Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 282: Đối cứng với Bán thần

--
“Bán thần sao?”
Phía dưới, sắc mặt vô số sinh vật biến đổi, kinh hoảng nhìn bóng dáng Nghĩ vương đáng sợ kia.
Thế mà là một cường giả cấp Bán thần.
Sắc mặt Tinh linh công chúa Áo Lan nghiêm trọng, nắm chặt chiến cung trong tay, hơi thở cường đại ngưng tụ, có cảm giác áp bách.
Đây là một bảo cung Truyền kỳ, chí bảo của Tinh linh tộc.
“Công chúa, phiền toái lớn rồi.”
Lão Tinh linh bên cạnh lo lắng nói: “Huyết nghĩ vương này là một cường giả Bán thần, chúng ta nhanh nhanh trốn thôi.”
Áo Lan chần chờ, trong lòng giãy giụa, cường giả cấp Bán thần căn bản không phải tồn tại mà nàng có thể chống lại, mặc dù có chiến cung Truyền kỳ cũng không có tác dụng.
Không đủ thực lực, ngươi căn bản không có biện pháp gọi nhịp cùng Bán thần.
Nàng sầu lo nhìn bóng dáng cao ngạo đứng xa xa, Mộc Phàm không lùi một bước, đứng ở nơi đó, tản ra hơi thở cường đại.
Hắn muốn chống chọi với Nghĩ vương cấp Bán thần, khí thế va chạm, hai bên không ai làm gì được ai, trên khí thế cân sức ngang tài.
Mộc Phàm bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ ngươi là Bán thần hay là Thần thoại, hôm nay ngươi dám tấn công địa bàn của ta, liền phải trả giá đắt.”
“Cho ngươi một con đường, lập tức mang theo đại quân cút đi, nếu không ngươi sẽ ngã xuống.”
Lời này làm chấn động tất cả sinh linh ở đây, cường giả các thế lực đều kinh hãi.
Chúng nó hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, hắn dám nói như thế với một Bán thần.
“Làm càn!”
“Nhân loại, ngươi tìm chết.”
Lời Mộc Phàm nói chọc giận vô số cường giả Huyết nghĩ tộc, bọn chúng tức giận trợn mắt nhìn hắn, chỉ chờ Nghĩ vương ra lệnh một tiếng liền nhào lên xé nát hắn.
Nhưng Nghĩ vương cũng không nói chuyện, trên mặt không chút biểu tình, chỉ là trong đôi mắt có chút nghiêm túc.
Hắn ngửi được mùi vị nguy hiểm từ trên người Mộc Phàm.
“Rất nhiều năm rồi, bổn vương tung hoành vô số dị vực, cường giả bị ta giết nhiều không đếm xuể, trong đó không ít cường giả Truyền kỳ.”
Nghĩ vương lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt hắn mang theo khí phách nói tiếp: “Nhân loại, ngươi là một cường giả bước vào lĩnh vực Truyền kỳ, dù cho ngươi nắm giữ bảo vật Truyền kỳ, hôm nay bổn vương chắc chắn giết ngươi.”
“Bổn vương nói giết ngươi liền nhất định giết ngươi, thần linh cũng không thể cứu ngươi.”
Nghĩ vương tràn đầy tự tin.
“Cuồng vọng!”
Mộc Phàm hừ lạnh, khinh thường nói: “Ta vốn tưởng rằng chính mình đủ cuồng, không nghĩ tới hôm nay gặp phải đối thủ, ngươi còn cuồng hơn cả ta.”
“Mạnh miệng ai cũng có thể, đừng nói nhảm, tới chiến một trận, nhìn xem ai mạnh hơn.”
Oanh!
Vừa dứt lời, Mộc Phàm trực tiếp vỗ một chưởng.
Chỉ nghe một tiếng “Phanh”, Nghĩ vương thế mà lui về phía sau ba bước, chấn động tất cả sinh linh.
“Vương!”
Rất nhiều cường giả Huyết nghĩ tộc kinh ngạc hô to, nhìn Nghĩ vương bị đẩy lui, một đám tức giận nhìn Mộc Phàm, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Rất tốt, hôm nay lại giết một cường giả cấp Truyền kỳ.”
Nghĩ vương chậm rãi nói, vỗ vỗ người như phủi bụi.
Nó cuồng ngạo nói: “Ngươi tên gì, là cường giả nhân loại cấp Truyền kỳ đầu tiên mà ta giết, ngươi có tư cách để bổn vương nhớ kỹ tên của ngươi.”
“Bổn vương muốn đặt đầu của ngươi, xương cốt của ngươi vào trong tổ kiến để thưởng thức.”
Nghĩ vương thế mà có sở thích thu thập xác cường giả, làm lòng người ta lạnh lẽo.
Mộc Phàm cũng không rên một tiếng, trực tiếp dùng nắm tay đáp lại đối phương.
Oanh!
Chỉ thấy Mộc Phàm tung ra một quyền, hư không chấn động, không gian răng rắc vỡ nát, không chịu nổi lực lượng đáng sợ.
Đối mặt với một quyền cường thế của hắn, Nghĩ vương cũng trở nên trịnh trọng hơn.
“Hừ!”
Nghĩ vương hừ lạnh, tung ra một quyền trực tiếp đối cứng với Mộc Phàm, tự tin với lực lượng của chính mình.
“Trước mặt Nghĩ tộc, lực lượng nhân loại các ngươi nhỏ bé, yếu ớt, không chịu nổi một...”
Hắn còn chưa nói xong liền cảm giác trên nắm tay truyền đến một lực lượng không thể địch nổi, ầm vang một tiếng, thân thể bị đánh bay ra ngoài, nện vào bề mặt tổ kiến, tạo ra một cái lỗ thủng.
Hiện trường yên tĩnh, Huyết nghĩ tộc, các sinh vật trong khu trung lập ngây ra.
Tập thể ngơ ngác.
Mộc Phàm đánh bay Nghĩ vương, hơn nữa là bằng lực lượng cường đại áp đảo đánh Nghĩ vương bay đi.
“Hừ, chỉ có chút lực lượng thế này liền lải nha lải nhải, ta còn cho rằng ngươi rất mạnh đó.”
Mộc Phàm khinh thường, lắc lắc nắm tay, cảm giác có chút đau đớn, trong lòng cũng kinh ngạc vì lực lượng cùng thân thể của tên kia rất mạnh.
Còn tốt, thân thể hắn xưa đâu bằng nay, bảo vật Truyền kỳ công kích còn không tổn hao gì mà, có thể tưởng tượng đã hung hãn, cường đại tới mức nào.
Rầm!
Mảnh vụn tung lên, Nghĩ vương vọt ra, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm Mộc Phàm, giáp đỏ trên cánh tay xuất hiện vết nứt nhỏ.
Hắn kinh ngạc, tức giận nói: “Nhân loại, sao lực lượng và thân thể của ngươi cường đại như vậy, tuyệt đối không có khả năng, thân thể Huyết nghĩ của bổn vương mới có thiên phú lực lượng mạnh nhất.”
“Cấp Bán thần của ngươi là giả đi, không có một chút sức lực.”
Mộc Phàm khinh thường nhìn hắn, trong mắt mang theo sự nghi ngờ.
Lời này kích thích Nghĩ vương, hắn tức khắc bạo nộ.
Oanh!
Một hơi thở cường đại bùng lên, thần uy mênh mông cuồn cuộn, hơi thở đáng sợ cấp Bán thần quét ngang.
Rầm, thân thể Mộc Phàm hơi hơi lui về phía sau, ánh mắt càng thêm nóng cháy, như thấy được con mồi.
“Nhân loại, chết đi!”
Nghĩ vương rơi vào trạng thái cuồng bạo, hai mắt đỏ đậm, toàn thân có một quầng sáng màu máu, lực lượng cường đại hội tụ.
Đó là lực lượng đáng sợ của Bán thần, sát chiêu vừa ra, thiên địa biến sắc, toàn bộ không gian đều bị bao phủ trong một tầng ánh sáng màu đỏ máu.
“Tới hay lắm!”
Mộc Phàm không kinh sợ mà còn mừng rỡ, hét to, thân thể chấn động trào ra lực lượng vô tận, luyện khí bàng bạc như biển không ngừng sôi trào bùng nổ.
Hắn thi triển một môn cấm thuật, lòng bàn tay hướng về phía trước, đột nhiên đánh ra một bàn tay thật to.
Ầm vang!
Bàn tay to che trời, quét thẳng tới, nơi bàn tay này lướt qua ánh sáng đỏ đều tan rã, uy thế ngập trời.
Nghĩ vương cũng khiếp sợ, nhìn bàn tay to khủng bố quét tới, thế không thể địch nổi.
Ánh sáng đỏ tan dần, không ngăn được bàn tay kia.
Hơn nữa trên đường nó quét tới, có một ít kiến bay Huyết nghĩ tộc không kíp tránh né bị bàn tay to vỗ nát, hóa thành bụi bặm.
Dưới lực lượng cường đại của cấm thuật, không có một tên Huyết nghĩ tộc nào có thể ngăn cản, toàn bộ hóa thành tro bụi.
“Thiên phú tiềm năng, bạo!”
Trong lúc nguy cấp, Nghĩ vương kích hoạt lực lượng thiên phú trong cơ thể, hai cọng râu đỏ trên đỉnh đầu sáng lên.
Hắn bộc phát ra thiên phú cường đại nhất, thân hình bành trướng, hóa thành một con kiến màu đỏ khổng lồ, chắn ngang không trung.
Oanh!
Kiến khổng lồ va chạm với bàn tay to, hai quái vật khổng lồ đụng nhau, tạo ra làn sóng hủy diệt sóng xung kích tám phương.
Không gian nứt vỡ từng tấc, không chịu nổi lực lượng khủng bố của hai bên.
“A...” Nghĩ vương rống to, thân hình khổng lồ bị bàn tay to đẩy lùi từng chút, không thể địch nổi.
Ầm!
Nghĩ vương va chạm vào bề mặt tổ kiến, tổ kiến cường đại phát ra quầng sáng phòng ngự kinh người, cứng rắn chặn lấy một chưởng này.
Tuy rằng chặn được nhưng trên bề mặt tổ kiến vẫn bị in một bàn tay thật to, Nghĩ vương ở trung tâm chưởng ấn, toàn thân xơ xác, xuất hiện vô số vết nứt.
Hắn kinh hoảng nhìn Mộc Phàm, nói: “Đây là cấm thuật, nhân loại, ngươi lại nắm giữ cấm thuật cường đại như thế?”
“Rất tốt, bổn vương đang thiếu một môn cấm thuật, nhân loại, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.”
Nghĩ vương giãy giụa bay ra, thân thể cao lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở về bộ dáng hình người, ánh mắt toát lên vẻ thèm thuồng.
Hắn coi trọng cấm thuật của Mộc Phàm, muốn cướp đoạt.
“Thế mà không chết?” Mộc Phàm rất bất ngờ, đánh giá Nghĩ vương.
Gia hỏa này nhận lấy một kích cấm thuật lại không chết, thậm chí thương thế cũng không nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da thôi, chớp mắt liền chữa trị.
“Bổn vương cường đại nhất ở phương diện lực lượng, nhân loại, ta sẽ khiến ngươi sợ hãi vì lực lượng của Nghĩ tộc.”
Nghĩ vương nói xong, trên người nổi lên từng múi cơ bắp màu đỏ, hóa thành một con kiến đỏ khủng bố hình người, hai tay vung quyền nện tới Mộc Phàm.
Nhanh, thật sự là quá nhanh.
Tốc độ như vận tốc ánh sáng, lực lượng đạt tới cực hạn.
“Tới tốt!”
Hai mắt Mộc Phàm nóng cháy, hai tay sáng lên, dùng tư thái cường đại nhất, nhảy lên tung ra một quyền.
Đông!
Hai nắm tay va chạm, một chùm sáng mãnh liệt bùng nổ, tựa như mặt trời nổ mạnh, đâm vào mắt vô số sinh linh.
Mộc Phàm thế mà chống được Bán thần, các sinh vật đều chấn động.
Phanh phanh phanh!
Hư không nứt toác, Mộc Phàm, Nghĩ vương, hai đại cường giả nhanh chóng giao chiến trên không trung, thế mà cứng đối cứng, vật lộn kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận