Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 118: Lão tổ

Từ đường Mộc gia, Mộc Hùng dẫn theo Mộc Phàm đi tới nơi này.
Hai người đứng một cánh cửa mật thất bằng kim loại.
“Lão tổ bế quan bên trong.”
Mộc Hùng nghiêm túc nhìn cửa kim loại trước mắt, mười mấy năm đã phủ bụi.
Lão tổ Mộc gia bế quan bên trong, nghe nói không hề ra ngoài một lần, thậm chí thương thế mười mấy năm đều không tốt lên.
Nhìn cửa kim loại trước mắt, Mộc Phàm cũng nghiêm túc, cảm ứng được bên trong có một hơi thở lúc ẩn lúc hiện.
Hơi thở này có lẽ chính là của lão tổ Mộc gia.
“Lão tổ, Mộc Hùng cầu kiến.”
Chỉ thấy Mộc Hùng cung kính hành lễ, sau đó nhẹ nhàng ấn cửa kim loại, lập tức như có cảm ứng nào đó.
Ong!
Theo một tiếng động kỳ dị, cửa kim loại phát ra tia sáng, bên trong có động tĩnh.
Mộc Phàm cảm ứng được hơi thở kia hơi hơi dao động một chút.
“Vào đi.”
Ngay sau đó, từ bên trong truyền đến một giọng nói già nua, khàn khàn, giống như thật lâu không nói chuyện nên có chút khó khăn.
Nghe thanh âm này, tâm thần Mộc Phàm chấn động, lão tổ Mộc gia, chính là lão nhân mà mình chưa bao giờ gặp qua.
Có lời đồn đãi, toàn bộ Mộc gia chính là do vị này lão tổ chống đỡ, là trụ cột tinh thần của Mộc gia, có hắn nên Mộc gia mới có thể cắm rễ ở khu thứ tám.
Răng rắc!
Chỉ thấy cửa mật thất mở ra, bụi ập vào mặt.
“Đi thôi.” Mộc Hùng nghiêm túc, nói xong dẫn đầu đi vào trong mật thất.
Mộc Phàm đi theo vào, hai người một trước một sau bước vào chỗ bế quan đóng kín mười mấy năm này.
Mật thất tối tăm, chỉ có hai ngọn đèn dầu, ánh sáng heo hắt, không chừng chớp tắt.
Ở cuối mật thất, có một bóng dáng già đang ngồi, một mái tóc hoa râm dài rối tung, dài đến mấy thước tóc lộn xộn rơi rụng trên mặt đất.
Hắn chính là lão tổ Mộc gia, Mộc Anh.
Căn cứ theo những gì Mộc Phàm biết, toàn bộ Mộc gia trừ lão tổ Mộc gia, thế hệ trước của Mộc gia đều đã chết sạch.
Chỉ mình vị lão tổ này còn sống, thật đúng là làm người ta bất ngờ.
Nghe nói lão tổ Mộc gia sống gần ba trăm năm.
Khi nhìn đến lão nhân này, Mộc Phàm cũng chấn động.
Lão nhân trước mắt có bộ mặt già nua, tựa như một lão giả tiều tụy, sắp chết, da bọc xương.
Nhưng đôi mắt cực kỳ sắc bén, nhìn một cái đều có thể khiến tâm thần người ta chấn động, vô cùng khiếp người.
Lão nhân nhìn hai người tiến vào, ánh mắt lập tức liền dừng trên người Mộc Phàm, không hề chú ý Mộc Hùng.
“Tùy tiện quấy rầy lão tổ bế quan, mời lão tổ trách phạt...” Mộc Hùng vừa tiến đến, trực tiếp cung kính quỳ gối trên mặt đất.
Lão nhân lại không có để ý tới hắn, ngược lại nhìn Mộc Phàm từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo một chút kinh ngạc.
“Mộc Phàm, gặp qua lão tổ.” Mộc Phàm hơi hơi cúi người hành lễ.
Lão nhân có vẻ chấn động, nghe Mộc Phàm nói, bừng tỉnh hiểu ra điều gì.
“Ngươi là Mộc Phàm?” Lão nhân khàn khàn mở miệng hỏi một câu.
Mộc Hùng cúi đầu, lập tức đáp lại nói: “Lão tổ, hắn chính là Mộc Phàm, là năm đó...”
“Câm miệng, ta không hỏi ngươi.” Lão nhân lập tức quát Mộc Hùng, trong giọng nói ẩn chứa một chút bất mãn, trừng mắt nhìn Mộc Hùng một cái.
Mộc Hùng bị dọa, lập tức câm miệng, ngoan ngoãn quỳ gối nơi đó không dám hé răng.
Đối với vị lão tổ này, Mộc Hùng cực kỳ kính sợ, bởi vì hắn có thể ngồi trên vị trí này vẫn là do lão tổ.
Lão tổ Mộc gia, Mộc Anh, cẩn thận quan sát Mộc Phàm, trong ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc cảm thán, khó có thể tưởng tượng.
“Thật khó có thể tưởng tượng.” Mộc Anh lẩm bẩm.
Mộc Phàm không hiểu ra sao.
Chỉ nghe Mộc Anh khàn khàn nói: “Mười sáu năm, đây là lần thứ hai ta gặp ngươi, lần đầu tiên là khi ngươi vừa tròn một tháng.”
Mộc Anh rơi vào hồi ức, trong lúc nhất thời, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Hắn lẩm bẩm: “Năm đó, thời điểm nàng mang theo ngươi tới đây, ngươi chỉ vừa tròn tháng, không nghĩ tới chớp mắt đã qua mười sáu năm, ngươi đã trưởng thành.”
Nói đến đây, ánh mắt Mộc Anh trở nên sáng ngời, nhìn chằm chằm Mộc Phàm, giống như đang xem một bảo bối hiếm có.
Hắn kinh ngạc cảm thán nói: “Ngươi không biết năm đó khi ngươi được mang tới, gân mạch toàn thân đứt khúc, trái tim bị đâm thủng, hôn mê bất tỉnh khoảng một tháng.”
“Phải biết rằng trẻ con vừa mới đủ tháng, kinh mạch bị đứt từng khúc, trái tim bị xuyên thủng mà chưa chết toi quả thực chính là kỳ tích, không, là thần tích.”
Mộc Anh lão gia tử kể rõ tình cảnh năm đó.
Lời này khiến Mộc Phàm kinh hãi, sợ ngây người.
Đùa cái gì vậy, chính mình mới vừa tròn một tháng tuổi, gân mạch đứt từng khúc, trái tim bị xuyên thủng, còn có thể sống sao?
Mộc Anh thở dài nói: “Năm đó, nữ nhân kia mang theo ngươi đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đả thương trên dưới Mộc gia, bao gồm cả ta.”
“Nàng chỉ nói một câu, để chúng ta nuôi nấng ngươi.”
Mộc Anh nói tới đây dừng một chút, cười khổ nói: “Nếu ngươi là đứa trẻ khỏe mạnh thì thôi, nhưng ngươi sắp chết, chúng ta phải nuôi nấng như thế nào?”
“Nhưng nữ nhân kia quyết tâm bắt chúng ta nuôi nấng, thậm chí còn uy hiếp nếu xảy ra một chút vấn đề, nàng sẽ giết toàn bộ Mộc gia.”
“Quá tức giận, ta trực tiếp động thủ, kết quả một chiêu liền bại trận, bị thương, cho đến hiện tại vẫn không có khôi phục.”
Nói đến đây, Mộc Anh lộ vẻ chua xót.
Hắn nhìn Mộc Phàm nói: “Cuối cùng còn kinh động người quản lý khu thứ tám, nhưng vẫn không đánh nổi nữ nhân kia, gần ba chiêu liền bại, từ đó không hỏi tới việc này.”
“Cứ như vậy, ngươi bị nữ nhân mạnh mẽ nhét vào Mộc gia.”
“Ta không rõ nữ nhân kia dùng thứ gì giữ được tính mạng ngươi, trong một tháng, gân mạch toàn thân cùng trái tim bị xuyên thủng thế mà được chữa trị.”
“Theo đạo lý mà nói, ngươi không sống nổi, nhưng ngươi lại cố tình sống sót.”
Mộc Anh nói tới chuyện này đều cảm giác không thể tưởng tượng, vẻ mặt cảm thán.
Bởi vì đây là kỳ tích, hoàn toàn không thể giải thích.
“Hệ thống, hắn nói chính là thật sự sao?”
Mộc Phàm dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống truyền đến câu trả lời: “Ký chủ, năm đó lúc xuyên tới đây, thân thể này thật sự sắp phải chết non, thật ra linh hồn đã tiêu tán, đúng lúc phù hợp điều kiện nhập chủ.”
“Hơn nữa hắn vốn dĩ đã chết, là bổn hệ thống dùng một chút lực lượng cuối cùng giúp ngươi khôi phục, bằng không ký chủ cho rằng ai có thể khôi phục?”
Mộc Phàm nghe xong bừng tỉnh hiểu ra, thì ra năm đó nữ nhân kia mang theo Mộc Phàm tới đây, khi đó Mộc Phàm đời trước đã chết mất.
Nhưng nữ nhân kia không có từ bỏ, không rõ đã dùng cái gì để giữ lại một hơi, muốn ký thác cho Mộc gia nuôi nấng.
Nếu không phải hệ thống đúng lúc mang theo linh hồn Mộc Phàm xuyên qua, nhập chủ thân thể này, có khả năng đã sớm chết thẳng cẳng.
Ngẫm lại cũng đúng, một đứa trẻ tròn tháng, kinh mạch bị đứt từng khúc, trái tim bị xuyên thủng còn có thể sống sót, trừ bỏ hệ thống còn có ai có thể làm được?
Mộc Phàm thổn thức, có thể nói thân thế của thân thể này biến đổi bất ngờ, tương đối ly kỳ.
“Hiện tại ngươi đã biết thân thế của mình, là đi hay là lưu lại Mộc gia tất cả đều do ngươi, ta chỉ hy vọng tương lai khi ngươi nhìn thấy nữ nhân kia, ngươi nói cho nàng không nên làm khó Mộc gia chúng ta nữa.”
Vẻ mặt Mộc Anh lão gia tử rất bất đắc dĩ, tràn đầy tang thương.
Nghe xong lời này, Mộc Phàm cảm thấy hụt hẫng, thật xấu hổ a.
Nữ nhân mang mình tới bức ép người ta tới mức này, cũng coi như là một kỳ nhân a.
“Lão tổ yên tâm, ta lớn lên ở Mộc gia, sớm đã xem nơi này là nhà, tuy rằng lão già không phải rất muốn thấy ta.”
Mộc Phàm nói, mắt nhìn Mộc Hùng.
Mộc Anh nghe xong tràn đầy vui mừng, xoay chuyển ánh mắt trừng Mộc Hùng, hừ nói: “Tiểu tử ngươi, có phải ngứa da hay không, ta đã nói bao nhiêu lần rồi?”
“Lão tổ bớt giận, ta vẫn luôn làm theo chỉ thị của ngài.” Mộc Hùng lập tức luống cuống, trán đổ mồ hôi lạnh.
Mộc Anh hừ lạnh nói: “Ta còn chưa có chết đâu, tuy rằng Mộc gia chịu chút thiệt thòi, nhưng ít ra người ta cũng đã bù đủ chỗ tốt, nhận chỗ tốt lại không làm tốt chuyện.”
“Ách...” Mộc Hùng xấu hổ cúi đầu.
Mộc Phàm chớp chớp mắt, hình như còn ẩn giấu một chút chuyện.
Chỉ thấy Mộc Anh nói: “Ngươi nói ngươi làm chuyện gì? Một thân thành tựu của mấy nữ nhi của ngươi hiện tại là như thế nào mà có, ngươi không rõ sao?”
“Không phải chỉ một vị trí gia chủ sao, ta có thể một tát chụp chết ngươi bất kỳ lúc nào, lại cho Mộc Phàm làm gia chủ, ngươi cho rằng chuyện ngươi làm ta không biết?”
Mộc Hùng bị răn dạy xấu hổ vô cùng, cúi đầu, không dám hé răng a.
“Chuyện này, lão tổ, lão già cũng vì suy nghĩ cho Mộc gia.” Mộc Phàm không đành lòng.
Mộc Anh cắt ngang, nói: “Ngươi không cần nói đỡ cho hắn, lão tiểu tử này, bị ta đánh từ nhỏ tới lớn, hắn thế nào nào ta biết rõ nhất, được chút màu sắc liền muốn mở phường nhuộm.”
“Nói, có phải ngươi phá hỏng quy củ, vi phạm hứa hẹn hay không?” Mộc Anh nghiêm khắc quát lớn.
Mộc Hùng lập tức lắc đầu, cuống quít nói: “Lão tổ, tuyệt đối không có, ta không có vi phạm hứa hẹn, trước đó Mộc Phàm không có một chút tui vi, ta cũng không thể giao gia tộc cho một người không có tu vi a?”
“Hơn nữa...” Mộc Hùng nhỏ giọng biện giải.
Hai mắt Mộc Anh trừng thẳng, giơ bàn tay vỗ tới.
Phanh!
“Còn dám tranh luận?” Mộc Anh tức giận đến xương cốt cả người lạo xạo như muốn tan thành từng mảnh.
Mộc Phàm xem mà hãi hùng khiếp vía, thật sợ hắn bị làm tức chết.
“Lão tổ, xin bớt giận xin bớt giận.”
Mộc Phàm có chút dở khóc dở cười, nhìn lão tổ Mộc gia, hắn tức giận đến hơi thở hỗn loạn, thương thế lập tức bùng nổ, không áp chế được.
“Con cháu bất hiếu... Phốc...”
Đang nói, Mộc Anh đột nhiên phun một ngụm máu đen, hơi thở nhanh chóng suy yếu, Mộc Hùng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Mộc Phàm cũng nhảy dựng, không phải thật sự tức giận đến mức tắt thở đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận