Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 74: Bán đấu giá tại chỗ

“Không thú vị gì hết!”
Mộc Phàm buông tay nói: “Ai, ta còn chưa dùng sức, ngươi liền ngã xuống.”
Hiện trường tĩnh mịch, mấy người Nhất trung, Tam trung đơ ra, nhìn Nghiêm Như Phong nằm trên mặt đất, đã ngất xỉu.
Đây chính là cao thủ tinh anh của Nhất trung a, ở Nhất trung xếp hạng thứ hai, thế mà bị Mộc Phàm dùng một chiêu đánh hôn mê.
“Sao có thể?”
“Nghiêm Như Phong bại?”
Mấy cái học sinh Nhất trung hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, ánh mắt đối phương đảo tới, mọi người đồng thời lui về phía sau một bước, im như ve sầu mùa đông.
Bọn họ đều sợ hãi, hoàn toàn bị Mộc Phàm hù dọa, căn bản không một ai dám lên trước.
Mộc Phàm lắc đầu, ngay sau đó xoay người nhìn về phía đám Tam trung.
“Hai cái rương ta cầm, các ngươi có ý kiến không?”
Lời vừa nói ra, mấy tên Tam trung nhìn nhau, giận mà không dám nói gì, không ai hé răng, toàn bộ nhìn về phía ba nam sinh cầm đầu.
Sắc mặt ba người kia không ngừng biến đổi, nhìn nhìn Nghiêm Như Phong đã ngất đi, âm thầm nuốt nước miếng.
“Không... Chúng ta không ý kiến.”
“Đúng vậy, sao lại có ý kiến đây?”
Ba nam sinh này cũng sợ, không có biện pháp nha, Mộc Phàm biểu hiện ra sức chiến đấu quá trâu bò, đối mặt liền hạ gục cao thủ hạng hai của Nhất trung.
Đây là hạ gục trong nháy mắt, ai dám đi lên, đối mặt liền bị đánh nằm dài, sẽ rất mất mặt.
“Không có thì tốt.”
Mộc Phàm gật gật đầu, đi hướng tới một tảng đá lớn phía trước, nơi đó có hai cái rương.
Rương giống như cái đã lấy được, không lớn không nhỏ đặt trên một tảng nham thạch cao.
Đi tới gần, Mộc Phàm nhẹ nhàng nhảy lên trên nham thạch, nhìn hai cái rương trước mắt.
Mọi người đều nhìn qua, sắc mặt phức tạp, ánh mắt nóng rực, đáng tiếc, không ai dám phản đối.
Nghiêm Như Phong còn nằm kìa, phản đối hả, đừng nói giỡn.
“Phí Triển, cái này cho ngươi.”
Mộc Phàm nhìn hai cái rương, đều giống nhau như đúc, tùy tiện cầm lấy một cái ném cho Phí Triển bên này.
Phí Triển kích động tiếp được, lập tức lấy một cái chìa khóa chọc vào, vặn răng rắc, mở ra.
“Mộc ca, không rút chìa khóa ra được.”
Mở được cái rương, Phí Triển rất hiểu chuyện muốn lấy chìa khóa ra cho Mộc Phàm, nhưng phát hiện cứng ngắc, hoàn toàn không rút ra được.
Hiển nhiên là chỉ có thể mở một cái rương, hắn xấu hổ nhìn Mộc Phàm, sau đó lấy tất cả đồ vật ra.
Vèo!
Ngay sau đó, hắn liền đem rương trống ném văng ra rất xa, mọi người ở đây mờ mịt, hoàn toàn không hiểu hắn đang làm gì.
Vì sao phải ném cái rương kia đây?
Quả nhiên, trong rương cũng là một huân chương học viện, một quyển thư thông báo trúng tuyển, còn có một viên quả cầu kim loại, đúng là cá nhân tùy thân trí thông minh nhân tạo.
Quan trọng nhất chính là trong rương có một thanh chủy thủ, vô cùng sắc bén, vừa rút ra cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.
“Mộc ca, cái này cho ngươi đi.” Phí Triển lưu luyến nhìn chủy thủ, cuối cùng nhịn đau đưa cho Mộc Phàm.
Nhưng Mộc Phàm chỉ nhìn rồi nói: “Không cần, ta không có thói quen dùng chủy thủ, ngươi giữ mà dùng đi.”
“Đa tạ Mộc ca!” Phí Triển vui mừng thu lại.
Một đám người xung quanh nhìn nhau, có chút động tâm a, đáng tiếc không ai dám đụng.
Oanh!
Sau khi Phí Triển khởi động trí thông minh nhân tạo không lâu, một tiếng nổ vang truyền đến, khiến mọi người giật mình.
Phát hiện cái rương vừa mới bị ném văng ra xa đã nổ mạnh, lúc này mới hiểu vì sao tự dưng Phí Triển quăng cái rương đi.
Ba gã nam sinh Tam trung liếc nhau, đều bừng tỉnh hiểu ra khi thấy một quả cầu kim loại kỳ quái bay vòng quanh Mộc Phàm.
Giống thứ Phí Triển vừa mới khởi động, có lẽ hai cái đều cùng loại.
Như vậy chẳng phải là Mộc Phàm đã sớm lấy được đồ vật trong rương, nếu không làm sao biết cái rương sẽ nổ tung?
Lúc này, Mộc Phàm cầm cái rương thứ hai nhảy xuống, đi tới trước người Nghiêm Như Phong đã hôn mê, lục soát người hắn một hồi, quả nhiên kiếm được một cái chìa khóa.
“Ha ha, ta mượn dùng chút.”
Mộc Phàm tươi cười mở cái rương ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, thư thông báo trúng tuyển, huân chương học viện, trí thông minh nhân tạo.
Còn có một vũ khí, bất ngờ là một cây cung gấp làm từ kim loại, mềm mại ưu nhã, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
“Cung tốt!”
Hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, không nói hai lời trực tiếp chiếm làm của riêng, một cây cung kim loại thế mà có độ uốn cong rất lớn, không thể không làm người ta kinh ngạc cảm thán.
Cây cung này không phải cung bình thường bởi vì nó có thể ngưng tụ tiên thiên cương khí hoặc luyện khí thành mũi tên, lực sát thương thế nào thì không biết.
Mộc Phàm kéo thử, cảm giác rất thuận tay, vừa lòng thu lại.
Thứ này khiến những người khác thèm thuồng vô cùng, nhưng đều có chút kính sợ nhìn Mộc Phàm, không ai dám chọc.
“Mộc huynh, mấy thứ kia hẳn là ngươi không cần dùng?”
Lúc này, trong ba nam sinh cầm đầu Tam trung, có một người mở miệng.
Tinh thần mọi người chấn động, lập tức tỉnh ngộ, đúng là vài thứ kia một người chỉ có thể đạt được một phần, có nhiều cũng vô dụng.
Cả trí thông minh nhân tạo cũng chỉ có thể có một cái, dư ra cũng không có biện pháp khởi động, trừ khi ngươi có thể phá giải trí thông minh đầu não trong học viện.
“Thật sự vô dụng.” Mộc Phàm gật gật đầu.
Hắn nhìn mọi người, cười nói: “Ta giữ cũng vô dụng, nhưng ở đây nhiều người như vậy, cho ai cũng khó quyết định có phải hay không?”
“Vì công bằng, giá quy định 10 vạn,, ai ra giá cao nhất, ta liền đưa người đó.”
Lời vừa nói ra, mọi người đơ hết.
Không ít người trợn mắt há hốc mồm, làm vậy cũng được?
Phí Triển nhìn Mộc Phàm mà khâm phục, muốn bán đấu giá, lấy thư thông báo trúng tuyển cùng các đồ vật khác trực tiếp bán đấu giá tại chỗ.
Việc này, cũng chỉ có Mộc Phàm làm được.
Mọi người nhìn nhau, Nhất trung, Tam trung đều cười khổ, đối với hành động của Mộc Phàm này thật sự không biết nên nói thế nào.
Ngươi thèm tiền tới điên rồi a?
“Mười vạn!”
Ai ngờ một giọng nói đột nhiên vang lên, Tam trung có người trực tiếp ra giá.
Hai mắt Mộc Phàm sáng ngời, cười nói: “Vị đồng học đến từ Tam trung này ra giá mười vạn, có người trả cao hơn hay không, qua lần này liền không còn hàng, mọi người phải tự đi tìm đó.”
“20 vạn.”
Vừa dứt lời, chỗ Nhất trung lập có người hô to.
“30 vạn.”
“Ta ra 50 vạn.”
Không khí sôi nổi, một người nối tiếp một người ra giá, Phí Triển xem ngây ngẩn.
Rất mau, giá cả liền lên tới một trăm vạn, ra giá chính là một vị nam sinh cầm đầu bên Tam trung, trực tiếp báo giá cao.
Hắn vừa báo giá, những người khác đều im lặng, không còn ai báo giá.
“Tốt, một trăm vạn, thành giao, đồ vật là của ngươi.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm đi qua, chuẩn bị giao ba đồ vật giao cho đối phương.
“Ta tên Cam Tử Mặc, đến từ Tam trung.”
Mua đồ xong, tên nam sinh kia hào phóng vươn tay, tự giới thiệu.
Mộc Phàm duỗi tay, cười nói: “Ta tên Mộc Phàm, đến từ Nhị trung, huynh đệ, tiền trao cháo múc.”
“Yên tâm, một trăm vạn mà thôi, coi như kết giao bằng hữu, hiện tại lập tức chuyển qua cho ngươi.”
Cam Tử Mặc cười nói xong, lập tức chuyển khoản cho Mộc Phàm, thu được thông báo, Mộc Phàm cười, đưa đồ cho đối phương.
“Phí Triển, ngươi đi theo đồng học Tam trung của ngươi đi, dù sao nhiều người cũng thuận tiện hơn.”
Mộc Phàm nhìn Phí Triển, đưa ra đề nghị, hắn cũng gật đầu đồng ý.
Cam Tử Mặc cười cười nói: “Phí Triển, vận khí của ngươi thật tốt.”
Phí Triển âm thầm cười khổ, tốt cái gì, đau lòng lắm đây, hai trăm vạn mới được đống này đó.
“Ta cáo từ.”
Mộc Phàm nói trực tiếp xoay người rời đi.
Để lại đám Cam Tử Mặc, Phí Triển, Tam trung nhìn nhau, không còn lời gì để nói.
Vài người Nhất trung có chút uể oải.
“Ta bị làm sao vậy?”
Lúc này, Nghiêm Như Phong từ từ tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía, cảm giác quả đầu nặng nề, rất đau.
Tất cả mọi người nhìn hắn, sắc mặt cổ quái, cũng không biết nên nói như thế nào.
“Mộc Phàm, đồ khốn nạn, ta không để yên cho ngươi.”
Rất mau, Nghiêm Như Phong nhớ tới mọi chuyện, tức khắc giận dữ, nhịn không được phát ra tiếng gầm tê tâm liệt phế, rất thương tâm a.
Đáng tiếc, Mộc Phàm đã sớm đi rồi
Bạn cần đăng nhập để bình luận