Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 258: Chặn giết, trúng kế

-
Ngoài khu mậu dịch, trong không gian loạn lưu trung, một bóng người đang nhanh chóng xuyên qua gió lốc cuồng bạo.
Người này đúng là Phong Mạch.
Hắn rời đi từ khu mậu dịch, tiến vào không gian loạn lưu, hình như muốn rời khỏi.
Mà đằng sau Phong Mạch, trong một vùng gió lốc không gian, có một người đang ẩn nấp, lặng yên theo hắn xuyên qua không gian mênh mông.
Người này tất nhiên là Mộc Phàm, hắn vẫn luôn theo đuôi Phong Mạch từ khi rời khu mậu dịch.
Không biết đã đi bao lâu, Phong Mạch đột nhiên ngừng lại.
Hắn chậm rãi xoay người, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn không gian loạn lưu mênh mông, giống như đã nhận ra điều gì đó khác thường.
“Xuất hiện đi, ngươi đã theo đuôi lâu rồi.”
Phong Mạch nhàn nhạt nói một câu.
Lúc này, Mộc Phàm đang nấp trong gió lốc bỗng rùng mình, kinh ngạc không thôi.
“Hắn phát hiện ta sao?” Mộc Phàm nghi ngờ.
Hắn che giấu rất tốt, thậm chí dùng hạt không gian hạt bao vây cơ thể, dung nhập vào gió lốc không gian, hoàn toàn không lộ chút hơi thở.
Vì sao gia hỏa này có thể phát hiện?
Mộc Phàm chần chờ, không biết tên kia thật sự phát hiện ra hắn hay là lừa hắn đi ra ngoài?
“Không ra?” Ánh mắt Phong Mạch lạnh lùng, hừ nói: “Ngươi cho rằng bản thân ẩn nấp rất tốt nhưng ta đã phát hiện, không ra đây thì đừng trách ta động thủ.”
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm vốn đang chần chờ lại càng hoài nghi hơn, cật lực che giấu, không nhúc chút nào.
Cả người như hòa vào bên trong, tuy hai mà một.
Bốn phía im ắng, chỉ có không gian loạn lưu cuồng bạo chuyển động, còn có gió lốc thổi ù ù, căn bản không có một ai xuất hiện.
Phong Mạch mày nhíu lại, ánh mắt lãnh lẽo đảo qua bốn phía.
“Không có ai sao?” Hắn lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Chẳng lẽ thật sự không có ai theo đuôi, rốt cuộc là ai đang nhắm vào ta, cướp mất Thần thai?”
Nghe hắn lầm bầm lầu bầu, trong lòng Mộc Phàm nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là lừa lừa hắn.
Gia hỏa này căn bản là không có phát hiện Mộc Phàm, chỉ là đang lừa hắn, cho rằng chắc chắn có người theo dõi mới lừa thử một chút.
Đáng tiếc, Mộc Phàm thành tinh, căn bản không đi ra.
Đợi một hồi lâu, Phong Mạch thấy không ai xuất hiện, trong lòng cực kỳ thất vọng.
Hắn xoay người xé mở không gian, qua khe hở thấy được một thế giới xa lạ, là một không gian dị độ khác.
Thấy cảnh này, Mộc Phàm nheo mắt, khóe miệng cong lên.
Sau khi Phong Mạch bước vào không gian dị độ kia, Mộc Phàm mới lặng yên xé mở không gian bước vào, biến mất khỏi chỗ này.
Bá!
Khi xuất hiện trở lại, Mộc Phàm đã tới một thế giới xa lạ.
Mới vừa tiến đến liền cảm giác có giò đó không đúng, toàn bộ thế giới như một cái lồng giam, áp lực bàng bạc bao phủ lấy hắn.
“Không tốt, trúng kế.”
Mộc Phàm thầm than một tiếng không ổn.
“Ha ha ha... Ngươi quả nhiên xuất hiện.”
Lúc này, nghe một loạt tiếng cười to truyền đến, Mộc Phàm chắc chắn mình đã trúng kế.
Mặt hắn không chút biểu tình xoay người lại, quả nhiên thấy phía trước là Phong Mạch, đứng trên cao nhìn xuống Mộc Phàm.
Phong Mạch đằng đằng sát khí, đánh giá Mộc Phàm, vừa nhìn thì tức khắc kinh ngạc.
“Nhân loại?” Phong Mạch kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, tương đối bất ngờ.
Hắn không nghĩ tới kẻ theo tới lại là một thiếu niên nhân loại.
Phong Mạch nhíu mày, nhìn chằm chằm Mộc Phàm, lạnh lùng nói: “Nhân loại, là ngươi cướp đồ vật của bổn thiếu sao?”
“Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.”
Mộc Phàm tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, như thật sự không biết gì hết.
Sắc mặt Phong Mạch u ám, hừ nói: “Đừng giảo biện, nhân loại gian xảo, quả nhiên chính là ngươi cướp đồ của ta.”
“Giao ra đây, lưu ngươi toàn thây.”
Hắn nói xong, trên người tản ra một hơi thở cường đại, ý niệm khóa chặt Mộc Phàm.
Nơi này rập rạp cấm chế, toàn bộ không gian như là một lồng giam, có lực lượng giam cầm đáng sợ.
Mộc Phàm cảm giác được áp lực, nhìn lướt xung quanh mới phát hiện không gian này đã bị cải tạo.
Hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn, mục đích chính là dẫn hắn tới, sau đó giết chết.
“Muốn, tự mình tới lấy nha.” Mộc Phàm liếc mắt nhìn quanh, trong lòng nắm chắc.
Tuy rằng có nhiều cấm chế, nhưng Mộc Phàm không hề sợ hãi, thân là Truyền kỳ trận sư, sao có thể sợ hãi cấm chế?
Cho nên hắn bình tĩnh nhìn đối phương, trong mắt còn mang theo một chút khinh thường, châm chọc.
“Ngươi tìm chết!” Phong Mạch giận tím mặt.
Nhân loại này quá kiêu ngạo, đã đoạt Thần thai của hắn thế mà còn gióng trống khua chiêng theo dõi, lại còn bình tĩnh thong dong, khinh thường, châm chọc hắn.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, Phong Mạch bạo phát.
Hắn giơ tay vỗ một chưởng, uy áp vô tận hội tụ, hóa thành một bàn tay to màu xám trực tiếp chộp tới Mộc Phàm.
Nhìn đối phương đột nhiên bộc phát, Mộc Phàm vẫn bình tĩnh, không chút hoang mang nâng cánh tay, nhẹ nhàng tung ra một quyền.
Đông!
Chỉ nghe một tiếng trầm đục, bàn tay to màu xám trực tiếp tan rã.
Mộc Phàm chỉ dùng một quyền liền đánh nát công kích của đối phương, cường thế vô địch, chấn động lòng người
“Cái gì?” Phong Mạch kinh ngạc xen lẫn tức giận nhìn Mộc Phàm.
Hắn không nghĩ tới nhân loại có thực lực mạnh như vậy, trách không được có thể chặn giết đội ngũ vận chuyển cướp đồ.
Quả nhiên thật sự có tài.
“Hừ!” Phong Mạch hừ lạnh, lại giơ tay lần nữa, nhanh chóng bắt pháp ấn, ánh sáng hội tụ hóa thành từng lưỡi dao gió khủng bố.
“Phong bạo thắt cổ!”
Một tiếng quát to, liền thấy Phong Mạch tạo ra gió lốc khủng bố, ù ù cuốn tới Mộc Phàm.
Vô số lưỡi dao gió cắt vào hư không, phát ra tiếng ô ô đáng sợ.
Nhìn cơn lốc xoắn tới, Mộc Phàn trở nên nghiêm túc, luyện khí trong cơ thể sôi trào rít gào.
“Ngũ hành pháp thuật, Đại địa chi nộ!”
Mộc Phàm quát một tiếng, đôi tay giơ cao, mặt đất toàn bộ không gian bỗng nhiên run rẩy, ầm ầm ầm nâng lên, toàn bộ mặt đất đều bị cuốn lên.
Tiếng đất đá sôi trào như tiếng rống giận vang vọng trời cao.
Ầm vang!
Một khối lục địa trực tiếp bay lên, va chạm với gió lốc đáng sợ, hai cổ lực lượng va chạm vào nhau rồi nổ mạnh, tan nát.
Tiếng tan vỡ truyền đến, vô số mảnh nhỏ rơi xuống.
Gió lốc bị một tảng lục địa lớn bao phủ, đâm nát, cuối cùng tán loạn trong không trung.
“Có chút thú vị.”
Nhìn gió lốc của mình bị đánh tan, lục địa ầm ầm bay lên ầm ầm, uy thế ngập trời khiến Phong Mạch cũng không thể không kinh ngạc.
Hắn hừ lạnh, lật tay ép xuống, tiếng vang cực to, lục địa nháy mắt nổ mạnh, hóa thành vô số mảnh nhỏ, mặt đất xuất hiện vô số chỗ thủng, vết nứt.
Lần đầu tiên giao phong, thế mà cân sức ngang tài, không thể làm gì đối phương.
Đương nhiên, mỗi người đều đang thằm dò đối phương.
“Nhân loại, ngươi có thể khiến ta nghiêm túc.”
Phong Mạch nói rồi hơi thở trên người càng lúc càng cường thịnh, liên tục tăng lên, ép tới không gian chung quanh vặn vẹo.
Mộc Phàm không rên một tiếng, thân thể tự động trôi nổi, đứng trong không trung, hai người giằng co với nhau, hơi thở không ngừng va chạm.
Răng rắc, răng rắc!
Không gian vỡ vụn, không chịu nổi hơi thở đáng sợ của hai người, xuất hiện các khe nứt.
“Nhân loại, đối mặt với lửa giận của cuồng phong đi.”
Giằng co thật lâu, hơi thở của Phong Mạch đạt tới đỉnh điểm, đột nhiên quát to một tiếng, trong cơ thể bùng nổ lực lượng, hóa thành gió lốc cuốn tới.
Cơn lốc đáng sợ hình thành lần nữa, lúc này càng khủng bố, bên trong có rất nhiều tia chớp, không ngừng sinh sôi.
“Cuồng phong sấm chớp, giết!”
Phong Mạch gầm lên, liền thấy toàn bộ không gian rung động, gió lốc đáng sợ xoắn tới, nơi nó đi qua, mọi thứ đều bị xoắn nát cuốn đi.
Trong gió lốc có vô số tia chớp, tản ra hơi thở hủy thiên diệt địa.
“Phong lôi?” Khóe miệng Mộc Phàm hơi cong, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Chơi lôi sao, còn có cái gì lợi hại hơn thiên lôi?
“Thiên lôi bí pháp, Bão sấm chớp!”
Ầm vang!
Theo một tiếng nổ vang, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện lôi đình rậm rạp, hóa thành từng đầu lôi xà không ngừng uốn lượn.
Thiên lôi mênh mông cuồn cuộn, hội tụ thành một cơn mưa sấm sét khủng bố, trắng xoá một vùng, mang theo uy lực diệt thế mạnh mẽ phóng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận