Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 411: Yêu ma hoảng sợ

-
Ầm ầm ầm...
Thiên Đình chấn động, từng luồng yêu khí bốc tận trời, ma khí cuồn cuộn, như kích nổ vô số viên đạn hạt nhân, chấn động toàn bộ tiên cảnh.
Mộc Phàm đang thu một toà tiên cung cuối cùng là Quảng hàn cung liền thấy trung ương Thiên Đình bộc phát yêu khí khủng bố.
“Là thiên lao hỏng mất, yêu ma xuất thế?”
Nhìn cảnh tượng quần ma loạn vũ, vạn yêu rít gào, sắc mặt Mộc Phàm rất bình tĩnh, không có một chút sợ hãi, bởi vì hắn không cảm nhận được sự uy hiếp đến từ những yêu ma đó.
Thành tựu vô thượng tiên thể, hơn nữa ăn thêm một viên Cửu chuyển Tiên đan, thực lực bản thân đã trưởng thành tới một mức độ khủng bố rồi.
Hơn nữa, những yêu ma bị nhốt trong thiên lao vô số năm, một thân tu vi khủng bố không còn thừa bao nhiêu, có thể sống sót đã là một cái kỳ tích rồi.
Thực lực bọn chúng không còn cao, cho nên Mộc Phàm không sợ, ngược lại lộ vẻ hưng phấn, giống như nhìn thấy vô số thức ăn.
“Rống!”
Một tiếng rít gào vang lên.
Chỉ thấy một yêu thú giống sư tử ngửa mặt lên trời rít gào, yêu khí tận trời, là một đầu hung yêu thượng cổ, cực kỳ đáng sợ.
Càng có một đại ma viễn cổ đứng lên, tản ra ma khí vô tận, phát tiết sự buồn bực vì bị giam giữ vô số năm tháng.
“Rốt cuộc bổn tọa cũng tự do.”
Một tôn đại ma rít gào, hai căn ma giác nhọn hoắc, một đôi ma nhãn đỏ tươi lạnh lẽo không ngừng đảo qua toàn bộ Thiên Đình.
Nhưng tất cả yêu ma cùng nó nhanh chóng nhìn về phía Thiên Đình trống rỗng, vẻ mặt ngây ngốc.
Thiên Đình không còn, Lăng Tiêu điện, Thiên Đế cung, từng tòa tiên đảo đều biến mất, không thấy đâu cả.
Thiên Đình uy nghiêm thần thánh ngày xưa thế mà trở nên trống rỗng, chỉ còn một thế giới mênh mông vô tận.
Cả tiên linh khí cũng đang nhanh chóng trôi đi, hướng ra bên ngoài Côn Luân tiên cảnh.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Đình đâu?”
“Sao lại không thấy?”
Trong lúc nhất thời, đám yêu ma trợn tròn mắt.
Nhưng rất mau, những yêu ma này bắt đầu trở nên hưng phấn, bị giam giữ vô số năm, vừa thoát ra liền thấy Thiên Đình hỏng mất, tất nhiên phải hưng phấn rồi.
“Ha ha ha ha, Thiên Đình không còn nữa.”
“Chúng tiên đều đã chết, chúng ta còn sống.”
“Thật tốt quá, Thiên Đế, ngươi cũng có hôm nay.”
Rất nhiều yêu ma hưng phấn cuồng khiếu, rống giận, phát tiết, hận vị Thiên Đế kia thấu xương.
Mộc Phàm yên lặng nhìn một đám yêu ma điên cuồng trước mắt, trong lòng cảm thấy quái quái.
“Hệ thống, ngươi nói xem, rốt cuộc cái tên Thiên Đế kia đã làm gì mà khiến chúng nó oán hận như thế?”
Hắn âm thầm dò hỏi hệ thống, cảm giác đám yêu ma này cực kỳ hận vị Thiên Đế kia nha.
“Ký chủ tự mình đi hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Hệ thống trực tiếp đáp lại một câu.
Mộc Phàm câm nín, nhưng nghĩ lại cũng đúng, bắt một con tới hỏi một chút, có lẽ còn có thể biết thêm ít bí mật của Thiên Đình năm đó.
Suy nghĩ xong, Mộc Phàm lấy tay chộp, tiên quang đầy trời hóa thành một bàn tay to trực tiếp nắm một con yêu có đầu sư tử đang hưng phấn điên cuồng la hét.
“Ách... A...” Con yêu đầu sư tử đang gào thét, bị một bàn tay to nắm lấy, đột nhiên im bặt, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ.
Hai mắt nó trừng to, nhìn chằm chằm Mộc Phàm, giống như gặp quỷ.
"Này, nói ta nghe, có phải các ngươi rất hận Thiên Đế hay không?”
Mộc Phàm kéo nó trước mặt, mở miệng hỏi một câu.
Yêu đầu sư tử nghe xong hai mắt trợn ngược, toàn thân run rẩy, trên mặt phủ kín sự sợ hãi cùng không thể tưởng tượng được.
“Thiên.... Thiên...” Yêu đầu sư tử run run, nói không nên lời.
Mộc Phàm bất mãn nói: “Thiên em gái ngươi, mau nói, Thiên Đình đã xảy ra chuyện gì, Thiên Đế là một gia hoả như thế nào, nếu không nói thì ta sẽ biến ngươi thành sư tử kho tàu.”
“Phốc!”
Yêu đầu sư tử vừa nghe, ruột gan nứt ra, phun một ngụm máu, tự bạo yêu linh trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Mộc Phàm cầm thi thể nó ngơ ngác nhìn, cẩn thận kiểm tra, thật đúng là chết thẳng cẳng.
Điều này làm cho hắn hết chỗ nói rồi, sao mà mới hỏi một câu đã bị hù chết rồi?
Hơn nữa còn là tự huỷ linh hồn, hoàn toàn không một chút chần chờ, trực tiếp kết thúc tính mạng của mình, làm Mộc Phàm có chút ngây ngốc.
Một đám yêu ma vừa mới thoát khỏi thiên lao bên kia chợt ngừng lại, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
Một đoàn yêu ma ngây ngốc nhìn Mộc Phàm, tròng mắt nhô lên, đồng tử phóng to, giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất.
Hiện trường tĩnh mịch, yêu khí đọng lại, ma khí yên lặng, dù yêu hay ma đều như bị khoá chặt, ngây ngốc nhìn Mộc Phàm, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
“Trốn a!”
Không biết là tên nào hô to, quần ma hoảng sợ, vạn yêu thét chói tai, một đám bộc phát lực lượng cực hạn, lập tức giải tán.
Chúng nó chạy trốn, hóa thành từng đạo lưu quang chạy tán loạn khỏi phế tích Thiên Đình.
Sau đó chạy thẳng ra khỏi Côn Luân tiên cảnh, không dám dừng lại chút nào, chỉ hận mình không thể nhanh thêm.
Mộc Phàm bị hành động của đám yêu mà làm đơ ra, một đám vừa rồi còn vô cùng hung hãn nhưng khi thấy hắn liền điên cuồng chạy trốn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn có chút mờ mịt.
Chỉ trong chớp mắt, đám yêu ma trốn sạch, không còn một tên.
Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ yêu ma vừa thoát khỏi thiên lao đều biến mất, Mộc Phàm muốn bắt cũng không kịp.
Giờ khắc này, Mộc Phàm câm nín nhìn trời, không rõ là chuyện gì.
“Hình như chúng nó rất sợ đại nhân.”
Bên cạnh có một giọng nói trong trẻo truyền đến làm Mộc Phàm bừng tỉnh.
Hắn xoay người nhìn Tiểu Ách, nàng mở miệng nhắc nhở, những yêu ma này sợ Mộc Phàm nên mới chạy trốn.
Nàng chỉ vào thi thể yêu đầu sư tử trong tay Mộc Phàm, nói: “Vừa rồi, đầu yêu này bị đại nhân ngươi hù chết, cho nên chúng nó sợ hãi ngươi.”
“Sợ hãi ta?” Mộc Phàm sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại, hình như thật là như vậy.
Nhưng vì sao đám yêu ma này lại sợ hắn?
Tuy rằng Mộc Phàm tự tin không sợ này đó yêu ma, thậm chí có thể trấn áp chúng nó, nhưng vì sao vừa thấy hắn liền sợ tới mức chạy tán loạn.
“Mà dù có sợ thì cũng không đến mức bị ta hù chết chứ?” Mộc Phàm quơ quơ thi thể yêu đầu sư tử.
Nếu nó còn sống, chắc chắn sẽ chửi ầm lên, ngươi mở miệng muốn biến ta thành sư tử kho tàu, có thể không sợ sao?
Yêu ma bị ngươi ăn còn thiếu sao?
“Rống...”
Lúc này, một tiếng rít gào truyền đến, liền thấy từ Bắc thiên môn có một con Côn khổng lồ vọt vào, còn có một đầu Kỳ lân dẫm lên tường vân.
Hai tiên thú vừa vọt vào liền sửng sốt, Thiên Đình trống rỗng rồi.
“Thiên Đình, không còn?”
“Tiên trận biến mất, không bị hạn chế nữa.”
Hai tiên thú đầu tiên là cảm thấy mờ mịt, tiếp theo là cực kỳ vui mừng, tiên trận biến mất, không còn bị hạn chế, tương đương chúng nó đạt được tự do.
“Lão đại...”
Côn, Kỳ lân đồng thời bay qua tới, dừng ở trước mặt Mộc Phàm, cả hai tràn đầy hưng phấn, đây là cảm giác được tự do, rất mỹ diệu.
Chỉ thấy Kỳ lân mở miệng nói: “Lão đại, vừa rồi chúng ta thấy vô số yêu ma chạy khỏi Côn Luân tiên cảnh, hai huynh đệ chúng ta không ngăn được.”
“Đúng vậy, chúng nó đều đào tẩu.”
Côn cũng phụ họa một câu.
Mộc Phàm xua xua tay, thở dài nói: “Không sao, ta chỉ lo lắng chúng nó chạy ra khỏi vùng cấm Côn Luân, gây sóng gió nên ngoài.”
Chuyện hắn lo lắng rất là dư thừa, giờ phút này, bên ngoài vùng cấm Côn Luân có yêu khí tận trời, ma khí cuồn cuộn, trực tiếp phá tan tầng khí quyển.
“Rống...”
Vô số sinh linh đến từ dị vực sợ hãi, bị đám yêu ma viễn cổ đột nhiên chạy ra từ vùng cấm Côn Luân hù dọa.
Hơi thở kia thật sự quá đáng sợ, vượt xa thần linh, một đám chạy ào ào, giống như trong vùng cấm có thứ gì đó làm chúng nó cực kỳ sợ hãi.
Những yêu ma vừa ra cũng không chạy tán loạn, ngược lại là nối tiếp nhau lao ra khỏi tầng khí quyển, chạy hướng tới bên ngoài hệ Thái Dương.
Chỉ chớp mắt, quần ma biến mất, vạn yêu trốn vào vũ trụ, toàn bộ đều thoát khỏi địa cầu, không một tên dám lưu lại nơi này.
Cho nên nhân loại trên địa cầu cùng các dị thú, yêu thú, sinh linh ngoại lai phương tây đều bị chấn trụ.
“Vùng cấm Côn Luân.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Yêu ma có hơi thở thật đáng sợ.”
Trên trường thành, vô số nhân loại phương đông kinh hãi, chính mắt thấy một màn chấn động nhân tâm, rất nhiều yêu ma đáng sợ chạy ra.
Cảnh tượng khiến vô số người suốt đời khó quên a.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy những yêu ma đó chạy ra từ vùng cấm Côn Luân, một đám phá vỡ tầng khí quyển, trực tiếp trốn vào tinh không.
Vốn còn lo lắng đám yêu ma này hoành hành náo loạn, hiện tại xem ra bọn chúng căn bản không dám dừng lại trên địa cầu.
Lúc này, trong Côn Luân tiên cảnh, một lượng lớn yêu thú cũng sôi nổi trào ra ngoài, khiến quần thể yêu thú trên địa cầu xuất hiện biến hóa.
Vô số yêu thú cường đại xuất hiện lập tức khơi dậy địch ý của giống loài ngoại lai xâm lấn, trước tiên bạo phát một trận tranh đấu quy mô lớn.
Yêu thú đi ra từ Côn Luân tiên cảnh theo bản năng chán ghét những sinh vật, quái thú dị tộc xâm lấn, một đám như phát điên triển khai chém giết.
Toàn bộ địa cầu lập tức náo loạn, nhân loại nội chiến, yêu thú đại chiến cùng sinh vật xâm lấn ngoại lai, trong lúc nhất thời, có thể nói là nhân yêu loạn vũ.
Lúc này, đầu sỏ dẫn tới tất cả mọi chuyện là Mộc Phàm, đang đi ra khỏi Thiên Đình trống, rời Côn Luân tiên cảnh.
“Cuối cùng cũng trở lại.”
Mộc Phàm bước ra một bước, cả người đứng trong không trung, linh khí nồng đậm gấp mấy chục lần không khí địa cầu.
Tiểu Ách vừa ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn không trung mênh mông, giống như nhận ra điều gì đó, trong ánh mắt lộ vẻ kiêng kị.
“Đại nhân, ta muốn rời đi một thời gian.”
Đột nhiên, Tiểu Ách thận trọng mở miệng nói một câu.
Mộc Phàm nghe xong liền sửng sốt, Tiểu Ách đột nhiên muốn rời đi, vì sao chứ?
“Cần ta hỗ trợ không?”
Hắn cảm thấy sự tình không đơn giản, quan tâm hỏi một câu.
Tiểu Ách lắc đầu, nhoẻn miệng cười: “Đa tạ đại nhân quan tâm, ta không có việc gì, chỉ muốn rời đi một thời gian, chờ xong việc sẽ trở về, xin đại nhân thứ lỗi.”
“Không sao, nếu ngươi có việc, liền đi xử lý, nếu cần hỗ trợ, nhất định phải liên hệ ta.”
Mộc Phàm nghiêm túc dặn dò,, trong lòng suy đoán chắc chắn nàng có chuyện quan trọng cần rời đi làm.
“Đa tạ đại nhân.”
Tiểu Ách nói lời cảm tạ, nói xong quay người lại, trực tiếp xé rách không gian bước vào, chớp mắt liền biến mất.
Mộc Phàm không có giữ lại, chỉ là dặn dò một câu liền yên lặng nhìn Tiểu Ách rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận