêm Thanh Sơn nhẹ giọng giải thích, an ủi: “Đừng để ý, những bảo vật đó về sau sẽ có, lần này ít nhiều gì cũng nhờ ngươi, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng.”
“Ta quyết định mời ngươi làm hiệu trưởng danh dự của Thanh Bắc, đạo sư kim bài, tiền lương tùy ý ngươi muốn.”
Hiệu trưởng vừa mở miệng, khiến mọi người sợ ngây người.
Cả Mộc Phàm đều sửng sốt, sao lại nói đến chuyện này, ta còn là học sinh đó.
Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hiệu trưởng, hình như không phải nói giỡn, chẳng lẽ là thật?
Mộc Phàm nghĩ ngợi rồi nói: “Hiệu trưởng, chuyện đạo sư thì thôi đi, ta không dạy được người khác, còn chức hiệu trưởng danh dự, vẫn nên từ bỏ, ta sợ bị đánh chết.”
“...”
Mọi người nghe xong đồng thời trợn mắt, âm thầm nói thầm, ai dám đánh ngươi, ngươi không đánh chết người ta thì thôi chứ.
Nhìn xem bảo tiêu bên cạnh ngươi đi, một con Hỏa ma cấp Bán thần, ai dám chọc ngươi nga.
Mọi người dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cảm giác áp lực trong lòng biến mất.
Trên người Mộc Phàm không có sự áp bách mãnh liệt, cảm giác áp lực trước đó đột nhiên biến mất, làm cơ thể nhẹ nhõm không ít.
“Mộc Phàm, ta muốn bái ngươi làm sư phụ.”
Đột nhiên, có người mở miệng nói một câu làm mọi người kinh ngạc.
Bái sư?
Mộc Phàm kinh ngạc ngẩng quay sang nhìn, người mở miệng là Quân Mạc Tiếu, đang sùng bái nhìn hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm xấu hổ cười: “Xin lỗi, ta không thu đồ đệ.”
“Không đúng a.”
Quân Mạc Tiếu lập tức nói: “Ta nghe nói ngài đã thu Mặc Huỳnh làm đồ đệ, trong trường học đều bàn tán.”
“Đúng đúng.”
Mọi người lập tức phản ứng kịp, vội vàng phụ họa.
Sắc mặt Mộc Phàm tối sầm, thầm mắng, tin tức này là ai truyền ra ngoài?
Hắn cũng kinh ngạc, mình thu Mặc Huỳnh làm đồ đệ nhưng chưa bao giờ truyền ra, là ai thiếu đạo đức như vậy?
“Hắt xì!”
Oanh!
Lúc này, trong một gian phòng luyện khí ở học viện truyền đến một tiếng nổ mạnh, tiếp theo có bóng người đen thui chạy ra, cả người đen như mực, còn bốc khói.
“Quái thay, ai nhắc ta, hại ta nổ lò.” Mặc Uyên phẫn nộ không ngừng mắng chửi.
Vừa rồi hắn đang luyện khí, đột nhiên hắt xì, kết quả dẫn tới nổ lò, thân thể bị nổ đen thui, thiếu chút nữa liền ngỏm rồi.
........
Bên kia, Mộc Phàm nhìn một đám cường giả Siêu phàm muốn bái sư, đều là học sinh lưu lại học tập.
Cả một ít đạo sư, đặc biệt là Trận pháp sư đều cuồng nhiệt nhìn Mộc Phàm, đặc biệt Phục Hải, hai mắt lão sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.
“Mọi người đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.”
Mộc Phàm hơi sợ sợ lui về phía sau, nói: “Ta nói trước, ta chỉ thích nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, các ngươi đừng làm bậy a.”
“Ha ha ha...”
Diêm Thanh Sơn bị chọc cười, miệng đầy khói thiếu chút nữa bị sặc.
Hắn bình tĩnh mới nói: “Tốt, việc này cứ như vậy, hiện tại ngươi đã có tư cách mở lớp học, trở thành một tên đạo sư.”
“Hơn nữa, ta phát giác ngươi là đạo sư toàn hệ, thiên tài thế này sao có thể bỏ qua?”
Diêm Thanh Sơn nói tiếp: “Chỉ cần ngươi đáp ứng trở thành đạo sư kim bài của Thanh Bắc, ngươi có thể tùy tiện ra yêu cầu, dù là đãi ngộ hay phúc lợi, tóm lại ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó.”
“Thật sự sao?” Hai mắt Mộc Phàm tỏa sáng, thật sự có chuyện như thế?
Diêm Thanh Sơn gật gật đầu, nói: “Chỉ cần ngươi giảng bài, ta có thể bảo đảm ngươi muốn cái gì đều có, không có ta tự mình đi tìm cho ngươi.”
“Giảng bài sao?” Mộc Phàm suy tư gì đó.
Nhìn hắn động tâm, Diêm Thanh Sơn lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: “Ngươi không biết nha, một ít tông sư giảng bài, một phút hơn một ngàn vạn, hơn trăm triệu đều là chuyện nhỏ.”
“Đương nhiên, nếu ngươi không thích tiền, còn có các phúc lợi khác, ví dụ như ngươi dạy ra mười tên, tám tên cấp Siêu phàm, cấp Nhập thánh, mặt mũi lớn cỡ nào a.”
Có thể nói là Diêm Thanh Sơn vắt hết óc, muốn cột Mộc Phàm vào học viện Thanh Bắc, dùng hết khả năng phát huy ra nhiệt huyết của hắn.
“Một phút một trăm triệu?” Hai mắt Mộc Phàm sáng rực.
Có tiền, vậy dễ làm a.
Nghĩ lãi cũng đúng, mở lớp học, truyền thụ một chút tri thức tu luyện cao thâm, luyện khí, luyện đan, trận pháp,...
Một phút liền thu được một trăm triệu, mười phút một tỷ, một giờ sáu mươi phút còn không phải là sáu tỷ sao?
Tốc độ kiếm tiền như vậy vẫn rất khả quan, nói thật là Mộc Phàm động tâm.
Vừa mới đốt hai mươi tỷ, đang cần tiền xài đây, đề nghị của Diêm Thanh Sơn thật sự khắc vào lòng hắn a, không có biện pháp, tại nghèo đó.
“Được, ta sẽ suy xét thêm.” Mộc Phàm không có đáp ứng liền.
Nói là suy xét thêm, thật ra đã quyết định rồi, chỉ là tạm thời còn chưa lên kế hoạch thôi, chờ lần sự tình này kết thúc rồi tính tiếp.
“Đúng rồi hiệu trưởng, mấy thứ này để ngươi xử lý đi.”
Mộc Phàm nói rồi đưa mười mấy đồ trữ vật cho Diêm Thanh Sơn.
Những thứ này đều là lấy từ trên người đám Hắc uyên tộc, không có nhiều thứ đáng giá, hắn đã cầm không ít tinh thể năng lượng.
Còn chút tài liệu luyện đan, luyện khí, trận pháp gì đó hắn cũng lấy, dư lại không nhiều lắm thì đưa hết cho Diêm Thanh Sơn.
Làm người không thể một mình ăn sạch, chừa chút canh cho người ta vẫn tốt hơn.
“Được, sau khi trở về ta sẽ ghi chép một lần khen thưởng.”
Diêm Thanh Sơn gật gật đầu tiếp nhận đồ vật, thu lại.
Hắn liếc mắt liền nhìn ra Mộc Phàm đã thu đồ của đầu lĩnh Hắc uyên tộc, gia hỏa kia mới là dê béo, chắc chắn có thứ tốt.
Nhưng hắn coi như không nhìn thấy, không hề nói tới.
“Tốt, kế tiếp chúng ta sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ đánh trở về, đoạt lại tiết điểm không gian số hai.”
Diêm Thanh Sơn lớn tiếng nói, kêu mọi người chỉnh đốn một phen, chuẩn bị đánh trở về.
Mọi người đều đang nghỉ ngơi, mình Mộc Phàm đi tới cạnh dung nham, ngồi bên bờ dung nham sôi trào, bắt đầu xem xét đồ trữ vật cuối cùng trong tay.
Đó là nhẫn trữ vật của đầu lĩnh Hắc uyên tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận