Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 295: Gia chủ điên rồi

Mộc gia, trong đại sảnh có một đám tinh anh gia tộc.
“Các vị, hội nghị hôm nay chủ yếu là vì chuyện biên cảnh Long Thành.”
Trên chủ vị, vẻ mặt gia chủ Mộc Hùng uy nghiêm đảo qua mọi người.
Trải qua một lần tẩy rửa, trên dưới Mộc gia đã đổi một số người, có thể nói toàn bộ bây giờ đều là tâm phúc của Mộc Hùng, dòng chính.
Còn những kẻ khác, đã sớm bị quét sạch sẽ.
“Gia chủ, ta cảm thấy hẳn là nên phái một đám tinh nhuệ đi, không chỉ vì cống hiến một phần lực lượng bản thân cho nhân loại.”
“Quan trọng hơn là có chiến tranh, sẽ có kỳ ngộ.”
“Không sai, lần này tám tộc dị vực liên hợp tiến công Long Thành, dù nguy hiểm nhưng đồng dạng cất giấu kỳ ngộ lớn.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu, đều nói thoả thích.
Mọi người nhất trí, đều muốn tham dự cuộc chiến bảo vệ Long Thành lần này, cống hiến một phần lực lượng của mình đồng thời thu hoạch chút lợi ích.
Không chỉ là Mộc gia, các đại gia tộc, thế lực khác đều sôi nổi khua chiêng gõ mõ chuẩn bị, phái lực lượng tinh anh đi chi viện Long Thành.
Tuy rằng bọn họ không phải là lực lượng chủ yếu, nhưng vẫn có thể nhặt chút hạt mè.
Ai cũng đều muốn vớt chỗ tốt, càng muốn có được thanh danh.
“Rất tốt, nếu mọi người đều nhất trí, ta đây tuyên bố...”
Mộc Hùng khí phách hăng hái đứng lên, đang muốn hạ lệnh.
“Ta phản đối!”
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, làm tất cả mọi người sửng sốt.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía cửa, vẻ mặt phẫn nộ, muốn nhìn xem là ai không biết điều như vậy, dám nhảy ra phản đối?
Mộc Hùng nghe được có người phản đối cũng giận dữ, đang định phát hỏa, đột nhiên cảm giác giọng nói này có chút quen tai a.
Ngay sau đó, Mộc Hùng trừng to mắt, rốt cuộc nghĩ tới ai rồi.
Sắc mặt hắn thay đổi, nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy một thiếu niên từ bên ngoài đi vào, không phải Mộc Phàm thì còn ai?
Mộc Phàm vừa tiến đến, cao tầng Mộc gia vốn giận dữ lập tức thay đổi sắc mặt, sôi nổi lộ ra nụ cười, trong mắt có chút kính sợ.
“Thiếu gia!”
Mọi người đồng thời đứng dậy hô một tiếng, đều nhịp, vừa rồi còn một bộ nổi giận đùng đùng, hiện tại lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Mộc Phàm gật gật đầu không để ý đến bọn họ, mà là đi tới trước mặt Mộc Hùng.
“Lão già, lão tổ có ở đây không?”
Hắn vừa tới gần liền đi thẳng vào vấn đề, làm Mộc Hùng ngơ ngác.
Mộc Hùng nhìn Mộc Phàm đột nhiên trở về, cười khổ nói: “Tiểu tử ngươi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng là ai nhảy ra phản đối ta đây.”
Nghe thế, Mộc Phàm liếc mắt một cái: “Thôi đi, trải qua chuyện lần trước còn ai dám phản đối ngươi nha, không phải đều bị ngươi lộng chết rồi sao.”
Mộc Hùng nghe vậy xấu hổ, thầm mắng, tiểu tử này biết thì biết, có thể đừng nói thẳng ra như vậy hay không, thật mất mặt.
Có lẽ, toàn bộ Mộc gia chỉ có hai người dám nói chuyện như vậy với Mộc Hùng, một là Mộc Phàm, một người khác tất nhiên là lão tổ Mộc gia.
“Lão tổ còn ở từ đường, tiểu tử ngươi trở về có chuyện gì, đòi tiền sao, ta lập tức kêu người chuyển qua.”
Mộc Hùng mở miệng nói, mọi người nhìn nhau, không một ai hé răng.
Cả vị kia quản gia kia đều cúi đầu, giống như đang xem ngón chân của mình, mọi người làm chuyện của mình, coi như không nhìn thấy.
Mộc Phàm lắc đầu nói: “Ta trở về không phải để đòi tiền, hơn nữa chút tiền ấy của ngươi còn chưa đủ cho ta dùng.”
Mộc Hùng đen mặt, hỏi: “Vậy ngươi trở về làm gì, trường học có việc gì sao, không thấy tiểu tử Mộc Hiên về nhà lần nào, thật không hiếu thảo mà.”
“Hắn a, đang nỗ lực tu luyện, ngươi không cần quan tâm.” Mộc Phàm xua xua tay cắt ngang lời hắn rồi nói.
“Ta vừa mới nghe các ngươi nói Mộc gia muốn điều động một đám tinh anh đi Long Thành tham dự cuộc chiến sao?”
“Không sai, có vấn đề gì?” Mộc Hùng kinh ngạc hỏi.
Trong chín khu, các đại gia tộc, thế lực, đều có suy nghĩ cùng quyết định như vậy, không chỉ mình Mộc gia.
Nhưng Mộc Phàm lại lắc đầu: “Các ngươi đi thêm loạn, mấy trái dưa vẹo táo nứt Mộc gia này đi có thể làm cái gì, đưa đồ ăn hay làm pháo hôi?”
Lời này rất đả kích người khác.
Cao tầng Mộc gia xấu hổ, có chút ảo não a, dù Mộc Phàm nói không đúng tí nào.
Nhưng không ai dám phản bác, bởi vì Mộc Phàm có thực lực này, nói các ngươi là đồ ăn thì các ngươi chính là đồ ăn, một đám chưa đến cấp tông sư còn muốn đi đánh giặc?
Không phải đi đánh giặc mà là đi đưa đồ ăn.
“Được rồi, lần này ta trở về chính là mang chuyện tốt cho gia tộc.”
Mộc Phàm xua xua tay, cắt ngang lời Mộc Hùng muốn nói.
Hắn nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, từ từ nói: “Ta có một sản nghiệp ở một khu trung lập của dị tộc, đúng lúc không có ai xử lý, muốn giao cho gia tộc.”
“Không biết lão già ngươi có hứng thú hay không?” Mộc Phàm nói xong nhìn Mộc Hùng.
Giờ phút này, Mộc Hùng ngây ngốc nhìn hắn, sản nghiệp trong khu trung lập dị tộc?
“Ngươi vừa mới nói gì, có một phần sản nghiệp ở khu trung lập sao?” Mộc Hùng kinh ngạc hỏi lại.
Hắn biết khu trung lập, thậm chí thế lực nhân loại các đại khu đều biết, có thể tới đi dạo, nhưng muốn thành lập căn cơ, đặt mua sản nghiệp rất khó.
Rất nhiều người, nhiều thế lực từng thử nhưng đều thất bại nặng nề.
Hiện tại Mộc Phàm nói có một phần sản nghiệp ở đó, có thể không khiến người ta khiếp sợ sao?
“Không sai, ta có không ít bất động sản, cửa hàng, không ai xử lý, đúng lúc giao cho lão già ngươi xử lý, dù sao các ngươi có thể kiếm tiền là được.”
Mộc Phàm không thèm để ý ném ra một đám giấy tờ bất động sản, cửa hàng, khế đất, chứng minh chúng thuộc về khu trung lập.
Đây là một đoạn đường phồn hoa, có cửa hàng, bất động sản,..., tóm lại là Mộc Phàm lấy được sau khi quét sạch những thế lực dị tộc kia.
Đúng lúc cho Mộc gia một chút chỗ tốt, chung quy nơi này dưỡng dục chính mình, xem như là báo đáp đi.
Làm người phải luôn tri ân, người ta không sinh ra ngươi nhưng nuôi lớn ngươi, đây là ân tình.
“Này... Những thứ này đều là?” Mộc Hùng trừng to đôi mắt, nhìn một đống khế đất giấy tờ của khu trung lập.
Hắn xem mà ngây dại, mấy thứ này đặt bên ngoài sẽ khiến vô số thế lực nhân loại tranh đoạt, chính là sản nghiệp khu trung lập a.
Nhân loại đánh vỡ đầu muốn đi vào nhưng không có biện pháp, hiện tại Mộc Phàm giao một đống lớn sản nghiệp khu trung lập cho hắn, tự nhiên khiến Mộc Hùng chấn động không thôi.
“Ực ực!”
Hắn nuốt nuốt nước miếng, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Ngươi thật sự giao cho ta xử lý sao?”
“Không cho ngươi thì cho ai?” Mộc Phàm liếc mắt.
Lão già này, có lòng cho ngươi, ngươi không cần sao?
“Vậy được, ta liền giúp ngươi xử lý, nhưng ta nói trước, lỗ vốn thì đừng trách ta, ta không có sức cho ngươi đánh đâu, tuy rằng không phải cha ruột nhưng ngươi không thể khi dễ người nhỏ yếu như ta nha?”
Lời này làm Mộc Phàm đen mặt, hắn thật sự hết chỗ nói rồi, ngươi tốt xấu là gia chủ Mộc gia, trước mặt mọi người nói ngươi đánh không lại ta, không sợ mất mặt sao.
Đối với Mộc Hùng mà nói, mặt mũi gì đó cũng không thể ăn, có hay không cũng không sao cả, dù sao hắn không thể làm gì Mộc Phàm.
Trước không nói tới chuyện đánh không lại, chỗ lão tổ Mộc gia đã đủ khiến ắn ăn không hết gói đem đi rồi, dám để Mộc Phàm thiệt thòi một chút hắn liền lãnh hết.
“Được rồi, tự ngươi xử lý, chuyện Long Thành các ngươi đừng động tới, Mộc gia không thể trộn lẫn vào, trừ phi ngươi có tu vi siêu phàm nhập thánh mới có thể miễn cưỡng đi.”
Mộc Phàm nói xong xua xua tay, trực tiếp rời khỏi nơi này, đi hướng tới từ đường Mộc gia.
Chỉ để lại Mộc Hùng cùng cao tầng Mộc gia nhìn nhau rồi nhìn đống giấy tờ chứng minh tài sản ở khu trung lập, hai mắt sáng rực.
“Phát đạt!”
“Mộc gia muốn phát đạt.”
Mộc Hùng đột nhiên run rẩy, phấn khởi hét to, như người điên rồi.
Mọi người thấy gia chủ động kinh như vậy, một đám lại nhìn nhau.
Trong lòng toát ra một ý nghĩ, gia chủ điên rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận