Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 450: Tiên thiên chí bảo

Phanh!
Thái Nhất phun máu bay ra, thế mà bị Mộc Phàm đả thương.
Trên mặt hắn lộ vẻ tức giận, tuyệt chiêu của mình bị đối phương dùng một ngón tay phá rớt không nói, còn khiến hắn bị thương.
Tuy nói thương thế không nặng, nhưng lại làm hắn mất mặt.
Đặc biệt là bị thương trước mặt Dao Trì, lòng tự trọng bị đả kích nặng nề.
“Khốn tiên thằng!”
Mộc Phàm nhân cơ hội tế ra Khốn tiên thằng, cấp tốc lao đi.
“Hừ, Khốn tiên thằng vốn là bảo vật của ta, vô dụng với ta.”
Thái Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên thổi một hơi, Khốn tiên thằng thế mà dừng lại, tiếp theo hóa thành một tia sáng chui vào trong cơ thể hắn.
Một màn này làm Mộc Phàm sửng sốt.
“Hệ thống, sao lại thế này?” Mộc Phàm chỉ có thể hỏi hệ thống.
Không phải đã bị luyện hóa sao, vì sao còn đối phương có thể thu hồi.
“Ký chủ, Khốn tiên thằng được chế tác từ một sợi gân của hắn, là một bộ phận thân thể hắn, tự nhiên có thể thu hồi.”
Hệ thống nhanh chóng giải thích.
Lúc này Mộc Phàm mới bừng tỉnh, thì ra Khốn tiên thằng làm từ một sợi gân của người ta, trong lúc nhất thời hết chỗ nói rồi.
Thái Nhất này thật là, thế mà dùng gân mình làm thành bảo vật đưa cho Dao Trì?
“Thấy được chứ, Khốn tiên thằng vô dụng với bổn tọa.” Vẻ mặt Thái Nhất âm trầm, ánh mắt nhìn Mộc Phàm mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Mộc Phàm không lời gì để nói, còn Dao Trì thì tức giận nhìn Thái Nhất, thì ra gia hỏa này đưa gân mình cho nàng.
“Thái Nhất, ngươi hố ta?” Dao Trì phẫn nộ quát.
Lúc này, Thái Nhất có chút xấu hổ, giải thích: “Không phải như ngươi nghĩ, trước tiên đừng nóng giận, chờ ta giết hắn rồi giải thích với ngươi.”
Oanh!
Nói xong, Thái Nhất chợt lóe thân giết đến, hai bóng rồng ảnh đồng thời bắn về hướng Mộc Phàm, lực lượng cường đại mang theo hơi thở hủy diệt đập vào mặt.
Đối mặt với Thái Nhất tập sát, Mộc Phàm vẫn bình tĩnh, song quyền vung lên, một quyền nối tiếp một quyền, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phanh phanh phanh...
Càng đánh càng kịch liệt, thậm chí tung hết thủ đoạn, không hề giữ lại.
Nhưng càng đánh, Thái Nhất càng kinh ngạc, bởi vì lực lượng của Mộc Phàm rất cường đại, thậm chí hắn có cảm giác bị áp chế.
“Thiên lôi bí pháp!”
“Ngũ hành đại tiên thuật!”
Đột nhiên, Mộc Phàm thi triển hai loại bí pháp cường đại khiến Thái Nhất không kịp trở tay, chật vật bay ngược ra, khóe miệng tràn máu.
“Thái Nhất, ta tới giúp ngươi.”
Nhìn Thái Nhất rơi xuống hạ phong, Dao Trì ngồi không yên.
Mộc Phàm quá cường đại, nàng biết mình mà không hỗ trợ thì rất có thể Thái Nhất sẽ bị đánh bại, cho nên nhanh chóng ra tay với Mộc Phàm.
“Tụ tiên kỳ, phong!”
Dao Trì vừa ra tay, trực tiếp tế ra một hồ lô nhỏ màu đỏ, từ bên trong phun ra bốn lá cờ nhỏ, nháy mắt hóa thành một lồng giam giam cầm Mộc Phàm.
Đây là bảo vật Tụ tiên kỳ, còn có tên là Cấm tiên kỳ, là một kiện Tiên thiên linh bảo cường đại, có thể tụ tập tiên lực hình thành lồng giam.
Đương!
Đúng lúc này, một tiếng chuông truyền đến, chấn đến tiên hồn Mộc Phàm lắc lư, ý thức mơ hồ, thiếu chút nữa liền trầm luân.
Khi tỉnh táo lại tức khắc nhìn thấy Thái Nhất một tế ra một cái chuông, có sương mù xám xịt bao vây, hơi thở khủng bố.
“Tiên thiên chí bảo, Hỗn độn chung?”
Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, cảm nhận được nguy hiểm, Dao Trì giam cầm cũng không sao, căn bản không có lực sát thương, Thái Nhất thì khác.
Hỗn độn chung chính là một kiện Tiên thiên chí bảo, một bảo vật cực mạnh mà vũ trụ dựng dục lúc sơ khai.
Bề mặt chung lập loè nhật nguyệt tinh thần, địa hỏa phong thuỷ vờn quanh, hỗn độn sương mù sôi trào, vô cùng huyền diệu, cò thể giam cầm thời gian, trấn áp không gian.
Uy năng của bảo vật này rất khủng bố!
“Cấm!”
Thái Nhất quát lạnh, Hỗn độn chung xoay tròn, rũ xuống hỗn độn chi khí, giam cầm thời gian, không gian chung quanh Mộc Phàm.
Dưới hai tầng giam cầm, Mộc Phàm không thể nhúc nhích.
“Hỗn độn chung thật là lợi hại.”
Hai mắt Mộc Phàm sáng quắc nhìn chằm chằm Hỗn độn chung, nếu mình có được bảo vật này, chắc chắn lĩnh ngộ đối với thời gian cùng không gian sẽ tiến thêm một bước.
“Hừ...” Thái Nhất lạnh lùng cười nói: “Có chút kiến thức, đây là chí bảo cộng sinh của bổn tọa, có thể trấn áp thời không, ngươi chết dưới nó cũng có ý nghĩa.”
“Đừng nói nhảm, ta phải chính tay giết hắn.”
Dao Trì bên cạnh lạnh lùng, cầm một cái roi đi tới, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Mộc Phàm nhíu mày, cười khổ nói: “Dao Trì, ngươi cũng quá nhẫn tâm đi, còn không phải là ta không cẩn thận nhìn ngươi một chút, ngươi liền muốn giết ta?”
“Yên tâm, đây là bí mật của chúng ta, ta sẽ không nói cho Thái Nhất biết.”
Lời Mộc Phàm nói làm Thái Nhất tái mặt, hai mắt đỏ lên, hừng hực lửa giận.
Dao Trì đỏ mặt, giận tới mức suýt ngất xỉu, người này sao mặt dày vô sỉ như thế, nói như mình với hắn có gì đó mập mờ vậy.
“Ta giết ngươi.” Dao Trì còn chưa bạo nộ thì Thái Nhất đã nhịn không được rồi.
Chỉ nghe hắn rít gào, cầm Hỗn độn chung nện vào đầu Mộc Phàm, nếu bị đánh trúng, không chết cũng tàn.
Đương!
Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, Hỗn độn chung bị chặn.
Đỉnh đầu Mộc Phàm có một cái đỉnh lơ lửng, vừa xuất hiện tức thu hút tiên khí vô tận, nháy mắt bộc phát uy năng cường đại, thế mà bức lui Hỗn độn chung.
“Tiên thiên chí bảo?” Thái Nhất cả kinh nhìn tiên đỉnh.
Đỉnh này ẩn chứa huyền ảo tiên thiên, hiển nhiên giống với Hỗn độn chung của hắn, là một kiện Tiên thiên chí bảo, hơn nữa uy lực không tầm thường.
Nhưng sao có thể, Tiên thiên chí bảo chưa bao giờ có dạng đỉnh, vì sao đột nhiên xuất hiện một kiện, chẳng lẽ là chí bảo cộng sinh của tên này?
“Hệ thống, hắn nói tiên đỉnh là Tiên thiên chí bảo?” Mộc Phàm cũng bất ngờ, chưa bao giờ để ý tới cấp bậc của tiên đỉnh.
Nhưng Thái Nhất nói đây là Tiên thiên chí bảo.
“Đúng vậy ký chủ, bởi vì tiên đỉnh đi theo ký chủ ngươi xuyên đến hỗn độn, nhập cư trái phép trở thành một kiện Tiên thiên chí bảo.”
Nghe hệ thống giải thích xong, Mộc Phàm ngơ ngác.
Mẹ nó, bảo vật còn có thể nhập cư trái phép trở thành Tiên thiên chí bảo, thể nói kiểu này sao?
“Theo như ngươi nói, vậy có phải ta đây cũng trở thành Tiên thiên thần linh hay không?” Mộc Phàm hỏi thêm.
Ai ngờ hệ thống trả lời chắc nịch: “Đúng vậy ký chủ, hiện tại ngươi chính là Tiên thiên thần linh, xem như nhóm sinh linh đầu tiên trong hỗn độn.”
“....” Mộc Phàm có chút dở khóc dở cười.
Mình nhập cư trái phép trở thành Tiên thiên thần linh, ngẫm lại cũng đúng, có thể xuất hiện trong thời kỳ này thì tất nhiên là Tiên thiên thần linh rồi, được quy tắc tán thành.
Cả tiên đỉnh của hắn cũng trở thành Tiên thiên chí bảo.
“Dù ngươi có Tiên thiên chí bảo cũng không thoát được Hỗn độn chung trấn áp.”
Thái Nhất lạnh lùng cười nói, không thèm để ý.
Đáng tiếc, hắn nhanh chóng cười không nổi.
“Trấn áp?” Mộc Phàm cười, vặn vặn cổ, thế mà khôi phục tự do dưới sự giam cầm của Hỗn độn chung.
Hắn nhìn Thái Nhất bằng ánh mắt châm chọc, nói: “Ngươi xem này, không phải ta rất tốt sao, trấn áp mà ngươi nói không hiệu quả với ta nha.”
“Không có khả năng!”
Thái Nhất kinh ngạc xen lẫn tức giận hét to, có vẻ khó tin.
Thời gian trấn áp, không gian giam cầm, thế mà không có hiệu quả.
“Ta không tin, thời không trấn áp!”
Thái Nhất bạo nộ, lại thao túng Hỗn độn chung trấn áp lần nữa.
Đáng tiếc lần này vô dụng, Mộc Phàm cầm tiên đỉnh trong tay, tung một kích đáp trả.
Đương, chung cùng đỉnh va chạm, thế mà song song văng ra, lực lượng cường đại đánh bay Dao Trì.
“Dao Trì.” Thái Nhất hô to, muốn cứu viện, nhưng Mộc Phàm nhanh hơn một bước.
Vù!
Mộc Phàm chợt lóe, chớp mắt đi tới cạnh Dao Trì, tiên đỉnh lơ lửng trên đầu nàng, buông xuống tiên quang giam cầm lấy nàng.
“Mau thả ta ra.” Dao Trì luống cuống.
Đáng tiếc, Mộc Phàm không để ý tới nàng mà là cười tủm tỉm, đánh ra từng đạo tiên ngân giam cầm nàng, phong tỏa tu vi của nàng.
“Dao Trì, ngươi thành thật ở đây, chờ ta giải quyết Thái Nhất rồi trở lại cùng ngươi bàn luận triết lý nhân sinh nha.”
Hắn nhỏ giọng nói một câu bên tai Dao Trì, nói xong cười tủm tỉm xoay người đi, không đợi Dao Trì tức giận liền lắc mình giết tới trước mặt Thái Nhất.
“Thái Nhất, tới chiến.”
Hai mắt Mộc Phàm bắn ra hai đạo tiên quang, chiến ý ù ù, thật vất vả mới gặp phải một gia hỏa có lực lượng ngang mình, tất nhiên không thể buông tha.
Hơn nữa ở nơi này tràn ngập năng lượng, có thể giúp mình khôi phục, trở nên càng cường đại hơn.
Đúng lúc có một tên Thái Nhất làm đá mài dao, dùng hắn để mài giũa bản thân, nhân cơ hội tiến thêm một bước.
“Giết!”
Thái Nhất quát lớn, cầm Hỗn độn chung giết qua.
Mộc Phàm hừ lạnh, nhấc tay nâng tiên đỉnh, hội tụ lực lượng toàn thân hung hăng nện tới.
Đương!
Ầm ầm ầm...
Hai người lại đánh nhau kịch liệt, lần này, cả hai đều tung ra át chủ bài lớn nhất, Hỗn độn chung, tiên đỉnh va chạm tạo ra lực phá hoại khủng bố.
Bọn họ từ mặt đất đánh lên không trung, thậm chí tiến vào Thiên hà mênh mông, bốn phía có hỗn độn vật chất sôi trào rít gào, tràn ngập năng lượng hủy diệt.
Vật chất hỗn độn vốn có thể hủy diệt vạn vật lại không thể thương tổn Mộc Phàm cùng Thái Nhất, ngược lại có hiệu quả rèn luyện cường đại đối với Mộc Phàm.
Càng được rèn luyện, thân thể Mộc Phàm càng cường đại, Vô thượng tiên thể đang tiến bộ với một tốc độ kinh người.
“Già thiên thủ!”
“Chúc Long diệt thế!”
Cả hai tung ra tuyệt chiêu.
Mộc Phàm một tay che trời, chưởng diệt càn khôn.
Hai bóng rồng của Thái Nhất hợp lại, hóa thành một con Chúc Long khủng bố, phun ra ánh sáng diệt thế.
Hai cổ lực lượng vừa va chạm, tức khắc tạo ra cảnh tượng đáng sợ, không có nổ mạnh, không có tiếng vang, chỉ có sự tịch diệt.
“Hoàng thiên ấn!”
Mộc Phàm nhân cơ hội đánh ra thêm một chiêu cấm thuật, đại ấn huy hoàng từ trên trời giáng xuống, mang theo thiên uy trấn áp.
Phanh, Chúc Long nổ nát.
Vẻ mặt Thái Nhất âm u, đôi tay không ngừng đan xen, sau lưng ngưng tụ một vòng tròn đen nhánh, dần dần hóa thành một hố đen khủng bố.
“Còn có đại chiêu?” Mộc Phàm kinh ngạc, lại dùng một ngón tay đâm tới, đánh đòn phủ đầu.
“Tiệt thiên chỉ!”
Tiếng răng rắc vang lên, Thái Nhất phun máu tươi, vòng tròn bị một lóng tay chọc thủng, chia năm xẻ bảy.
Còn hắn bị phản phệ, trực tiếp trọng thương, nếu không có có Hỗn độn chung che chắn, có khả năng đã bị ngón tay này hủy diệt linh hồn.
“Ngươi chờ đó, bổn tọa với ngươi không chết không ngừng.”
Thái Nhất phẫn nộ rít gào một tiếng, cươi hai bóng rồng nhoáng lên, biến mất trước mắt Mộc Phàm trước mắt.
Nhìn Thái Nhất chạy trốn, Mộc Phàm có chút ngạc nhiên cùng bất ngờ, không hề nghĩ tới đối phương sẽ chạy trốn dứt khoát như thế, nhanh như chớp.
“Thái Nhất, lần sau gặp lại sẽ khiến ngươi răng rơi đầy đất.”
Mộc Phàm hừ lạnh, lời này làm Thái Nhất đang bỏ chạy phun một ngụm máu, thiếu chút nữa xoay người quay lại.
“Thái Nhất chạy rồi, tiếp theo chúng ta tán gẫu nhân sinh chút đi.”
Dao Trì nhìn Thái Nhất bị đánh bại rồi chạy mất mà dại ra, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nghe được lời này lập tức tỉnh táo lại.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi đừng tới đây...”
Dao Trì kinh hoàng nhìn Mộc Phàm đang bước tới gần, hoảng hốt tới cực điểm.
“Làm gì, đương nhiên là cùng nhau bàn luận triết lý nhân sinh nha.”
Mộc Phàm nở nụ cười xấu xa.
“Không được... Ngươi đừng tới đây.”
Từ Dao Trì thánh cảnh truyền đến một tiếng thét chói tai.
Thái Nhất đang chạy nghe được âm thanh này tức khắc bi phẫn, mặt tái mét, tức giận đến hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận