Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 368: Kéo một đám cự thú

Đông!
Trong sơn cốc, một sinh vật địa ngục đáng sợ bò ra, thân thể cao tới hai mươi mét, cả người bốc lửa.ngùn ngụt
Như dung nham cự ma đến từ địa ngục, đang ngửa mặt lên trời gào rống.
Kết quả, có một con vượn màu đen từ trên trời giáng xuống, khiêng một ngọn núi nện thật mạnh vào đầu nó, ngọn lửa nhanh chóng tán loạn.
Ầm vang...
“Ngao...” Sinh vật địa ngục kêu thảm thiết, đầu bị đánh nở hoa.
Vượn to màu đen hung hăng rít gào, hai tay vung lên, đánh dung nham cự ma liên tục kêu thảm thiết.
Mộc Phàm xem mà kinh ngạc cảm thán không thôi, không nghĩ tới địa cầu còn có cự thú viễn cổ ngủ say, bị sinh vật ngoại lai làm bừng tỉnh.
Đông! Thịch thịch thịch...
Ăn những cú nện nối tiếp nhau, dung nham cự ma bị đánh nổ đầu, thân thể cao lớn ngã vào dung nham, lửa trên thân dần dần tắt.
“Rống...” Vượn to màu đen dẫm lên hi thể dung nham cự ma, ngửa mặt lên trời rít gào, bày ra hung uy của bá chủ địa cầu viễn cổ.
“Hừ!”
Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến, liền thấy có một bàn tay nham thạch khổng lồ từ trong dung nham thò ra, vỗ mạnh về phía vượn to màu đen.
Uy lực một chưởng kia rất lớn, đánh vượn to bay ra ngoài, hơn nữa còn bị thương nặng, vượn to nhe răng rống giận, giãy giụa muốn bò dậy.
Đáng tiếc nó bị thương nặng rồi, cự thú viễn cổ cấp bị một bàn tay đánh bại.
“Ác ma dung nham sao?”
Mộc Phàm mày nhíu lại, nhìn sinh vật khủng bố bò ra từ dung nham, đúng là một con ác ma dung nham càng cường đại hơn.
Thân hình nó cao tới năm mươi mét, trên thân thể khổng lồ có lửa cháy kịch liệt, sau lưng nó có một đôi cánh dung nham.
Hai con mắt loé ánh sáng mờ ảo, một đôi sừng ác ma bỏng cháy, tiếng rống to lớn vang dội.
Ác ma dung nham đáng sợ bò ra tới, giơ chân dẫm tới vượn to đã trọng thương, một khi bị dẫm trúng chắc chắn sẽ tan nát.
Vượn to rống giận, cũng không sợ hãi cùng khuất phục, ngược lại nhe răng rít gào.
Vù!
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người lặng yên xuất hiện, chắn phía trước vượn to, một tay chặn đứng cái chân khủng bố của ác ma dung nham.
Cái chân khổng lồ bốc lửa hừng hực lại bị một người dùng một tay chặn được.
Vượn to sửng sốt, con mắt màu đỏ tươi thấy Mộc Phàm chặn được ác ma dung nham, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Ầm vang!
Chỉ thấy Mộc Phàm dùng sức đẩy, thân thể cao lớn của ác ma dung nham bay ra ngoài, nện vào một ngọn núi lớn ở đằng xa, bụi mù tận trời.
“Nhân loại!”
Trong bụi mù truyền đến tiếng gầm giận dữ, ác ma dung nham gào thét bò dậy, một đôi mắt toé lửa, tiếng rống giận truyền khắp mấy chục dặm.
Mộc Phàm cũng không thèm nhìn xem nó, ngược lại xoay người đánh giá vượn to phía dưới, trong mắt mang theo một chút tán thưởng.
Cự thú viễn cổ trên địa cầu không chút do dự đuổi giết giống loài ngoại lai, tự nhiên hắn không thể trơ mắt nhìn chúng bị giết.
“Rống..” Vượn to đột nhiên hét lên, trong mắt có vẻ sốt ruột.
Mộc Phàm không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được áp lực khủng bố sau lưng, không cần suy nghĩ xoay người tung một quyền.
Ầm!
Đá vụn rơi rụng đầy trời, vô số đốm lửa tán loạn, ác ma dung nham khổng lồ trực tiếp nổ tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Ác ma dung nham bị Mộc Phàm đánh nổ, chết thảm tại chỗ.
“Chỉ mới cấp Siêu thể mà dám làm càn.”
Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn căn bản liền không để ý ác ma dung nham này.
Một con ma thú địa ngục cấp Siêu thể mà thôi, chỉ cần một quyền, trực tiếp đánh nổ, hoàn toàn không có một chút tính khiêu chiến.
“Ngươi không sao chứ?”
Mộc Phàm nhìn vượn to phía dưới, mở miệng hỏi một câu.
Vượn to sửng sốt, khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, giãy giụa bò dậy.
Thân thể nó cao lớn, cao chừng hai mươi lăm mét, thực lực cường đại, là cự thú viễn cổ cấp Siêu phàm, có thể sống tới bây giờ thật sự kỳ tích.
Nhìn đầu vượn to này, Mộc Phàm nói: “Cùng ta về lãnh thổ phương đông đi, nhân loại nơi này đã sa đọa, đầu phục chư thần, không đáng để ngươi bảo hộ.”
Lời Mộc Phàm nói làm vượn to sửng sốt, nó không trả lời, mà là yên lặng nhìn qua bốn phía, nhìn rất nhiều khu tập trung của người loại xuất hiện thánh quang.
Vô số nhân loại đã đầu phục chư thần, sùng bái, tín ngưỡng thần linh, hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm cùng vinh quang thuộc về nhân loại.
Nhân loại không nên trở thành con rối của thần linh, hẳn là phải chiến đấu vì tự do, đáng tiếc bọn họ đã lựa chọn đầu nhập vào thần linh.
Bọn họ cho rằng thần linh nên bảo hộ nhân loại, đáng tiếc bọn quên một mất một điều, thần linh cao cao tại thượng sao có thể để ý tới nhân loại?
“Rống!”
Vượn to hét lên, gật đầu với Mộc Phàm.
Nhìn thấy thế này, Mộc Phàm cười, đứng trên vai vượn to, sau đó nó xoay người chạy thẳng về phương đông.
“Ngao...”
“Rống!”
Giờ phút này, địa cầu hỗn loạn, từng con cự thú viễn cổ thức tỉnh, bắt đầu săn giết.
Sinh vật ngoại lai xâm lấn, dẫn tới cự thú viễn cổ thức tỉnh, chống cự giống loài ngoại lai.
Những sinh vật ngoại lai này bị cự thú săn giết, chịu thương vong cùng tổn thất lớn.
Nhưng số lượng cự thú cũng không phải là rất nhiều, đối mặt với vô số sinh vật ngoại lai xâm lấn như muối bỏ biển, không ngăn được.
Rất nhanh, người khổng lồ một mắt, Titan, thú nhân, thiên sứ, ác ma, vô số quái vật dũng mãnh tiến vào địa cầu, bắt đầu xâm chiếm lãnh thổ phương tây.
Một lượng lớn cự thú viễn cổ bị thương nặng, bị đánh đến liên tục bại lui, chung quy không thể ngăn trở, có cự thú viễn cổ sắp bị giết chết.
Nhưng Mộc Phàm xuất hiện đúng lúc, hắn không chút do dự ra tay cứu những cự thú bản thổ này.
Trong mười phút ngắn ngủi, Mộc Phàm đã cứu mấy chục con cự thú viễn cổ, tập trung bọn chúng lại, một đàn cự thú làm người ta vô cùng chấn động.
Có cự thú như khủng long, có cự thú bay lượn, tựa như dực long giang đôi cánh rộng mấy chục mét.
Có cự thú toàn thân loé tia sét, từng con cự thú viễn cổ diện mạo dữ tợn, thực lực cường đại tập trung.
Điều này hấp dẫn sự chú ý của sinh vật ngoại lai, một ít thiên sứ cường đại đã chú ý tới sự tồn tại của Mộc Phàm.
“Nhân loại, ngươi cứu cự thú tà ác, chắc chắn sẽ chịu thần phạt.”
Một tên thiên sứ bốn cánh lạnh giọng cảnh cáo, toàn thân tràn ngập thánh quang làm người ta nhịn không được phải quỳ xuống thần phục.
“Hừ!”
Mộc Phàm nghe xong hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Chó má thần phạt, các ngươi cũng chỉ là chủng tộc có thực lực cường đại mà thôi, chỉ muốn nô dịch nhân loại, cần gì ra vẻ cao quý chứ?”
“Khinh nhờn Thần tộc, đáng diệt!”
Thiên sứ bốn cánh giận tím mặt, điều khiển một luồng thánh quang chiếu tới Mộc Phàm.
Phía sau, trong một khu tập trung, vô số nhân loại thấy được cảnh tượng trước mắt.
Thậm chí có thiết bị giám sát quay được rồi phát sóng trực tiếp, truyền khắp toàn cầu, tất cả mọi người đều xem.
Mộc Phàm cứu mấy chục cự thú viễn cổ, giằng co cùng một đám thiên sứ, Titan, ác ma, tình huống tràn ngập nguy cơ.
Nhân loại phương đông đều biết rằng thiên sứ này thảm rồi.
Phanh!
Quả nhiên, thánh quang vừa chiếu tới lại bị Mộc Phàm dùng một ngón tay đâm nát, hóa thành vô số điểm sáng, không có một chút tác dụng.
Nhìn thiên sứ bốn cánh ở phía đối diện, Mộc Phàm khinh thường nói: “Chỉ có chút thực lực thế này mà dám tự xưng là Thần tộc, xem ra Thần tộc cũng chả ra làm sao.”
“Có đi mà không có lại quá thất lễ, đưa ngươi về thiên đường.”
Mộc Phàm nói xong, lại giơ một ngón tay chọc về phía trước, một lực lượng vô hình khuếch tán, trong nháy mắt, vạn vật đều đứng yên.
“Ngươi...” Tên thiên sứ bốn cánh kia cứng đờ, hoảng sợ mở miệng, chỉ nói được một chữ, thân thể liền hóa thành tro tàn tiêu tán.
Đến chết hắn cũng không biết vì sao mình không có một chút sức lực phản kháng, bị nhân loại này hạ gục một càch dễ dàng.
“Thật đáng buồn a, cam nguyện làm con rối, chó săn cho thần linh.”
Mộc Phàm nhìn lướt qua khu tập trung, trong mắt có chút thương hại, nhân loại, không có lòng tự trọng, không tự mình cố gắng, lại cam nguyện làm chó săn cho Thần tộc, làm con rối cho sinh vật ngoại lai.
Chẳng phải là rất đáng buồn sao?
“Chúng ta đi, về phương đông.”
Nói xong, Mộc Phàm lắc mình dừng trên người một cự thú biết bay, vừa nói xong, mấy chục đầu cự thú viễn cổ đều phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên.
m thanh đinh tai nhức óc tới từ cự thú thời đại viễn cổ, từng con nối tiếp nhau xoay người đi theo Mộc Phàm.
Dọc đường đi, không có một tên dị tộc nào dám ngăn trở, thậm chí cả ác ma, Titan đều tránh đi, trốn xa, không thể ngăn trở đội ngũ cự thú khủng bố này.
“Hắn là Mộc Phàm!”
“Là truyền kỳ của nhân loại phương đông.”
“Ta thấy hắn trên truyền hình.”
“Anh hùng truyền kỳ bảo vệ Long Thành.”
“Nhân vật truyền kỳ lấy một địch năm, đại chiến năm Bán thần.”
Giờ phút này, vô số người trong các khu tập trung phương tây sôi trào, náo nhiệt, rất nhiều người sùng bái Mộc Phàm.
Nhưng đầu phục chư thần nhiều hơn nữa, hoàn toàn vứt bỏ kiêu ngạo của nhân loại.
Thấy Mộc Phàm xuất hiện, một đám nhân loại đầu nhập vào chư thần đều lộ vẻ ghen ghét, thậm chí biến thành chán ghét.
Có lẽ là vì lấy lòng chư thần, vì lấy lòng thần linh, bọn họ đều vứt bỏ sự kiêu ngạo của nhân loại.
Không thể không nói, nhân loại thật là một chủng tộc dễ thay đổi, trước đó còn đang chống ngoại lai xâm lấn, nhưng đảo mắt liền đầu phục chư thần.
Phương đông, trong chín khu nhân loại, vô số người thấy được cảnh phát sóng trực tiếp này, tất cả đều phấn khởi kích động.
“Mộc Phàm!”
“Truyền kỳ của nhân loại.”
“Niềm kiêu ngạo của phương đông chúng ta.”
Phần lớn người đều hưng phấn, kích động hò hét, nhìn hình ảnh vệ tinh chụp được, Mộc Phàm đang mang theo mấy chục cự thú viễn cổ trở về.
Đây là kiếm được một đám cự thú viễn cổ có thực lực cường đại, tăng thực lực cho chín khu phương đông.
Sau khi nhân loại phương tây thất thủ, chín khu phương đông trở thành gia viên cuối cùng của nhân loại địa cầu.
Nhân loại chỉ còn chín khu phương đông cùng một ít khu tập trung còn đang chống cự, còn lại đều đã đầu phục chư thần.
“Thời khác sinh tử tồn vong mấu chốt của nhân loại tới rồi, một trận tai ương diệt tộc.”
Trên đường trở về, Mộc Phàm nghiêm túc, tâm tình có chút nặng nề, biến cố phương tây tới quá đột ngột, làm người ta trở tay không kịp.
Trực tiếp khiến nhân loại lại rơi vào nguy cơ diệt tộc, một trận tai nạn lớn sắp đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận