Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 533: Thường Nga, Đại Nghệ?

Nhân tộc, bị giết sạch.
Mộc Phàm nghe mà giận dữ.
“Yêu tộc, Vu tộc, diệt Nhân tộc sao?”
Hắn đèn nén lửa giận.
Tiên thiên nhân tộc có hắn tham dự sáng tạo ra, Tiên thiên nhân tộc tôn xưng hắn là Thiên phụ, không thể chấp nhận được chuyện có kẻ tiêu diệt nhân tộc.
“Đúng vậy.”
Thường Nga hơi gật đầu, nàng nói: “Hậu duệ nhân tộc còn sót lại dần dần lưu lạc khắp nơi, dưới ảnh hưởng của Thiên Đạo diễn biến thành Hậu thiên nhân tộc bây giờ.”
“Hậu thiên nhân tộc, hừ, Thiên Đạo Hồng Quân, ngươi tính toán rất tốt, muốn vĩnh viễn khống chế khí vận của nhân tộc.”
Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, hiểu rõ tính toán của Hồng Quân.
Đây là muốn nắm giữ nhân tộc trong tay, Hậu thiên nhân tộc bị ảnh hưởng bởi ý chí Thiên Đạo, thống lĩnh vạn linh, trường tồn mãi mãi.
Thật ra chính là một âm mưu, nhân loại tự cho là thống lĩnh vạn linh, tồn tại dài lâu nhưng đều bị Thiên Đạo khống chế.
“Một bộ phận Tiên thiên nhân tộc đi theo Dao Trì và Nữ Oa, Tiên thiên nhân tộc liền thành truyền thuyết, không tồn tại trong vũ trụ vạn tộc.”
Thường Nga tiếp tục nói.
“Sau khi ngươi biến mất, trong vũ trụ xảy ra rất nhiều chuyện lớn, trước cuộc chiến vu yêu chính là Long tộc, Phượng tộc, Kỳ lân tộc triển khai chém giết, muốn tranh đoạt vị trí thiên địa cộng chủ.”
“Chỉ tiếc, cuối cùng cả ba tộc đều thảm bại, Phượng hoàng biến mất, Kỳ lân ẩn nấp, Long tộc trở thành nô lệ phụ thuộc Thiên Đình, mãi mãi bị Ngọc Đế chưởng khống.”
“Còn Tổ long, Tổ kỳ lân, Thiên phượng đã bị chém giết trong hư không hỗn độn, tan thành mây khói.”
Nói đến đây, Thường Nga thở dài, trong khoảng thời gian dài đằng đẳng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Hồi tưởng lại hàng tỉ năm cô độc tịch mịch, nàng cảm thấy chán ghét.
“Đông thiên yêu đình của Đế Tuấn bị Ngọc Đế huỷ diệt, tinh vực, tinh hệ đều bị chia cắt.”
Ánh mắt Thường Nga trở nên phức tạp, nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Nàng nhìn thế này khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên: “Như thế nào, trên người ta chỗ nào không ổn sao, ánh mắt ngươi có vẻ kỳ quái.”
Trong đáy mắt Thường Nga cất giấu tâm sự.
Mộc Phàm nhìn nàng, bỗng nhiên cười nói: “Sao ánh mắt này như đang nhìn tình lang vậy, ngươi cũng đừng nói ngươi yêu ta nha?”
Mộng Li bên cạnh trừng to mắt, như gặp quỷ.
Nàng nhìn Mộc Phàm rồi nhìn chủ nhân, trong lúc nhất thời trở nên ngây ngốc.
Quả nhiên có quan hệ không tầm thường.
“Mười mặt trời treo cao, ngươi còn nhớ rõ chứ?”
Thường Nga đột nhiên mở miệng nói câu mà hắn không thể hiểu được.
Mộc Phàm mờ mịt, chớp chớp mắt: “Ngươi muốn nói cái gì nha, ta hiểu rồi, ngươi đang nghĩ tới vị tình lang kia, để ta đoán xem, có phải hắn tên Đại Nghệ hay không?”
Thường Nga vừa nghe bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
“Quả nhiên ngươi chính là hắn.” Thường Nga có chút kích động, phẫn nộ, tức giận, cảm xúc lẫn lộn.
Mộc Phàm đơ ra, dở khóc dở cười nói: “Ngươi đùa cái gì vậy, ta là Thiên Đế, truyền thuyết về ngươi cùng Đại Nghệ cũng được lưu truyền trong nhân loại, liên quan gì đến ta chứ.”
“Đại Nghệ bắn mặt trời, Thường Nga lên mặt trăng, ta nói đúng không?” Mộc Phàm có chút buồn cười nhìn Thường Nga.
Nàng lại nói mình là Đại Nghệ, nói giỡn, mình đã rời đi rất lâu rồi, Đại Nghệ gì chứ, tuyệt đối không phải mình.
“Ngươi không cần phủ nhận, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra, ngươi là tên phụ lòng.”
Thường Nga nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Mộc Phàm, chắc chắn hắn chính là Đại Nghệ.
Nàng rơi vào hồi ức, lẩm bẩm nói: “Năm đó tỷ tỷ ta sinh hạ mười đứa con cho Đế Tuấn, mười mặt trời treo cao, hủy thiên diệt địa.”
“....” Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, rất muốn nói là tỷ tỷ ngươi sinh mười mặt trời thì liên quan gì đến ta.
Lại nghe Thường Nga tiếp tục nói: “Ngày xưa ta ở ẩn trong nhân tộc, hóa thân nữ nhân phàm trần để tránh Đế Tuấn tìm ra, sau đó gặp được một người trong nhân tộc, hắn tự xưng là Đại Nghệ.”
Nói đến đây, Thường Nga nhìn thoáng qua Mộc Phàm, ánh mắt rất quỷ dị.
Mộc Phàm hết hồn, phủ nhận: “Không có khả năng, ngươi nhận sai, trẫm là Thiên Đế, cũng không phải Đại Nghệ gì đó, đừng nhầm lẫn.”
“Ta sẽ không nhận sai.”
Thường Nga kiên định, tức giận nói: “Đến bây giờ ngươi còn không chịu thừa nhận?”
“Cung tiễn năm đó ngươi dùng chính là Thí thần cung và Xạ nhật tiễn.” Nàng nói xong, lấy ra một mũi tên.
“Mẹ nó!”
Mộc Phàm bỗng nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm mũi tên kia, sao mũi tên lại có hơi thở của hắn.
Không sai, Xạ nhật tiễn còn lưu lại một chút hơi thở, hơi thở thuộc về hắn, tuyệt đối không sai.
Nhưng mấu chốt là Mộc Phàm không biết mình bắn mặt trời lúc nào?
Hoàn toàn không có khả năng, bởi vì hắn đã xuyên về hiện tại, căn bản không có khả năng xuất hiện vào lúc đó.
“Giả.” Mộc Phàm trực tiếp phủ nhận.
Thường Nga lại cười, nụ cười có chút bi thương: “Giả, ngươi lại nói với ta là giả, mũi tên này là mũi tên ngươi muốn dùng để bắn chết mặt trời thứ mười, nếu khi ấy ta không quỳ xuống đau khổ cầu xin ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho Tiểu Thập?”
Tiểu Thập chính là nhi tử cuối cùng của Đế Tuấn.
Nàng nhớ tới chuyện cũ, nước mắt tràn ra, bi thương nói: “Năm đó, ngươi đột nhiên cầm Thí thần cung ra khỏi cửa, ta liền hoài nghi thân phận của ngươi, ta nhớ rõ cây cung lúc ấy giống hệt cây cung mà Thiên Đế dùng để bắn thủng Thiên Đạo.”
“Một mũi tên một mặt trời, năng lực của ngươi rất tốt, nếu không phải là ta quỳ xuống đau khổ cầu xin, nói không chừng mặt trời cuối cùng của Thiên Đình cũng không tồn tại.”
Nói đến đây, hơi thở Thường Nga bắt đầu hỗn loạn.
Lúc này, Mộc Phàm có chút ngây ngốc, nhìn Thí thần cung còn trong xơ thể mình, căn bản không khả năng, chắc chắn có vấn đề.
“Hệ thống, chuyện gì đây, Thí thần cung ở chỗ ta, ta không có bắn mặt trời, tuyệt đối không có.”
Hắn không thể không dò hỏi hệ thống.
Hệ thống im lặng một lúc mới nói: “Ký chủ, ngươi đã quên ngươi còn có một phân thân sao?”
“... Phân thân?” Mộc Phàm yên lặng.
Trên lý luận thì phân thân Ma đế cũng là hắn, nhưng không có khả năng nha, Ma đế lấy đâu ra Thí thần cung, tuyệt đối không có khả năng có Thí thần cung nào khác.
Nhưng có khả năng Ma đế phỏng chế Thí thần cung, thậm chí có thể là tên khốn nạn này hóa thân thành Đại Nghệ bắn chết chín mặt trời, giết nhi tử Đế Tuấn.
“Không ai nghĩ tới mười nhi tử của Đế Tuấn vừa xuất thế đã không phải loại tốt lành gì, tự cao tự đại, nơi bọn chúng đi qua, vạn vật đều bị thiêu đốt.”
“Bọn chúng kế thừa thần lực cường đại của Đế Tuấn cộng thêm huyết mạch Thái âm của tỷ tỷ, âm dương hợp nhất, vừa xuất thế liền có năng lực hủy thiên diệt địa.”
Nói đến đây, Thường Nga tự trách nói: “Tỷ tỷ vốn có thể ngăn cản bọn chúng nhưng nàng lại mặc kệ bọn chúng bay lung tung, gây ra tai họa.”
Hai mắt nàng sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Phàm, nhìn đến hắn hãi hùng khiếp vía, cảm giác hiểu lầm sâu sắc.
Mộc Phàm tỏ vẻ vô tội: “Xin lỗi, ta thật sự không phải Đại Nghệ, ngươi tìm sai người, chẳng lẽ ngươi ở chung với hắn sớm chiều còn không biết hắn là ai?”
“Ở chung sớm chiều sao?” Thường Nga nghe mà cười thảm, nàng khóc nức nở: “Từ khi nhận biết ngươi, ngươi vẫn không cho ta biết thân phận thật sự, nếu không có chuyện mười mặt trời thiêu chết vô số nhân tộc, có khả năng cả đời ngươi đều làm thợ săn trên núi, ta thiếu chút nữa đã tin tưởng ngươi rồi.”
“Tuyệt đối là hiểu lầm, ta không phải là Đại Nghệ, chắc chắn ngươi nhận lầm.” Mộc Phàm lại giải thích, muốn phát điên.
Mẹ nó, ai giả mạo hắn đi bắt chước Đại Nghệ gì đó, đây không phải là gây chuyện sao?
“Có phải trong truyền thuyết của nhân loại có Đại Nghệ bắn chết chín mặt trời, sau đó Vương mẫu ban tiên đan, ta ăn vụng tiên đan, sau đó bay lên mặt trăng?”
Thường Nga cười như không cười nhìn hắn, vẻ mặt trào phúng.
Mộc Phàm có chút ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không phải?”
“Ta cần ăn tiên đan sao?” Thường Nga hỏi lại một câu.
Nàng khinh thường nói: “Tu vi của ta gấp trăm lần Vương mẫu, ta cần ăn tiên đan của nàng mới có thể thành tiên bay mặt trăng?”
“A... Đó là chuyện của ngươi, sao ta biết được.”
Mộc Phàm buông tay tỏ vẻ mình không biết.
“Đừng diễn nữa, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra, ngươi là tên phụ lòng, đã nói cưới ta, ngươi lại để ta chờ ở Quảng Hàn cung hàng tỷ năm.”
Thường Nga càng nói càng kích động, hơi thở toàn thân sôi trào, tư thế như muốn đánh nhau.
Mộc Phàm nhìn mà có chút dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Chậm đã, ngươi nói ta là Đại Nghệ, có chứng cứ gì, hay là có kẻ giả mạo ta lừa gạt ngươi.”
“Kẻ nào dám giả mạo Thiên Đế?” Thường Nga càng nói càng tức giận.
Mộng Li đã sớm trốn vào một góc, run bần bật, Thường Nga thật sự nổi giận.
Hàng tỷ năm cô độc chờ đợi, bao nhiêu oán khí trong lòng giờ đây bùng nổ.
Ầm!
Quảng Hàn cung chấn động, từng luồng thần lực cường đại tản ra tám phương, kinh động toàn bộ Thiên Đình.
“Quảng Hàn cung, Thường Nga?”
“Không tốt, Thường Nga gặp nguy hiểm.”
Trong Lăng Tiêu điện, sắc mặt Ngọc Đế thay đổi, lập tức lắc mình bay tới Quảng Hàn cung.
“Lăn!”
Đáng tiếc, mới vừa tới gần đã bị một lực lượng cường đại xốc bay ra ngoài, Thường Nga trong trạng thái tức giận rất khủng bố, dĩ nhiên đánh bay cả Ngọc Đế.
Đám tiên nhân, chúng thần vừa thấy tức khắc hoảng sợ.
“Ngọc Đế, ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, sắc mặt Vương mẫu trở nên u ám nhìn chằm chằm Ngọc Đế, Ngọc Đế đứng cứng ngắc.
Hắn lúng túng nói: “Trẫm đi xem xem có phải nàng đã gặp nguy hiểm gì hay không?”
“Ta thấy là ngươi muốn đi hẹn hò với Thường Nga.” Vương mẫu nương nương lạnh lùng hừ một tiếng.
Nàng nghiêm khắc nói: “Ngươi đã quên Thiên điều của Thiên Đình sao, đó là Thiên điều do ngươi và ta khẩn cầu Đạo Tổ lập ra, quy định thứ nhất chính là thần tiên không được yêu đương, ngươi đã quên rồi sao?”
“Ách...” Sắc mặt Ngọc Đế trở nên khó coi, cực kỳ xấu hổ.
Lúc này đi cũng không được, không đi cũng không xong.
Vừa mới bị lực lượng của Thường Nga đánh bay ra nên Ngọc Đế cũng bình tĩnh chút, không đi được, không chỉ Thường Nga phát hỏa, Vương mẫu cũng phát hỏa rồi.
Lúc này, trong Quảng Hàn cung có từng luồng thần lực rít gào.
Thường Nga thể hiện tư thái cường đại của Tiên thiên thần ma, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Gia hỏa này vẫn thong dong như gió thổi mây trôi.
“Ta muốn chính miệng ngươi nói, ngươi có phải Đại Nghệ hay không?”
Thường Nga lạnh lùng chất vấn, từng bước ép sát.
Mộc Phàm tỏ vẻ vô tội, thậm chí có chút bất đắc dĩ, có phải Thường Nga cô độc quá lâu nên tinh thần bị phân liệt hay không?
Hay là nhớ Đại Nghệ đến bệnh tâm thần, nhập ma?
Mộc Phàm nhìn Thường Nga, không biết phải làm sao, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến hắn.
Lúc trước hắn muốn mời Thường Nga gia nhập Thiên Đình nhưng nàng đã từ chối, sau đó cũng không qua lại.
“Ngươi bình tĩnh một chút, trẫm, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không phải Đại Nghệ, nếu có nửa câu hư ngôn, ắt bị trời phạt.”
Oanh!
Từ trong hư không có một tia sét bổ xuống đánh trúng đầu Mộc Phàm, làm cả hai cùng thỏ ngọc đều trợn tròn mắt.
Thiên Đạo thật sự đánh xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận