Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 343: Chân thần duy nhất

Trê tinh cầu hoang dã, trong một bộ lạc nguyên thủy, từng tốp người nguyên thủy quỳ trên mặt đất.
Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ cuồng nhiệt, kính sợ, bái lạy Mộc Phàm đang lơ lửng giữa không trung như bái lạy thần minh.
“Bị hố.”
Mộc Phàm một vỗ trán.
Nhìn bốn phía có vô số người nguyên thủy nhưng không có một tên nào từng tu luyện, đều là một đám phàm nhân bình thường nhất, nhỏ yếu nhất.
Hắn tưởng rằng viên tinh cầu này có khoa học kỹ thuật phát triển, hệ thống tu luyện, nhưng không nghĩ tới nền văn minh nơi này đang ở thời kỳ hoang dã.
Giống như là thời kỳ đồ đá trên địa cầu, nguyên thủy tới mức không thể nguyên thủy hơn, cảm giác không có giá trị gì a.
“Đều đứng lên đi.”
Mộc Phàm thở dài, nói xong nhẹ nhàng phất tay, vô số người nguyên thủy được một lực lượng nâng lên, điều này làm cho bọn họ càng thêm kính sợ.
Thần linh, buông xuống lần nữa.
“Thần linh vĩ đại, ngài từ trên trời giáng xuống, có phải tai nạn sắp đến hay không?”
Lúc này, một lão giả nguời nguyên thủy có đầu tóc tóc trắng xoá nơm nớp lo sợ đi lên, quỳ gối dưới chân Mộc Phàm, sợ hãi hỏi.
Mộc Phàm nghe xong sửng sốt, nhạy bén nhận ra lời này ẩn chứa rất nhiều tin tức.
Cái gì mà buông xuống, chẳng lẽ những sinh linh bản xứ này có thờ phụng thần linh, trước kia từng buông xuống nơi này sao?
Có thần linh hoặc là sinh vật cường đại khác đã tới nơi này, trong lòng hắn nghĩ tới Thánh thiên sứ Mễ Á đã đợi ở đây năm trăm năm.
Chẳng lẽ là nàng?
Quả nhiên, hắn thấy trong bộ lạc có một tượng thần, đúng là bộ dáng Thánh thiên sứ Mễ Á.
Phanh!
Không cần suy nghĩ, Mộc Phàm trực tiếp điểm ngón tay, tượng thần đột nhiên sáng lên, thánh quang mông lung lập loè, nhưng rất mau liền ảm đạm, cuối cùng hóa thành tro bụi biến mất.
Một ngón tay làm tượng thần sụp đổ, Mộc Phàm không chút biểu cảm nhìn lướt qua vô số người nguyên thủy trước mắt, bọn họ sợ hãi run rẩy.
Mộc Phàm suy nghĩ, nếu là tinh cầu của mình thì những sinh linh có trí tuệ này cần phải nghe theo lệnh mình mới được.
Dù thờ phụng thần linh, cũng phải thờ phụng chủ nhân thật sự của tinh cầu là hắn.
“Bổn tọa mới là chân thần duy nhất ở thế giới này, là chân thần duy nhất mà các ngươi thờ phụng, bất kỳ thần linh nào khác đều là ngụy thần.”
Giọng Mộc Phàm cao vút, vang dội, mang theo uy nghiêm cường đại, trên người toát ra một hơi thở cường đại quét qua tám phương, đè ép khiến vô số người nguyên thủy run bần bật.
Giờ khắc này, Mộc Phàm muốn thu phục toàn bộ bọn họ, muốn bọn họ chỉ tôn thờ chính mình.
Biện pháp sao thì rất nhiều nhưng biện pháp tốt nhất chính là khiến bọn họ phụng mình làm vị thần duy nhất.
“Từ nay về sau, ta chính là chân thần duy nhất của các ngươi.”
Tiếng Mộc Phàm truyền khắp toàn bộ tinh cầu, tất cả người nguyên thuỷ trên tinh cầu đều nghe được rõ ràng, rành mạch, thậm chí trong đầu hiện lên một bóng dáng uy nghiêm.
Đúng là Mộc Phàm, là chủ nhân tinh cầu.
Hắn thi triển nguyên thần pháp tướng cường đại, đứng trên hư không, cao cao tại thượng nhìn xuống toàn bộ tinh cầu, như chỉ cần tát một cái là có thể đánh nổ tinh cầu.
Thật ra hắn chỉ phóng đại pháp tướng mà thôi, thực lực thật sự chưa đủ để đánh nổ một viên tinh cầu, chỉ là bày ra sự cường đại của mình.
Quả nhiên, trong đầu tất cả người nguyên đều ghi nhớ hình ảnh Hoả thần pháp tướng của Mộc Phàm, xem như thần tích.
Giờ khắc này, người nguyên thủy trên tinh cầu đều khủng hoảng, bất an, sợ hãi nhìn này vị thần đột nhiên xuất hiện này, bắt đầu thờ phụng chân thần duy nhất.
“Ta ban cho các ngươi một vị Thánh nữ không gì không làm được, giáo hóa các ngươi, chỉ đạo các ngươi phát triển văn minh, kẻ tin ta sẽ vĩnh sinh.”
Lời nói uy nghiêm của Mộc Phàm làm vô số người nguyên thủy trên tinh cầu hoang dã kích động, khủng hoảng, sợ hãi,...
Căn cứ theo những gì mà hắn tra xét được, trên tinh cầu có trên trăm vạn người nguyên thủy, số lượng ít đến đáng thương.
Nơi này xem như là một bộ lạc nguyên thủy lớn nhất.
Không biết là Mễ Á nghĩ như thế nào mà không dạy dỗ những người nguyên thủy này phát triển văn minh, cũng không dạy bọn họ tu luyện, vì điều gì nha?
Thật ra Mộc Phàm không biết Mễ Á chỉ cần thu hoạch tín ngưỡng.
Nói cách khác, phần lớn thần linh đều có thủ đoạn thu thập tín ngưỡng.
Vù!
Vừa mới dứt lời, Mộc Phàm phất tay, liền thấy một cánh cổng ánh sáng xuất hiện, từ bên trong có một bóng dáng thướt tha chậm rãi đi ra.
Người đi ra đúng là Tiểu Linh, có lẽ chỉ nàng mới đủ tư cách làm Thánh nữ.
“Chủ nhân, nơi này là đâu?”
Tiểu Linh vừa ra liền ngây ngẩn, bởi vì nàng không thể kết nối Tiên võng địa cầu, cũng không lấy được bất kỳ thông tin gì.
Nàng phát hiện mình đang ở một thế giới xa lạ, một viên tinh cầu xa lạ.
“Nơi này là tinh cầu của ta, tạm thời gọi là tinh cầu hoang dã.”
Mộc Phàm suy nghĩ rồi giới thiệu đơn giản cho nàng.
Tiểu Linh nghe xong mới hiểu, kinh ngạc nói: “Chủ nhân, ngươi lấy được một viên tinh cầu hoang dã có sinh mệnh nguyên thuỷ sao?”
“Đúng vậy, ta tính để ngươi dạy dỗ những người nguyên thuỷ này tu luyện, phát triển, chuyển hóa thành nhân loại.”
Mộc Phàm nói ngắn gọn, nghiêm túc: “Ta cần bọn họ biến thành một phần của nhân loại, hóa thành một lực lượng của ta.”
“Ta chỉ có một yêu cầu, trung thành, tín ngưỡng.”
Đây là tính toán của Mộc Phàm, sau khi tới đây đã bắt đầu suy nghĩ, cuối cùng quyết định giao cho Tiểu Linh quản lý đám người nguyên thủy này.
Để nàng dạy dỗ bọn họ, dù tu luyện hay phát triển văn minh thì Tiểu Linh đều có năng lực.
Là một sinh mệnh nhân tạo cao cấp, bản thân nàng đã có toàn bộ tri thức của nhân loại, tương đương với một bản sao tri thức khổng lồ.
Hơn nữa nàng có thực lực cường đại, trí tuệ cao, dạy dỗ một phát triển một văn minh là chuyện rất dễ dàng.
“Ta hiểu rồi chủ nhân.”
Tiểu Linh khẽ gật đầu, đã hiểu ý Mộc Phàm.
Hắn muốn biến người nguyên thuỷ nơi này thành nhân loại thật sự, trở thành một phần của nhân loại, tương đương với đồng hóa đám người nguyên thủy này thành nhân loại.
Người nguyên thủy ở đây không khác gì nhân loại, thậm chí y hệt nhân loại nguyên thuỷ trên địa cầu.
“Bái kiến Thần, Thánh nữ!”
Chỉ thấy lão nhân bộ lạc đột nhiên hô to một tiếng, cung kính, cuồng nhiệt lễ bái Mộc Phàm cùng Tiểu Linh, lập tức nổi lên tác dụng dẫn dắt.
Đây là một lão nhân râu bạc trắng, nhìn rất già nua.
Mộc Phàm liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn chỉ có năm mươi tuổi, mới năm mươi tuổi liền già như nhân loại trăm tuổi, thật sự làm cho người ta không biết nên nói gì.
Mộc Phàm biết ngôn ngữ hiện tại của bọn họ, một đám người nguyên thủy làm sao lại có ngôn ngữ chứ.
Loại ngôn ngữ này chính là ngôn ngữ thông dụng của Thần quốc, một văn minh cấp thấp đang ở thời kì đồ đá không có khả năng có ngôn ngữ chữ viết của mình.
Hắn hoài nghi là Mễ Á dạy bọn họ, bởi vì trước đó trong bộ lạc có một tượng thần to, đã bị hắn hủy diệt rồi.
Còn Mễ Á nghĩ như thế nào thì hắn chẳng quan tâm, viên tinh cầu này đã thuộc về Mộc Phàm.
“Ta đi xây dựng một cái trùng động thông địa cầu, nhiệm vụ phát triển, thống nhất tinh cầu giao hết cho ngươi.”
“Tiểu Linh, chỉ có thể ủy khuất ngươi ở chỗ này một thời gian, chờ ngươi bồi dưỡng ra một hai người nguyên thủy kế nhiệm ta sẽ tiếp ngươi trở về.”
Mộc Phàm nói với Tiểu Linh, thân mật sờ sờ mái tóc đen nhánh của nàng.
Tiểu Linh vui vẻ bảo đảm nói: “Chủ nhân yên tâm, ta nhất định dạy dỗ toàn bộ người nguyên thuỷ ở đây tu luyện, phát triển thành văn minh cao cấp.”
“Cao hay không cao cấp không quan trọng, chỉ cần có thể trở thành một lực lượng trung thành nhất của ta là đủ rồi.”
Hắn cười cười, không để ý, phân phó xong liền lắc mình rời đi, đi tìm một chỗ thích hợp để bày trận pháp.
Mộc Phàm muốn xây dựng một không gian trùng động nối kết giữa hai tinh cầu, hình thành một đường lui tới.
Đây không phải là việc nhỏ, muốn làm được cũng không đơn giản.
Nếu trước đây thì có khả năng Mộc Phàm không có cách nào thực hiện, nhưng hiện tại đã khác, Mộc Phàm bay vào hư không, mở bản đồ hệ thống.
Quả nhiên trên bản đồ hiện lên toàn bộ Ngân hà, phần lớn đều khu vực hắc ám, chưa thăm dò.
Có hai khu vực đã được thăm dò, một cái chính là nơi này, một nơi khác chính là hệ Thái dương.
Xem trên bản đồ thì tinh hệ này cũng thuộc Ngân hà, cách hệ Thái Dương hệ một ngàn năm ánh sáng.
Vèo!
Xác định được vị trí, Mộc Phàm xoay người lao xuống, về lại tinh cầu hoang dã, bắt đầu tìm chỗ bố trí trận pháp liên kết không gian trùng động thông địa cầu.
Tìm kiếm một lúc lâu, Mộc Phàm tìm được một ngọn núi lớn nhất trên tinh cầu, núi chính cao tới mười vạn trượng, đâm thẳng vào tầng mây.
Thậm chí có cảm giác như đâm vào vũ trụ, không gian tiết điểm nơi này yếu nhất, dễ dàng xây dựng một không gian trùng động ổn định.
Đứng trên đỉnh núi, Mộc Phàm nhìn xuống toàn bộ tinh cầu, bỗng nhiên phất tay, khắc hoạ vô số trận văn, bắt đầu xây dựng một trận pháp khổng lồ.
Ong!
Trận văn rập rạp toát ra, từng đường khắc vào núi non, dung nhập bên trong, trọn vẹn một khối.
Ngay sau đó, Mộc Phàm bắt đầu thử đả thông không gian, nối tiếp với không gian trùng động tới địa cầu.
Chỉ nghe một tiếng “Phanh” không gian vỡ nát, kết nối thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận