Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 219: Lại là ngươi?

“Thần linh?”
Hai mắt Mộc Phàm nhìn chằm chằm Thần Điện, tỏa ra tia sáng nóng rực.
Bên trong quả nhiên có một thần linh, hơn nữa xem tình huống này là một thần linh đã ngã xuống, chỉ còn lại tàn hồn, quả thực chính là bảo bối a.
“Hắc hắc, lại gặp được tàn hồn thần linh.”
Hắn cười hắc hắc, xoa xoa tay, căng ra tường khí trực tiếp đi về phía trước, đôi tay ấn trên cửa lớn của Thần Điện, dùng sức đẩy.
Oanh...
Một tiếng nổ vang, cửa lớn Thần Điện rung động, bề mặt có từng đường thần văn loé sáng, ngăn cản Mộc Phàm.
“Mở cho ta!”
Sự hung hăng hiện lên trong mắt Mộc Phàm, hắn hét to một tiếng, sức mạnh cả người phối hợp với luyện khí vô tận đánh tới.
Chỉ nghe một tiếng "cạch", cửa Thần Điện hé mở, thần văn rậm rạp hiện lên, lập loè, tản ra thần quang kinh người.
Nhưng dưới sự thúc đẩy của lực lượng cường đại từ Mộc Phàm, cửa Thần Điện chung quy vẫn bị đẩy ra.
Hô!
Mới vừa mở ra, trong Thần Điện đột nhiên có biển lửa trào ra, ẩn chứa một thần uy không thể địch nổi.
“Thần hỏa!”
Mộc Phàm cả kinh quát to một tiếng, trong cơ thể bùng lên một ngọn lửa quét tới.
Thần hỏa, Ngọn lửa vĩnh hằng va chạm vớ nhau, phát ra tiếng nổ kinh khủng.
“Hư không khắc trận, phong!”
Ngay sau đó, Mộc Phàm giơ tay đánh ra trận văn, trân văn rậm rạp đan xen ngang dọc hóa thành một đại trận phong ấn cửa Thần điện đang muốn khép lại.
Ngay sau đó Mộc Phàm bước ra một bước, Ngọn lửa vĩnh hằng sôi trào thiêu đốt, va chạm với Thần hoả trong thần điện.
Hai ngọn lửa va chạm khó phân thắng bại, Mộc Phàm cường thế sát nhập vào, rốt cuộc Thần hỏa dần dần yếu lại.
“Chỉ là Thần hỏa cũng muốn ngăn trở ta?” Mộc Phàm hừ lạnh, bùng nổ luyện khí như biển trong cơ thể.
Oanh!
Hắn tung ra một quyền, tựa như thiên băng địa liệt, cả Thần điện đều lắc lư.
Quyền thế cường đại lướt qua, khiến Thần hoả tan tác.
Hắn nương cơ hội một bước vào trong Thần điện, đứng trung tâm đại điện, cả người tản ra hơi thở kinh khủng, không hề thu liễm.
“Phàm nhân, tự tiện xông vào Thần Điện, đáng diệt!”
Trong Thần Điện truyền đến một tiếng nói giận dữ, thần uy mênh mông cuồn cuộn.
Mộc Phàm giương mắt nhìn lên, liền thấy có một cái đầu lâu trong suốt, màu đỏ lửa, phát ra Thần hỏa hừng hực.
“Thần cốt?” Hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, kinh hỉ không thôi nhìn đầu lâu kia.
Đây là thần cốt a, đầu lâu thần linh.
“Giết!”
Đầu lâu thần linh quát lớn, Thần hỏa quét tới, hóa thành một pháp tướng khổng lồ.
“Hỏa thần pháp tướng sao?” Mộc Phàm nghiêm túc, nhận ra đây là cái gì.
Đây rõ ràng là pháp tướng Hỏa thần a.
Còn không phải là giống như đúc Hoả thần pháp tướng trên bí quyển mà hắn vừa có được ghi chép lại sao?
Thần hồn trước mắt quả nhiên là Hỏa thần.
“Trời đất, sao ngươi không chết?”
Khi thấy rõ gương mặt của pháp tướng Hoả thần trước mắt, hai mắt Mộc Phàm tức khắc trừng to, không nhịn được thốt lên.
Đây không phải tàn hồn phía trước bị mình luyện thành Thần hồn dịch sao, không phải nên chết, tan thành mây khói rồi a, vì sao còn ở đây?
Mộc Phàm kinh ngạc, mà pháp tướng Hoả thần ở đối diện vừa mới ngưng tụ cũng khiếp sợ.
“Lại là ngươi?” Hỏa thần kinh ngạc xen lẫn tức giận, nhìn Mộc Phàm, hai mắt trợn tròn.
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không không khí có chút đọng lại.
Hỏa thần tức giận, hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, nhân loại này còn không phải là tên đầu sỏ luyện hoá một phần tàn hồn của hắn sao?
Mà Mộc Phàm giật mình ở chỗ rõ ràng hắn đã luyện hóa đối phương, vì sao vẫn còn tồn tại?
“Hệ thống, chuyện gì đây.” Mộc Phàm trực tiếp dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Ký chủ, sau khi thần linh ngã xuống, vì để an toàn sống lại, thần hồn sẽ được chia làm mấy phần hoặc là mười mấy phần rải rác ở các thế giới, mượn một ít vật chứa đặc thù, chờ đợi sống lại.”
Nghe giải thích xong, Mộc Phàm liền hiểu, Hỏa thần trước mắt cùng tàn hồn lúc trước tiêu diệt giống như nhau, thật ra đều là một phần của Hỏa thần.
Nhưng sau khi thần linh ngã xuống, để an toàn sống lại, bọn họ sẽ chia thần hồn thành mấy phần, hoặc là mười mấy phần, thậm chí càng nhiều hơn.
Kể từ đó, dù một phần bị tiêu diệt mất, cũng không chết hẳn, còn có các tàn hồn khác, tất nhiên còn có thể sống lại.
Tàn hồn Hỏa thần trước mắt này chính là một phần tàn hồn, giống tàn hồn Mộc Phàm đã luyện hóa trước đó.
“Thì ra chỉ là một tàn hồn, vậy dễ làm rồi.”
Hai mắt Mộc Phàm đột nhiên loé sáng, nở nụ cười.
Nụ cười này làm Hỏa thần đột nhiên có dự cảm xấu, nhớ tới một bộ phận tàn hồn bị diệt lúc trước, tức khắc luống cuống.
“Phàm nhân, nhận lấy cái chết!”
Hỏa thần nổi giận gầm lên một tiếng, ra tay trước.
Pháp tướng Hỏa thần khổng lồ vung một cú tát đáng sợ về phía Mộc Phàm, Thần hoả cuồn cuộn quét tới, bao phủ toàn bộ không gian Thần điện.
Mộc Phàm bị thần hỏa bao phủ, nhìn bàn tay Hỏa thần chụp tới, sắc mặt bình tĩnh, nâng cánh tay tung ra một quyền.
Phanh!
Chỉ nghe một tiếng vang, một lớn một nhỏ, quyền chưởng va chạm bộc phát ra tiếng nổ kinh thiên, tựa như hàng tỉ tia sét đồng thời nổ tung.
Ầm vang, trong ngoài Thần điện đều chấn động.
Thần hỏa tán loạn, pháp tướng Hỏa thần pháp thế mà bị đánh nát một cánh tay, toàn bộ vỡ tan hoá thành vô số Thần hỏa tung bay.
“A...” Hỏa thần tức giận, hoảng sợ nói: “Lực lượng trên người của ngươi là lực lượng gì, ngươi rốt cuộc là quái vật gì, vì sao Thần hỏa không thể thương tổn ngươi.”
“Thần đã chết, không cần biết quá nhiều.”
Mộc Phàm nhàn nhạt đáp lại, bước ra một bước, đi tới trước mặt pháp tướng Hỏa thần.
“Thiên lôi bí pháp, Sấm chớp vũ bão.”
Theo một tiếng hét to, liền thấy lôi đình đột nhiên xuất hiện, từng tia sét màu đen tạo thành cơn mưa sấm chớp đánh thẳng xuống pháp tướng Hỏa thần.
“A...” Pháp tướng Hỏa thần bị đánh đúng, mặt vỡ ra, ngọn lửa tán loạn, lộ ra một đầu lâu màu đỏ lửa ẩn bên trong.
Đây là nơi ẩn thân của tàn hồn Hỏa thần, đầu lâu thần linh.
“Ngũ hành đại trận, phong ấn!”
Đáp lại hắn chính là trận văn Mộc Phàm đánh tới, rậm rạp đan xen, hóa thành Ngũ hành đại trận trực tiếp phong ấn đầu lâu thần linh kia.
Rầm, pháp tướng Hỏa thần tán loạn, đầu lâu bị Ngũ hành đại trận phong ấn tất nhiên không có lực lượng chống đỡ thao túng pháp tướng nữa.
“Đồ khốn, ngươi khinh nhờn thần minh, chắc chắn gặp thiên phạt.”
Đầu lâu chấn động, phát ra ánh sáng hồng, Thần hỏa bừng cháy, muốn tránh thoát phong ấn.
Chỉ là Mộc Phàm đã đi tới gần, đặt một tay trên đầu lâu.
“Hệ thống, luyện hóa nó, giữ lại ký ức.” Mộc Phàm dứt khoát phân phó hệ thống luyện hóa thần hồn này.
Dù sao trước đó đã luyện hóa một lần, được Thần hồn dịch, hiện tại gặp phải một bộ phận tàn hồn khác, tất nhiên không thể bỏ lỡ.
“Đinh... Giữ lại ký ức, tiêu hao hai trăm triệu, bắt đầu luyện hóa.”
Tiếng hệ thống nhắc nhở vừa dứt, liền thấy đầu lâu thần linh này run rẩy kịch liệt, từ bên trong phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hoảng sợ.
“A... Đây là lực lượng gì, vì sao...” Thần hồn thê thảm kêu rên, rất mau liền im ắng.
Hỏa thần đáng thương, gặp phải Mộc Phàm, lại có một phần thần hồn bị luyện hóa.
Hơn nữa phần thần hồn này còn là một bộ phận khá lớn, tổn thất thảm trọng, thậm chí có khả năng ảnh hưởng tới các phần thần hồn khác.
“Luyện hóa xong.”
Rất mau, hệ thống truyền đến thông báo.
Mộc Phàm hưng phấn, bắt lấy đầu lâu màu đỏ này cẩn thận quan sát, không nói cái khác, chỉ đầu lâu này thôi cũng là vật báu vô giá rồi a.
Càng không đề cập tới Thần hồn dịch vừa được luyện ra, bên trong còn có ký ức của Hoả thần, là Mộc Phàm kêu hệ thống giữ lại.
Ký ức của một thần linh, tuyệt đối không thể định giá, đối với Mộc Phàm mà nói càng có ý nghĩa hơn.
Hắn muốn thông qua ký ức của Hỏa thần này tìm hiểu huyền bí của thần linh, thậm chí tìm hiểu những bí mật của thần linh.
“Luyện hóa tòa Thần Điện này rồi tính tiếp.”
Mộc Phàm đè nén sự hưng phấn, bắt đầu xem xét Thần Điện, chuẩn bị luyện hóa tòa Thần Điện lơ lửng trong không trung này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận