Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 307: Tình huống rất tệ

Thanh Bắc, trong văn phòng hiệu trưởng.
“Mộc Phàm, ngươi đã đến rồi.”
Mộc Phàm mới vừa tiến đến, hiệu trưởng Diêm Thanh Sơn liền đón tiếp.
Hắn kéo tay Mộc Phàm, kích động nói: "Cuối cùng ngươi cũng tới, chậm chút nữa là lão già ta phải tự mìmh dẫn đội đi Long Thành rồi.”
“Hiệu trưởng muốn đi sao?” Mộc Phàm kinh ngạc hỏi.
Diêm Thanh Sơn lắc đầu: “Ta muốn nhưng không đi được, tiết điểm không gian cần có người tọa trấn, tránh cho dị tộc tấn công bất ngờ từ những địa phương này.”
“Hắc uyên tộc chính là một ví dụ.”
Hắn vừa nói xong, kéo Mộc Phàm ngồi xuống.
Diêm Thanh Sơn rót một ly trà, chậm rãi nói: “Chuyện Long Thành lần này không hề nhỏ, hẳn là ngươi cũng đã nghe nói đi?”
“Đã nghe!” Mộc Phàm gật gật đầu nói: “Tám tộc liên hợp tiến công Long Thành, phòng tuyến thứ nhất đã bị xé rách, hiện tại chúng ta đối mặt với nguy cơ rất lớn.”
“Ngươi biết liền tốt.” Diêm Thanh Sơn nói xong thở dài một tiếng.
Hắn nói: “Thật ra ta muốn nói cho ngươi biết, sự tình so với trong tưởng tượng còn tệ hơn nhiều.”
Mộc Phàm nhíu này, hắn đã cảm giác sự tình không đơn giản như vậy, quả nhiên như thế.
Chỉ thấy sắc mặt Diêm Thanh Sơn trở nên nghiêm túc, mang theo một chút đau lòng nói: "Quân đoàn thứ ba đóng quân ở tiền tuyến, toàn quân bị diệt.”
“Cái gì?” Đồng tử của Mộc Phàm co rụt lại.
Trong tin tức tuyên bố ra chỉ nói Quân đoàn thứ ba tổn thất thảm trọng, nhưng sự thật là Quân đoàn thứ ba đã bị tiêu diệt, không còn một người sống sót.
Nghe được tin tức này, trong lòng Mộc Phàm chấn động.
Quân đoàn thứ ba có nhân số là mười lăm vạn người, toàn quân bị diệt bao gồm cả thống soái, không còn một người.
Đây là tin tức thật sự mà chín khu che giấu.
Mộc Phàm nghe xong tin tức này, trong lòng khó có thể bình tĩnh, mười lăm vạn quân tinh nhuệ, nói không còn liền không còn, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu.
“Vậy Long Thành...” Mộc Phàm căng thẳng.
Quân đoàn thứ ba bị diệt, vậy phòng tuyến Long Thành thế nào.
Sắc mặt Diêm Thanh Sơn nghiêm trọng nói: “Có thể nói cho ngươi biết, Long Thành hiện tại chỉ có ba vạn quân còn đang đau khổ chống cự, liên quân tám tộc vây khốn chặt, nơi đó đã bị cô lập.”
Nghe đến đây, đại não Mộc Phàm nổ vang, sắc mặt biến đổi liên tục.
Long Thành đã bị liên quân tám tộc bao quanh, bên trong chỉ có ba vạn quân tinh nhuệ nhân loại đau khổ chống cự.
Đây là nguyên nhân chín khu khẩn cấp liên hợp tập trung lực lượng, muốn đi chi viện Long Thành, bởi vì nơi đó có thể bị công phá bất kỳ lúc nào.
“Hiện tại ngươi đã hiểu chưa?”
Diêm Thanh Sơn nhìn Mộc Phàm, sắc mặt nghiêm túc nói: “Trong chín khu, các đại quân đoàn đều trấn thủ phòng tuyến cùng không gian tiết điểm của mình.”
“Quân đoàn thứ ba, vốn lệ thuộc quân đoàn chủ lực của Khu thứ ba, hiện tại toàn quân bị diệt, là sự đã kích to lớn đối với Khu thứ ba cũng như toàn bộ nhân loại phương đông.”
Diêm Thanh Sơn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Hiện tại, chín khu điều động phần lớn cường giả, chuẩn bị tiến hành chi viện lần đầu.”
Mộc Phàm nghe đến đây đã hiểu sơ lược, chín khu chuẩn bị đưa nhóm đầu tiên tới chi viện, điều động một nhóm cường đại nhất trong chín khu chạy tới chi viện.
Còn có một đám cường giả từ các trường học lớn, nhanh chạy đến chi viện Long Thành, ổn định thế cục trước.
Các nhóm tiếp theo sẽ đi sau, thẳng đến khi tiêu diệt hoặc xua đuổi được liên quân tám tộc.
Mộc Phàm ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vượt xa xa suy đoán của mình, vượt qua nhận thức của mọi người, nguy cơ ở ngay trước mắt.
“Ta đây cần làm gì?” Mộc Phàm nghiêm túc hỏi.
Diêm Thanh Sơn nói: “Thời gian khẩn cấp, còn ba phút nữa liền đến thời gian quy định mở ra cổng không gian, triển khai đợt chi viện đầu tiên.”
“Ta chỉ nói ba điểm, nhóm đầu tiên chi viện có lẽ là nhóm thảm thiết nhất, nguy hiểm nhất, ngươi có thể không tham gia, bởi vì có khả năng vừa ra trực tiếp rơi vào trong bẫy rập của liên quân tám tộc...”
Lão chưa nói xong thì Mộc Phàm đã cắt ngang, hắn nói thẳng: “Không cần phải nói chuyện này, là một phần tử trong nhân loại, cho dù nguy hiểm có lớn thế nào cũng không thể đứng ngoài cuộc.”
“Hiệu trưởng, nói đi, muốn ta làm cái gì?” Mộc Phàm gọn gàng dứt khoát hỏi một câu.
Diêm Thanh Sơn như được an ủi, hắn nói: “Ta hy vọng ngươi mang theo đội ngũ Thanh Bắc, đi chi viện Long Thành.”
“Còn nữa, hy vọng ngươi cố gắng hết sức giảm bớt thương vong, mang theo bọn họ thành công tiến vào Long Thành, kiên trì tới khi nhóm chi viện thứ hai đến.”
Nói đến đây, biểu tình Diêm Thanh Sơn trở nên trịnh trọng nhìn Mộc Phàm, trong mắt mang theo một chút chờ đợi.
Có lẽ Truyền kỳ trận sư như Mộc Phàm mới có cơ hội thuận lợi mang đội ngũ vượt qua tầng tầng vây bắt của liên quân tám tộc tiến vào Long Thành.
Mộc Phàm suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Được, ta sẽ dẫn đội, chỉ là không biết chúng ta hành động đơn độc hay là hành động cùng các nhóm chi viện đợt đầu khác?”
“Thật ra...” Diêm Thanh Sơn do dự, từ từ nói: “Mười phút trước, cũng đã có nhóm đầu tiên xung phong, nhưng kết quả...”
Hắn không có tiếp tục nói kết quả bởi vì lần nếm thử vừa rồi, không cần nghĩ cũng biết, không có kết quả.
“Năm trăm cường giả cấp Siêu phàm, không một ai vào được Long Thành.”
Diêm Thanh Sơn nói xong, sắc mặt ảm đạm, nước mắt chảy ra.
Năm trăm a, năm trăm tinh anh cấp Siêu phàm, thế mà không một ai có biện pháp đột phá vòng vây tiến vào Long Thành.
Nhưng năm trăm người dò đường đã truyền lại một tin tức, liên quân tám tộc hoàn toàn xem Long Thành trở thành mồi câu, không ngừng hấp dẫn viện quân nhân loại chạy tới, sau đó tiêu diệt.
Có lẽ liên quân tám tộc không muốn hoàn toàn công phá Long Thành, muốn hấp dẫn lực lượng nhân loại tiến đến, lần lượt tiêu diệt.
“Vây đánh viện binh sao?” Sắc mặt Mộc Phàm nghiêm trọng, tâm tư của dị tộc rõ như ban ngày.
Vây quanh Long Thành mà không công phá chính là muốn cho nhân loại tín hiệu còn có thể chi viện, mục đích là không ngừng tiêu diệt lực lượng nhân loại tiến đến chi viện.
“Vậy nhóm lần này có bao nhiêu người đi?”
Mộc Phàm hỏi vấn đề mấu chốt.
Diêm Thanh Sơn cười khổ nói: “Cụ thể thì ta không rõ ràng lắm, nhưng lần này Thanh Bắc chỉ thu thập được một trăm năm mươi tinh anh cấp Siêu phàm, gộp cùng lực lượng từ các trường học lớn khác thành nhóm chi viện thứ hai.”
“Còn nhóm đầu tiên của Thanh Bắc chỉ có mình ngươi.” Diêm Thanh Sơn nói xong có chút thấp thỏm nhìn Mộc Phàm.
Nghe thế, Mộc Phàm sợ ngây người, chỉ mình hắn?
Đùa cái gì vậy, một người làm sao chi viện?
“Ngươi cùng những người khác được chọn làm nhóm đầu tiên, nhiệm vụ chỉ có một, xé rách phong toả của tám tộc rồi tiến vào Long Thành, xây dựng phòng ngự cường đại, chống đỡ cho đến khi viện quân tới, nội ứng ngoại hợp tiêu diệt toàn bộ liên quân tám tộc.”
Lời đã nói rõ, lần chi viện này rất nguy hiểm, bởi vì cần phải phá phong toả của tám tộc tiến vào Long Thành mới xem như thành công.
Bởi vì muốn tiến vào Long Thành, không có khả năng trực tiếp mở ra truyền tống, nơi đó đã bị phong toả, giam cầm hoàn toàn, không có cách nào tiến hành truyền tống không gian.
Biện pháp duy nhất chính là xé phong tỏa từ bên ngoài rồi tiến vào Long Thành.
“Lần này ai dẫn đội?” Mộc Phàm hỏi câu.
Diêm Thanh Sơn chần chờ hạ, nói: “Vốn dĩ người dẫn đội lần này là một vị đại tướng Khu thứ nhất, nhưng hắn tạm thời bị điều sang tuyến khác, nơi đó có dị tộc xuất hiện.”
“Căn cứ theo kết quả thương thảo của cao tầng chín khu, ta đưa ra ý kiến, cho ngươi dẫn đầu nhóm chi viện này, nhiệm vụ gian khổ, ngươi có thể hoàn thành sao?”
Nói xong, Diêm Thanh Sơn nghiêm túc nhìn Mộc Phàm.
Lúc này, Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, cười khổ nói: “Hiệu trưởng, ngươi đề cử ta làm gì a, ta là một vô danh tiểu tốt sao thể khiến người ta phục tùng, lòng người không thống nhất, làm sao chi viện thành công?”
Mộc Phàm đúng là một tên vô danh tiểu tốt, người ta chịu nghe lệnh hắn sao, đến lúc đó một đám hỗn loạn, còn chi viện gì nữa.
“Ai nói ngươi là vô danh tiểu tốt?” Diêm Thanh Sơn hừ nhẹ một tiếng.
Hắn nói: “Hiện tại ngươi chính là Truyền kỳ trận sư duy nhất trong chín khu, tất cả mọi người đều biết, ai không phục, ai cãi lệnh, ngươi có quyền xử trí.”
“Chỉ có một điều, cần phải thành công.” Diêm Thanh Sơn nghiêm khắc nói.
Hắn nói tiếp: “Tốt, thủ lĩnh Khu thứ nhất muốn gặp ngươi, hắn sẽ nói rõ hơn."
“Thủ lĩnh Khu thứ nhất?”
Mộc Phàm gật gật đầu.
Diêm Thanh Sơn nhanh chóng nhận được kết nối, trong văn phòng xuất hình chiếu một người.
Đó là một vị lão giả, đúng là người quản lý Khu thứ nhất.
“Mộc Phàm...” Lão nhân quan sát Mộc Phàm, trong mắt mang theo một loại cảm xúc kỳ lạ.
Không chờ Mộc Phàm nói chuyện, lão nhân đã nói: “Ta không nói nhiều, lần này các ngươi chỉ có một nhiệm vụ là xé rách phong toả của tám tộc, xây dựng trận pháp phòng ngự cường đại cho Long Thành.”
“Từ từ, lần này có tổng cộng bao nhiêu người?” Mộc Phàm cứ cảm thấy quái quái.
Toàn bộ Thanh Bắc chỉ có mình hắn, những nơi khác thì sao?
“Lần chi viện bất ngờ này chỉ có tám người, tính thêm ngươi nữa là chín.”
Người quản lý Khu thứ nhất chậm rãi mở miệng, nói ra một con số làm Mộc Phàm há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận