Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 224: Kẻ điên

Trong đường hầm không gian xám xịt, Mộc Phàm bị ánh sáng bao vây lấy.
Toàn thân hắn trào ra một đám hạt màu đen, đúng là hạt không gian.
“Không gian ở đây cực kỳ không ổn định, có thể hấp thu một ít hạt không gian.”
Mộc Phàm suy tư gì đó, một đám hạt màu đen xung quanh thân thể bỗng nhiên xông ra ngoài, nháy mắt quấn lấy một đám sương mù màu xám kéo trở về.
Sương mù xám này đúng là năng lượng không gian chung quanh, vô cùng cuồng bạo, người bình thường đụng vào lập tức bị xoắn nát thành bột phấn.
Mộc Phàm không lo lắng chút nào, ngược lại hút năng lượng màu xám này vào trong cơ thể, trực tiếp luyện hóa, bị hạt không gian trong cơ thể cắn nuốt.
“Cường đại hơn một chút rồi.” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Hắn lắc đầu cười khổ nói: “Tốc độ hấp thu như vậy thì tới bao giờ hạt không gian mới có thể thăng cấp?”
Hiện tại Mộc Phàm nắm giữ hạt không gian cấp bậc không cao, còn không có khả năng trực tiếp xuyên qua không gian, tiến hành không gian truyền tống, cũng chính là dịch chuyển tức thời.
Chỉ có thăng cấp hạt không gian mới có thể dịch chuyển chỉ trong một ý niệm.
Thời gian xuyên qua đường hầm không gian rất ngắn, Mộc Phàm chỉ có thể hấp thu ba luồng năng lượng màu xám, cuối cùng trước mắt chợt lóe, thoát khỏi đường hầm không gian.
Vù!
Ngay sau đó, Mộc Phàm xuất hiện ở một không gian xa lạ.
Nơi này là một không gian dị độ, khắp nơi đều là vết nứt không gian, từng cái khe đen nhánh đan xen ngang dọc, tản ra hơi thở cắn nuốt vạn vật.
Bụp bụp...
Đang nghĩ ngợi, chung quanh đột nhiên xuất hiện những bóng người, bọn họ cùng rời khỏi đường hầm không gian, tiến vào không gian tràn ngập vết nứt này.
“Mọi người cẩn thận, là vết nứt không gian.”
Mọi người vừa ra liền hoảng sợ, có người hô to nhắc nhở.
Mộc Phàm nhìn mười mấy người cùng tới, có bốn nữ sinh, mỗi người đều tản ra một quầng sáng mông lung, một nữ sinh tóc ngắn mặc võ phục căng ra tường khí.
Nàng là một vị võ giả cấp Siêu phàm.
Ba nữ sinh khác toàn thân đều phủ kín luyện khí, phòng ngự cẩn thận, cảnh giác nhìn bốn phía.
Còn lại là nam sinh hoặc là giáo sinh cấp Siêu phàm, đều là cường giả nhất đẳng, siêu phàm thoát tục, thực lực cường đại.
“Các vị, nơi đây có nhiều nguy hiểm, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”
Lúc này, có một nam sinh mở miệng.
Dáng vẻ tuấn tú, trên người có một hơi thở ẩn hiện, người mặc một bộ trường bào, phong độ nhẹ nhàng, sau lưng còn cõng một hộp kiếm.
Bộ dáng này, nhìn thế nào cũng như là một vị kiếm tiên cổ đại.
Mộc Phàm nói thầm trong lòng, làm màu a, giả trang kiếm tiên, ngươi rõ ràng là một võ giả luyện thể lại cố tình giả dạng làm một kiếm tiên.
Mộc Phàm liếc mắt một liền nhìn thấu đối phương là một võ giả luyện thể cấp Siêu phàm, lại làm trò mèo.
“Quân Mạc Tiếu, ngươi muốn nói cái gì?”
Một nam sinh bên cạnh nhàn nhạt hỏi.
Nam sinh giả trang kiếm tiên tên là Quân Mạc Tiếu, nghe nói tên này vẫn là do tự hắn đổi, cảm giác phối hợp với thân phận kiếm tiên càng phù hợp, càng có tiên khí.
Tiên khí bay bay nha!
Quân Mạc Tiếu nhẹ nhàng cười, nói: “Mọi người đều biết rõ nơi này ẩn giấu vô số nguy cơ, nhìn những vết nứt không gian kia liền biết, nơi này là không gian dị độ rách nát.”
“Chúng ta đều biết không gian dị độ rách nát rất nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào vết nứt không gian, thậm chí bị cuốn vào không gian loạn lưu.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, lời nói vẫn có chút đạo lý.
“Cho nên... Chúng ta hẳn là...”
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị một nam sinh khác cắt ngang.
“Được rồi được rồi!”
Chỉ thấy nam sinh kia khinh thường nói: “Quân Mạc Tiếu, ngươi đừng diễn trò, chúng ta đều biết ngươi thích thể hiện, nhưng hiện tại không phải lúc thể hiện.”
“Đúng vậy, Quân Mạc Tiếu, chờ gặp dị tộc ngươi có thể thoải mái thể hiện, nhưng bây giờ chuyện mấu chốt nhất chính là tìm được nhóm hiệu trưởng.”
Những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ tán đồng, tìm nhóm hiệu trưởng mới là chuyện mấu chốt nhất, cũng không phải tới xem ngươi thể hiện.
Quân Mạc Tiếu bị cắt ngang, trong lòng không vui, vẻ mặt xám xịt, hừ nhẹ một tiếng đứng một bên không nói nữa.
Hắn ra vẻ lãnh đạm, như kiếm tiên hạ phàm.
Nhưng đáng tiếc trong nhóm chỉ có bốn nữ sinh, cũng không một ai chú ý hắn, ngược lại đưa mắt nhìn về hướng một thiếu niên không đứng cùng mọi người.
Đó là Mộc Phàm, không thân thiết gì với bọn họ.
Nhóm người này đều là người quen cũ, chỉ mình thiếu niên Mộc Phàm này không quen thuộc với bọn họ.
Mộc Phàm đang quan sát một vết nứt không gian rất nhỏ phía trước, hai mắt tỏa ánh sáng, như phát hiện vùng đất mới.
“Nếu ta có thể ngưng tụ hạt không gian thành một vết nứt không gian, hoặc là hóa thành một lưỡi dao không gian sắc bén để công kích, lực sát thương chắc chắn rất cường đại.”
Hắn vừa quan sát một vết nứt dài cỡ cánh tay, như một chiếc đũa to đen nhánh, bên trong có vô số sương mù xám.
Một khi đụng vào lập tức sẽ bị xoắn thành cặn bã.
Nhìn một hồi, Mộc Phàm nhặt một cục đá tiện tay ném qua.
Răng rắc, cục đá bị khe nứt xoắn thành bột phấn, lực sát thương kinh người.
Ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, càng hứng thú hơn, thậm chí đi đến gần cái khe cận cẩn thận quan sát tiếp, khiến cho không ít người chú ý.
“Gia hỏa này đang làm gì?”
Có người kinh ngạc hỏi.
Những người khác sôi nổi lắc đầu, nhìn Mộc Phàm với vẻ khó hiểu, hắn tới gần vết nứt không gian, chẳng lẽ không sợ bị cuốn vào sao?
“Tiểu tử này đang tìm chết sao?” Quân Mạc Tiếu liếc nhìn Mộc Phàm, âm thầm lắc đầu.
Không ít người đều mang vẻ mặt cổ quái, cười nhạo nhìn Mộc Phàm, chủ động tới gần vết nứt không gian như thế, tên này là người đầu tiên.
Hành động kế tiếp của Mộc Phàm càng khiến tất cả mọi người sửng sốt.
“Cẩn thận, đừng chạm vào.”
Một tiếng hô to truyền đến, một nữ sinh thay đổi sắc mặt.
Các nàng kinh hãi nhìn Mộc Phàm, thế mà thò một ngón tay đụng vào vết nứt đen nhánh kia.
Đó chính là vết nứt không gian a, ẩn chứa lực cắt xé vô cùng cường đại, chạm vào khẳng định muốn xui xẻo, thậm chí ngón tay sẽ trực tiếp biến thành bột.
Két!
Chỉ nghe từ ngón tay Mộc Phàm truyền đến từng tiếng cọ xát bén nhọn chói tai, như có vô số lưỡi đao cắt vào sắt thép, làm người ta ê răng, buốt óc.
Không ít người nghe được mà ê răng, hai mắt trừng to, khó tin nhìn Mộc Phàm, thế mà thật sự duỗi tay vào.
Những người khác cũng ngây dại, đều bị hành động Mộc Phàm làm khiếp sợ.
“Dòng hạt không gian xoay tròn với tốc độ cực nhanh...”
“Hội tụ thành một lưỡi dao không gian sắc bén, cắt nát vạn vật...”
Hai mắt Mộc Phàm sáng quắc, nhìn từng dòng hạt rất nhỏ không ngừng cắt vào ngón tay, rất cuồng bạo, khủng bố, tràn ngập hủy diệt.
Chúng nó đang đang cắt ngón tay Mộc Phàm nhưng lại bị một dòng hạt không gian khác chặn lại.
Mộc Phàm vừa nếm thử, vừa tìm hiểu, trải nghiệm vô số biến hoá trong khe nứt không gian, muốn lĩnh ngộ tinh tuý bên trong, tự mình ngưng tụ ra.
Phốc!
Đột nhiên, cảm giác đau đớn truyền đến, Mộc Phàm thu hồi ngón tay.
Đưa lên nhìn, ngón tay Mộc Phàm chỉ còn lại xương cốt, bề mặt xương cốt lập loè ánh sáng, như có vô số ánh sao nhỏ.
“Hít!”
Không ít người hít hà một hơi, nhìn Mộc Phàm mặt không đổi sắc quan sát ngón tay chỉ còn lại có xương cốt, quá dọa người.
“Gia hỏa này không đau sao?”
Mặt Mộc Phàm không chút biểu cảm, như không hề đau đớn, đang hứng thú nhìn xương ngón tay của mình, giống một kẻ điên, làm không ít người nghi ngờ không thôi.
Đồng tử Quân Mạc Tiếu co rụt lại, hoảng sợ nói: “Hắn là kẻ điên sao, có khuynh hướng tự ngược?”
“Thì ra là thế!”
Lúc này, mặt Mộc Phàm lộ ra vẻ đã hiểu, hai mắt phát sáng, thậm chí có sự hưng phấn, dọa mọi người hết hồn.
“Má ơi, biến thái!”
“Vẫn nên cách hắn xa một chút.”
Có mấy người sợ hãi nhìn Mộc Phàm, xem hắn là một kẻ điên, biến thái, tự ngược, thậm chí nội tâm méo mó, vặn vẹo.
Tuyệt đối không thể tới gần loại người này, nếu không hắn đem ngươi băm nhuyễn ngươi đều không biết tại sao.
Mộc Phàm không hề biết hành động của mình khiến mọi người xem hắn là kẻ điên, biến thái, tự ngược.
Trong lòng hắn hưng phấn bởi vì đã lĩnh ngộ ra huyền diệu của vết nứt không gian, rốt cuộc nắm giữ một chút ảo diệu, có thể dùng hạt không gian trong cơ thể hóa thành lưỡi dao sắc bén.
Giống như là khe không gian, sắc bén đáng sợ, không gì không phá được, trực tiếp cắt nát vạn vật.
“Hả, các ngươi làm sao vậy?”
Sau khi Mộc Phàm bình tĩnh trở lại mới ngạc nhiên phát hiện mọi người đang dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, như đang nhìn một quái vật, một kẻ điên.
Sắc mặt bốn nữ sinh đều có chút khó coi, không ít người lén lút cách xa, không muốn tới gần kẻ điên dọa người này.
“Khó hiểu.”
Mộc Phàm không hiểu ra sao, mình đáng sợ như vậy sao, bốn nữ sinh đều sợ tới mức mặt mũi xám xịt.
Hắn lắc đầu, không để ý tới nhóm người này, bay thẳng đến về một hướng.
Vừa rồi hắn đã cảm ứng được không ít hơi thở cường đại ở bên kia.
Hơn nữa, xem xét từ bản đồ hệ thống, nơi đó tập trung nhiều điểm sáng màu trắng, đại biểu cho người thuộc về phe hắn.
“Chúng ta đi.”
Thấy Mộc Phàm đi rồi, những người khác cũng sôi nổi đuổi theo, nhưng đều duy trì khoảng cách an toàn với Mộc Phàm, cách xa nhau gần mười mét.
Một màn này làm Mộc Phàm câm nín, hình như bị loại ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận