Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 474: Tiên thiên căn nguyên

Phốc!
Lưng Hỗn loạn chi chủ bị một ngón tay xuyên thủng, lực lượng cường đại thiếu chút nữa biến hắn thành tro tàn.
“A...” Hắn hét thảm một tiếng, đã trọng thương.
Nhưng cũng không bị hạ gục trong nháy mắt, hắn lại mượn cơ hội này trốn vào hư không, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Chỉ còn lại Mộc Phàm ở đó phá cấm chế, thấy đối phương đào tẩu, trong lòng thầm than một tiếng xui xẻo.
“Dĩ nhiên chạy thoát, trúng một chiêu cấm thuật của ta mà không chết, bật hack hả?”
Mộc Phàm có chút bực bội.
Trong đầu vang tiếng hệ thống: “Ký chủ, kẻ bật hack chính là ngươi, người ta là Tiên thiên thần linh, tất nhiên phải có thủ đoạn bảo mệnh rồi.”
“Ngươi nói một tên bật hack như ngươi không thể nháy mắt hạ gục đối phương trong nháy mắt, truyền ra ngoài sẽ khiến bổn hệ thống mất mặt, cho nên hy vọng ký chủ nạp tiền nhiều hơn, sớm ngày tung hoành vũ trụ.”
“....”
Nghe hệ thống nói, Mộc Phàm muốn câm nín, hệ thống này càng ngày càng nhân tính hóa.
Hiện tại phát triển đến mức trắng trợn đề nghị làm hắn nạp tiền.
“Hệ thống, ngươi có mặt sao?” Mộc Phàm hỏi một câu.
Hệ thống im lặng, giống như cứng họng không trả lời được.
Đúng vậy, hệ thống có cái rắm.
“Không có việc gì đừng lên tiếng, cẩn thận ta đánh nhừ ngươi.”
Mộc Phàm thầm mắng một câu, tiếp tục chăm chú lĩnh ngộ phân tích Tiên thiên cấm chế trước mắt.
Bên trong cất giấu thứ gì, tên thần linh dưới vực sâu đã đào tẩu nên hắn cũng không biết được nơi này cất giấu bảo vật gì.
Có lẽ là Tiên thiên linh vật, tất nhiên không thể bỏ lỡ, cho nên Mộc Phàm mới không đuổi giết tên Tiên thiên thần linh kia.
Gia hỏa này vừa thấy mặt hắn liền bỏ chạy, bất đắc dĩ, Mộc Phàm chỉ có thể từ bỏ chuyện đuổi giết, bảo vật trước mắt vẫn quan trọng hơn nha.
Dù sao hắn rất sợ nghèo, gặp được bảo vật phải nhanh chóng thu lấy mới an tâm, còn tên thần linh kia thì về sau gặp rồi giết cũng không muộn, coi như nuôi cho mập rồi làm thịt.
Ong ong...
Mộc Phàm từ từ xuống sâu hơn, phân tích, lĩnh ngộ thấu triệt từng tầng Tiên thiên cấm chế, hiểu rõ bản chất của những cấm chế này.
Tiên thiên cấm chế chính là trận pháp hình thành tự nhiên, hoà hợp với thiên địa, vô cùng cường đại.
Khác biệt với trận văn nhưng xét về bản chất thì cũng không có gì bất đồng.
Sau khi phân tích năm mươi tầng Tiên thiên cấm chế, rốt cuộc Mộc Phàm cũng hiểu ra bản chất.
Trận pháp do hắn bố trí chỉ thiếu một yếu tố, đó chính là quy tắc.
Không sai, thật ra Tiên thiên cấm chế chính là sự biểu hiện cùng diễn hoá của một loại quy tắc, sau khi lĩnh ngộ, Mộc Phàm đã nâng trình độ trận pháp của mình lên một độ cao mới.
“Tiên thiên trận văn, Tiên thiên cấm chế, thì ra là như thế này.”
Khi phân tích xong tầng Tiên thiên cấm chế cuối cùng, Mộc Phàm hoàn toàn hiểu rõ, lĩnh ngộ toàn bộ năm mươi sáu tầng Tiên thiên cấm chế, phá giải hết tất cả.
Răng rắc!
Cấm chế vừa biến mất, Mộc Phàm cảm giác được một cổ Tiên thiên linh lực cường đại ập vào mặt.
Giương mắt nhìn, quả nhiên có cất giấu Tiên thiên linh vật, tất cả linh vật ra đời đều có Tiên thiên cấm chế bảo hộ.
“Đây là linh vật gì?”
Mộc Phàm kinh ngạc quan sát một đám vật chất trước mắt, có một tầng sương mù xám bao vây lấy nó, trông như linh vật hỗn độn.
Là Tiên thiên linh vật không sai, nhưng hình như còn chưa dựng dục thành hình, không được xem như Tiên thiên linh bảo, chỉ có thể xem như bán thành phẩm.
“Bận rộn nửa ngày, dĩ nhiên chỉ là bán thành phẩm?” Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, nhìn đám vật chất trước mắt mà ngây ngốc.
Không thành hình liền đại biểu cho giá trị suy giảm nhiều, Mộc Phàm cảm thấy thất vọng, trách không được tên thần linh kia không lấy đi, thì ra là đồ vậy chưa thành hình.
“Ký chủ, bản thân Tiên thiên linh vật chưa thành hình chính là Tiên thiên hỗn độn vật chất cùng ám năng lượng tạo thành, có giá trị cực cao.”
Lúc này, trong đầu vang tiếng hệ thống nhắc nhở.
“Nó có tác dụng gì, có thể hấp thu luyện hóa hay là chờ nó tiếp tục dựng dục thành hình?” Mộc Phàm có chút thất vọng lắc đầu.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Ký chủ có thể trực tiếp thu lấy, mang Tiên thiên vật chất này đi, tự mình luyện chế một kiện Tiên thiên chí bảo.”
“Còn có thể làm như vậy?” Mộc Phàm kinh ngạc, hệ thống nói mình có thể luyện chế chí bảo.
“Nhưng chút Tiên thiên căn nguyên này không đủ luyện chế một kiện Tiên thiên chí bảo, cần có ít nhất ba phần như thế này mới có thể luyện chế thành công.”
Hệ thống đưa ra đáp án, ba phần Tiên thiên căn nguyên mới luyện chế được một kiện Tiên thiên chí bảo.
Chí bảo cấp bậc giống như tiên đỉnh, uy lực cường đại, nhưng muốn thật sự so được với Hỗn độn chung của Thái Nhất, Thí thần thương của Ma đế thì phải thêm một bước mài giũa.
“Vậy mang đi thôi.”
Mộc Phàm không chút chần chờ, trực tiếp phong ấn đám Tiên thiên căn nguyên này, đóng gói mang đi.
Tới cũng tới rồi, không thể tay không mà về, sau khi thu Tiên thiên căn nguyên, Mộc Phàm bắt đầu tìm tòi khắp vực sâu.
Đáng tiếc không còn thu hoạch được gì, trong lòng chửi mắng tên thần linh kia quá nghèo, chỉ có mỗi một linh vật mà thủ ở chỗ này vô số năm.
“Thôi, đi tìm các Tiên thiên căn nguyên khác.”
Mộc Phàm nhanh chóng rời khỏi vực sâu, lấy ra đám Tiên thiên căn nguyên vừa đạt được, dựa vào nó tiến hành cảm ứng, tìm kiếm các Tiên thiên căn nguyên khác.
Mấy thứ này đều là linh vật dựng dục qua năm tháng dài lâu, tự nhiên có một chút tương đồng.
Quả nhiên, Mộc Phàm đã nhanh chóng cảm ứng được hơi thở của Tiên thiên căn nguyên khác.
Vèo!
Hắn chạy như bay, hướng tới một khu vực đầy lôi điện, trên không trung hay mặt đất đều bị lôi điện xanh vàng tím đỏ phủ kín, vô cùng khủng bố.
Nhưng lôi điện không thể tổn thương Mộc Phàm, ngược lại là thành thức ăn của hắn, không biết dọc đường đi tới hắn đã cắn nuốt bao nhiêu lôi điện rồi.
Tới nơi sâu nhất, Mộc Phàm thấy một quầng sáng, tầng tầng lớp lớp, khoảng bảy mươi hai tầng Tiên thiên cấm chế bao quanh nơi đó.
“Lại một cái bảo địa.”
Hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, nhìn Tiên thiên cấm chế trước mắt, bảy mươi hai tầng, còn nhiều hơn trước nữa, đại biểu cho đồ vật bên trong càng cao cấp hơn.
Chỗ Dao Trì có tám mươi mốt tầng Tiên thiên cấm chế, bên trong có Tiên thiên bàn đào, đồ vật ở đây hẳn là không kém bao nhiêu.
“Nơi này tràn ngập lôi đình, chắc chắn đồ vật sẽ liên quan đến lôi đình.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, trực tiếp xuyên qua lôi điện rậm rạp, có lôi điện màu đen lập loè, bổ vào thân thể hắn nhưng không thể làm tổn thương chút nào.
Hắn bước từng bước tới gần, cũng không vội vã phá vỡ cấm chế đi vào mà là lĩnh ngộ.
Đơn giản chính là muốn lĩnh ngộ càng nhiều Tiên thiên cấm chế hơn, để hắn có thể tuỳ ý bày ra Tiên thiên cấm chế cường đại.
Sau lần lĩnh ngộ trước đó, Mộc Phàm có thể tiện tay bày ra năm mươi sáu tầng Tiên thiên cấm chế, hiện tại nhìn thấy Tiên thiên cấm chế cao cấp hơn tự nhiên không nhịn được muốn tìm hiểu.
Đã có kinh nghiệm, tốc độ lĩnh ngộ của Mộc Phàm cực nhanh, tốn khoảng một canh giờ liền hoàn toàn lĩnh ngộ bảy mươi hai tầng Tiên thiên cấm chế ở nơi này.
Trong đó có hơn phân nửa là cấm chế đã lĩnh ngộ trước đó, tiết kiệm được rất nhiều thời gian cùng tinh lực.
Ong!
Khi một tầng cấm chế cuối cùng được cởi bỏ, hai mắt Mộc Phàm lập loè từng hoa văn quỷ dị, đó là Tiên thiên hoa văn.
Sau khi lĩnh ngộ thấu triệt, phá giải hết cấm chế, Mộc Phàm tiến vào một không gian trống trải.
Nơi này tràn ngập sương mù hỗn độn xám xịt, là một không gian độc lập, tản ra cảm giác áp bách cường đại.
“Đây là...” Mộc Phàm phát hiện một đồ vật.
Từ xa nhìn tới trông nó giống như một con mắt, tràn ngập lôi đình, đó là một con mắt do lôi đình tạo thành.
Giống như có ý chí riêng, tròng mắt chuyển động, nhìn thẳng vào Mộc Phàm.
“Hệ thống, nó là Tiên thiên thần linh sao?”
Mộc Phàm kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ thứ này là một Tiên thiên thần linh, vẫn còn trong quá trình dựng dục?
“Không phải, đây là một loại Tiên thiên linh bảo, xem như bảo vật, gọi là Tiên thiên lôi nhãn, có năng lực huỷ diệt cực kỳ cường đại.”
Hệ thống giải thích cho Mộc Phàm hiểu.
Con mắt quỷ dị này là Tiên thiên lôi nhãn, xem như một loại bảo vật, có thể dung nhập vào thân thể hóa thành con mắt thứ ba, có năng lực huỷ diệt đáng sợ.
Nhưng Mộc Phàm đã có Thanh thiên chi nhãn cao cấp hơn con mắt này rất nhiều, căn bản không hứng thú, nhưng có thể luyện hóa, cắn nuốt tăng cường Thanh thiên chi nhãn.
Ong ong...
Tiên thiên lôi nhãn chấn động, hình như sợ hãi, nó cảm nhận được áp chế đến từ Mộc Phàm, áp chế trên căn nguyên, chính là do Thanh thiên chi nhãn.
Tiên thiên lôi nhãn run bần bật, ấp ủ lôi đình vô tận.
“Ai, không có tác dụng.”
Mộc Phàm quan sát Tiên thiên lôi nhãn một lúc rồi lắc đầu.
Hắn giơ tay chộp tới, Tiên thiên lôi nhãn bị giam cầm, mặc dù nó đã bộc phát lôi đình vô tận nhưng không thể tổn thương Mộc Phàm.
Hai bên không cùng một cấp bậc, hơn nữa Mộc Phàm miễn dịch lôi đình, dễ dàng trấn áp Tiên thiên lôi nhãn này.
“Giữ lại trước.”
Mộc Phàm lắc đầu, phong ấn nó rồi thu lại, có lẽ sau này có chỗ cần dùng.
Vô dụng thì mang về tặng người khác cũng được.
“Lại tìm tiếp.”
Đi dạo một vòng, Mộc Phàm không phát hiện đồ vật gì khác, chỉ có thể tiếc nuối rời đi, chỉ thu hoạch một cái Tiên thiên lôi nhãn không có chỗ dùng.
Hắn quyết định tiếp tục tìm kiếm, theo một tia cảm ứng mờ mịt, Mộc Phàm xuyên qua nhiều khu vực, băng qua một khu vực rộng mấy trăm vạn dặm.
Rất nhanh đã đến một khu vực hoang vu, không chút sự sống, tràn ngập một hơi thở quỷ dị.
Vừa đến nơi này, Mộc Phàm liền cảm giác được sự khác lạ.
“Thời gian nơi này trôi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, thời gian gia tốc sao?”
Mộc Phàm kinh ngạc phát hiện thời gian ở khu vực hoang vu này trôi nhanh hơn.
Hơn nữa khắp nơi tràn ngập một loại hơi thở tuế nguyệt, rất hỗn loạn, không cẩn thận liền sẽ bị thời gian ăn mòn.
“Chẳng lẽ nơi này có bảo vật khiến thời gian vặn vẹo?”
Mộc Phàm nghĩ đến đây, hai mắt lại sáng ngời, không chút do dự hướng tới nơi có dao động thời gian mãnh liệt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận