Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 152: Thế giới chưa biết

--
Bá...
Ánh sáng chợt lóe, Mộc Phàm liền tới một thế giới xa lạ.
“Đây là nơi nào?”
Mộc Phàm giương mắt đánh giá bốn phía, trong lúc nhất thời ngây dại.
Chỉ thấy đập vào mắt là từng cây nấm thật lớn, màu sắc sặc sỡ, tản ra từng điểm sáng, sáng lạn bắt mắt.
Có nấm cao như nhà lầu, có nấm nhỏ bằng bàn tay, dù to hay nhỏ cũng tản ra một loại ánh sáng sặc sỡ, đủ mọi màu sắc.
Vừa nhìn liền biết là nấm độc.
Nhưng những cây nấm độc này quá lớn, cao như nhà ba tầng, nấm bung ra tựa như một cái dù to cắm ở nơi đó.
Ở trên nấm còn có từng điểm sáng hồng hồng bay ra, rất diễm lệ.
“Tích... Phát hiện giống loài chưa biết, bắt đầu thu nhận số liệu.”
Lúc này, Tiểu Linh phát ra tiếng nhắc nhở, bừng tỉnh Mộc Phàm.
Lúc này hắn mới biết là cả cơ sở dữ liệu của Tiểu Linh cũng không có ghi chép mấy thứ này, hiển nhiên là lần đầu phát hiện.
Có rất nhiều giống loài dị vực, nhân loại địa cầu trước mắt thăm dò phát hiện cũng không có bao nhiêu, mấy cây nấm sặc sỡ trước mắt này chính là giống loài chưa biết.
“Tiểu Linh, mở hình chiếu, đi điều tra một chút.”
Mộc Phàm nghiêm túc, bắt đầu phân phó Tiểu Linh đi tra xét thế giới này, biết rõ rồi mới hành động.
Dù sao vừa tới thế giới dị vực xa lạ, không thể không cẩn thận, tra xét rõ ràng lại tính tiếp cũng không muộn.
Hơn nữa sau khi tới nơi này, Mộc Phàm liền cảm nhận được hơi thở còn sót lại của đám người Nặc Á, nhất định là bọn họ cũng tới thế giới này.
Hiện tại điều tra rõ ràng rồi mới đi tìm các nàng, dù sao cũng không rõ nơi này tồn tại nguy hiểm như thế nào.
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Tiểu Linh vỗ cánh trực tiếp bay đi, xuyên qua đám nấm lớn nhỏ rậm rạp, bắt đầu hướng tới nơi xa hơn.
Còn Mộc Phàm thì lưu lại tại chỗ, bởi vì nơi này có một vết nứt không gian, muốn quay trở về cần thông qua nơi này.
“Trước bố trí một chút, tránh cho không nhớ rõ vị trí.”
Mộc Phàm kiểm tra bốn phía, quyết định bố trí một cái trận pháp.
Nghĩ xong liền làm, chỉ thấy hắn lấy ra một đám kết tinh hỏa diễm, băng tinh, dùng máu Hàn băng thứ xà khắc hoạ trận văn, thiết lập một trận pháp phòng ngự trong rừng nấm sặc sỡ này.
Mục đích để bảo hộ cửa ra vào này, miễn cho bị phá hư dẫn tới có khả năng vĩnh viễn không thể quay về.
Đương nhiên đó là lúc trước, hiện tại dù cho nó bị phá hư thì Mộc Phàm cũng có biện pháp trở về, bởi vì hắn vừa mới dung hợp Hạt không gian.
Có loại năng lực đặc thù này có thể mượn dùng sức mạnh của hệ thống trực tiếp xuyên qua không gian loạn lưu trở lại thế giới của mình.
Nhưng cũng rất phiền toái, còn tốn nhiều tiền.
Ong!
Trên mặt đất, từng đường trận văn sáng lên, nhanh chóng đan xen hội tụ thành một trận pháp lớn, toàn bộ quá trình không đến nửa giờ.
Một băng một hỏa hai trận pháp đan xen lẫn nhau, dần dần dung hợp, hóa thành một loại trận pháp âm dương, một hỏa một băng hỗ trợ lẫn nhau.
“Xong!”
Mộc Phàm phủi tay, nhìn chung quanh một quầng sáng nhàn nhạt chung quanh, hài lòng gật gật đầu.
Cái đại trận băng hỏa này xem như đã hoàn thành, có thể ngăn trở cường giả cấp Siêu phàm công kích, trong thời gian ít nhất là mười phút sẽ không bị phá hư.
“Mở ra hình chiếu.”
Kế tiếp, Mộc Phàm mở ra hình chiếu ảo từ cổ tay do Tiểu Linh truyền tới, xem tình huống nó tra xét được.
* Khi mà lấy giấy báo nhập học Thanh Bắc thì huy hiệu học viên ẩn vào cổ tay.
Hình ảnh là Tiểu Linh chụp từ trên cao, thấy được phía dưới có rất nhiều nấm, lớn lớn bé bé nhiều không đếm xuể.
Đây là một rừng nấm, có năm màu sắc, thậm chí ở giữa không trung còn có một tầng mây mù năm màu.
“Khí độc!”
Mộc Phàm nhíu mày, nhìn đám mây mù năm màu, tự nhiên biết chúng nó là một loại khí độc.
“Đó là sinh vật gì?”
Rất mau, Tiểu Linh liền phát hiện có sinh vật, lập tức rà quét.
Sinh vật kia có thân thể thật dài, tựa như một con trùng to, thân thể lập loè nhiều màu sắc, từng vòng từng vòng màu, nhìn qua rất khủng bố.
Phốc!
Đột nhiên, con trùng kia nhắm ngay một cây nấm to phía trước, há mồm, nháy mắt có một cái lưỡi cuốn tới, hóa thành một cái lưới lớn bao nấm độc lại, kéo vào trong miệng.
Răng rắc, răng rắc, con trùng to này ăn luôn cây nấm độc, Mộc Phàm xem sửng sốt.
Con trùng to này thế mà có một cái lưỡi như tấm lưới?
Nếu không phải nhìn thấy, không chú ý tới sẽ bị cái lưỡi như tấm lưới này cuốn lấy nuốt vào bụng.
“Giống loài thật là cổ quái.” Mộc Phàm lắc đầu.
Cái con trùng to kia có thực lực không ra sao, hắn cũng không để ý, nhưng trông hơi ghê tởm, hơn nữa cả người nó toàn kịch độc thôi.
Tiểu Linh chỉ rà quét một chút, sau khi ghi chép số liệu liền bay đi, không ngừng tra xét thế giới xa lạ này.
Theo những thứ tra xét tiếp theo, Mộc Phàm thấy được một thế giới vô cùng quái dị, có các loại sinh vật hiếm lạ cổ quái, các loại thực vật hình thái khác nhau.
Hắn thậm chí thấy một sinh vật lớn như ngọn núi, trông giống một con sứa lớn, vô số xúc tu bay phấp phới trong không trung, lập loè ánh sáng năm màu.
Con sứa kia cũng là sinh vật rất đáng sợ, lơ lửng giữa không trung, rà xúc tu trên mặt đất, nơi nó đi qua, dù là sinh vật gì cũng bị nuốt vào bụng.
“Thế giới quỷ quái gì đây.” Mộc Phàm xem mà hãi hùng khiếp vía.
Căn cứ theo hắn quan sát, còn có kết quả mà hệ thống tính toán, con sứa lớn kia ít nhất là sinh vật cấp Nhập thánh.
Dị vực, quả nhiên rất nguy hiểm.
Vừa tới liền gặp được một con quái vật to ít nhất là cấp Nhập thánh, thậm chí có khả năng càng cường đại hơn, có không biết đặc thù năng lực.
“Rốt cuộc mấy nàng Nặc Á đang ở đâu?”
Một giờ sau, Tiểu Linh đã trở lại.
Nó hoàn thành nhiệm vụ, đã tra xét trong phạm vi mười cây số, phát hiện rất nhiều giống loài mới lớn lớn bé bé, đều là những thứ mà địa cầu chưa từng ghi chép lại.
Điều này đại biểu cho đây là một thế giới dị vực chưa từng có nhân loại đặt chân đến.
Chỉ là Mộc Phàm vô tình thăm dò thế giới này, hiện tại mấu chốt nhất chính là tìm được đám Nặc Á.
Nhưng trong phạm vi Tiểu Linh vừa dò xét cũng không có tung tích của các nàng, Mộc Phàm cảm giác sự tình càng lúc càng nghiêm trọng.
Tìm người trong thế giới xa lạ này quả thực còn khó hơn tìm kim trong biển rộng a.
“Làm sao bây giờ đây?” Mộc Phàm có chút lo lắng suy nghĩ.
Lại nghe trong đầu truyền đến tiếng hệ thống: “Ký chủ, rất đơn giản, không cần suy nghĩ phức tạp như vậy.”
“Đơn giản hả?” Mộc Phàm ngẩn người.
Chỉ nghe hệ thống trả lời nói: “Không sai, rất đơn giản, ký chủ nạp tiền a, bổn hệ thống có thể giúp ngươi tìm được người ngươi muốn tìm.”
“....” Mộc Phàm câm nín, thiếu chút nữa muốn đánh chết nó.
“Sao ngươi không nói sớm?”
Mộc Phàm có chút tức giận nói.
“Ký chủ không hỏi.”
Hệ thống trực tiếp đáp lại, Mộc Phàm nghe mà có chút dở khóc dở cười, lại là câu này, ta không hỏi ngươi liền không nói.
“Được rồi, đừng lòng vòng, mau nói phải nạp bao nhiêu tiền, tìm như thế nào?” Mộc Phàm không kiên nhẫn nói.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Chỉ cần nạp một ngàn vạn là ký chủ có thể mở ra một cái bản đồ toàn phương vị, toàn bộ thế giới dị vực đều hiện ra ở trước mắt ngươi.”
Mộc Phàm nghe xong trợn mắt, mừng rỡ: “Ngươi nói có thể mở ra một cái bản đồ toàn phương vị, có thể thấy toàn bộ thế giới dị vực sao?”
“Không sai, giống như bản đồ trong trò chơi.” Hệ thống trực tiếp đáp lại.
Nghe thế, Mộc Phàm mừng như điên, còn có chuyện tốt thế này, lúc trước sao lại không nói nha.
Bây giờ nói cũng không muộn, nhưng một ngàn vạn có chút đau lòng a, chỉ còn lại một ngàn bảy trăm hai mươi vạn, nạp xong xem như tới đáy túi a.
“Hệ thống, nạp tiền, mở ra bản đồ toàn phương vị.”
Mộc Phàm cắn răng quyết định.
Thứ này rất cần thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận