Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 449: Dao Trì, Thái Nhất?

Ở Dao Trì thánh cảnh, một nữ tiên đang cực kỳ tức giận, không ngừng vung roi phát tiết lửa giận.
“Khốn nạn!”
“Ác tặc, đánh chết ngươi!”
Bên bờ Thiên trì, nữ tiên vung roi đánh đến hoa cỏ cây cối xung quanh tan nát, tiên lực cuồng bạo trong cơ thể trào ra phá hủy hoại sự vật chung quanh.
Nàng phát tiết lửa giận, hận không thể băm Mộc Phàm ra vạn miếng.
Tưởng tượng đến cảnh mình bị quất một vạn sáu ngàn roi, lửa giận trong lòng lại bùng lên, không cách nào bình tĩnh nổi.
“Dao Trì, ta tới thăm ngươi.”
Đúng lúc này, có một tia sáng từ bầu trời rơi xuống, tiếp theo có một giọng nói truyền đến.
Nghe giọng nói này, Dao Trì chấn động, váy mặc trên người vốn đã tan vỡ khôi phục như cũ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Ngươi tới làm gì?”
Vẻ mặt tức giận của Dao Trì nhanh chóng biến đổi, trở nên lạnh như băng, xoay người lạnh nhạt nhìn tia sáng rơi xuống.
Đây là một người, nói đúng là một tên Tiên thiên thần linh giống nàng, đầu người thân rắn, nửa người trên là người, nửa người dưới là rắn.
Hắn có mái tóc dài rối tung, dáng vẻ oai hùng bất phàm, toàn thân tản ra một cổ bá liệt chi khí, đôi mắt bá đạo, tràn ngập uy nghiêm.
Hắn mỉm cười tới gần, cười nói: “Ta đến thăm ngươi, cũng một ngàn năm không gặp rồi, có chút nhớ nhung.”
“....”
Mộc Phàm vừa vòng trở lại đúng lúc nghe thấy, tức khắc hết chỗ nói rồi.
Mới vừa tới gần liền nghe được lời âu yếm buồn nôn rồi, chẳng lẽ, thiên địa sơ khai, Tiên thiên thần linh đều cởi mở thế này, biết nói chuyện yêu đương rồi?
“Nàng quả nhiên là Dao Trì.” Mắt Mộc Phàm lập loè ánh sáng.
Thật ra tên còn lại hấp dẫn sự chú ý của Mộc Phàm hơn, đầu người thân rắn, chẳng lẽ là vị trong truyền thuyết kia?
“Thái Nhất, ngươi đi đi, ta sẽ không đáp ứng ngươi.”
Dao Trì lãnh đạm nói một câu, nói xong xoay người đưa lưng về phía hắn.
Mộc Phàm nghe xong sửng sốt, mình nghĩ sai rồi.
“Thái Nhất?” Hắn kinh ngạc nhìn lại, vị nam tử đầu người thân rắn kia lại không phải Phục Hy như mình suy đoán mà là Thái Nhất?
Gia hỏa này, chẳng lẽ là Đông Hoàng Thái Nhất?
Thái Nhất cười nói: “Không sao, ta biết ngươi còn chưa chịu chấp nhận ta, ta có thể chờ, một vạn năm, trăm vạn năm, ngàn vạn năm ta đều có thể chờ.”
Nói đến đây, Thái Nhất dừng chút, tiếp tục nói: “Chỉ là không lâu sau, màn trời mở ra, nếu ngươi với ta liên hợp, nhất định có thể đoạt được Thiên vị, thay trời hành đạo, giáo hóa vạn linh, chẳng phải đẹp thay?”
“Ngươi thật sự muốn liên hợp?” Dao Trì quay người lại, lạnh nhạt nhìn Thái Nhất.
Nghe được lời này, trong lòng Thái Nhất mừng thầm, lập tức nói: “Đúng vậy, ta thật tình muốn kết hợp với ngươi, ngươi và ta kết làm phu thê chính là mối nhân duyên đầu tiên trong thiên địa, được Thiên đạo che chở, chắc chắn đoạt được Thiên vị.”
“Ta thấy ngươi chỉ là muốn lợi dụng ta đoạt được Thiên vị thôi.” Dao Trì có chút khinh thường châm chọc nói.
Thái Nhất thản nhiên nói: “Ta muốn Thiên vị, nhưng ta cũng thật lòng với ngươi, ta chưởng quản nam thần, ngươi chưởng quản nữ tiên, ngươi ta cùng chung thiên quyền, ngươi thấy như thế nào?”
Nói đến đây, Thái Nhất tràn đầy chờ mong nhìn nàng.
Dao Trì im lặng, trong ánh mắt lập loè tia sáng lạnh lẽo, hình như nghĩ tới chuyện gì khiến nàng rất phẫn nộ.
“Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cần phải đáp ứng một điều kiện.”
Nàng mở miệng đưa ra một điều kiện.
Thái Nhất nghe mà vui mừng, bảo đảm nói: “Ngươi yên tâm, mặc kệ là chuyện gì, điều kiện gì, ta đều đáp ứng.”
“Nói đi, điều kiện gì?” Hắn chờ mong nhìn Dao Trì, trong lòng rất kích động.
Không có biện pháp, đã mấy vạn năm, rốt cuộc đối phương cũng mở lời, còn có hy vọng.
Sắc mặt Dao Trì biến đổi liên tục, hai mắt gần như trào ra lửa, hơi thở sôi trào, rơi vào trạng thái cực kỳ phẫn nộ, Thái Nhất thấy mà hết hồn.
“Ta muốn ngươi chộp hắn tới cho ta.” Nói rồi Dao Trì vung tay bắn ra một luồng tiên quang, hóa thành một bóng người, nhìn chính là Mộc Phàm?
Mộc Phàm đang ẩn nấp, lòng chợt lạnh ngắt, nhìn bộ dạng Dao Trì nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên cực kỳ hận hắn.
“Đây là ai?” Thái Nhất nhíu mày, nhìn hình Mộc Phàm, trong lòng có cảm giác không thoải mái, tràn ngập địch ý.
Dao Trì hừ lạnh nói: “Ngươi đừng hỏi hắn là ai, chỉ cần bắt tới cho ta là được, ta muốn rút gân lột da, dùng tiên hỏa thiêu đốt linh hồn của hắn mười vạn năm.”
“A!” Mộc Phàm thầm hút một ngụm khí lạnh, run lập cập.
Dao Trì này quá độc ác đi, còn không phải chỉ là đánh ngươi mấy roi, lại thù dai như vậy.
“Trốn thôi.” Mộc Phàm đổ mồ hôi, trong lòng có ý rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Thái Nhất đột nhiên vỗ một chưởng về phía này.
“Kẻ nào, ra đây!”
Thái Nhất quát lớn, lực lượng bá đạo quét tới.
Mộc Phàm biến sắc, không nghĩ tới vừa mất tập trung tí mà đã bị phát hiện rồi, tên Thái Nhất này không đơn giản nha.
Không kịp nghĩ nhiều, Mộc Phàm chỉ vung nắm tay tung ra một quyền.
Oanh!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, không gian tan vỡ, từ bên trong có một người rơi ra, đúng là Mộc Phàm.
“Là ngươi?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Phàm, hai mắt Dao Trì phun lửa, sát khí tận trời, không nói hai lời trực tiếp ra tay công kích.
Mộc Phàm hoảng sợ, mắng to: “Có phải ngươi chưa bị đánh đủ hay không?”
Vừa nghe lời này, Dao Trì dừng một chút, không dám ra tay bởi vì nhớ tới cảnh tượng bị Mộc Phàm treo lên đánh trước đó, gương mặt đỏ rực, hai mắt toé lửa.
“Thái Nhất, giết hắn, ta liền đáp ứng ngươi.”
Giờ khắc này, Dao Trì điên rồi, trực tiếp mở miệng nói ra lời này.
Thái Nhất đang tức giận vì Mộc Phàm đột nhiên xuất hiện, nhưng vừa nghe Dao Trì nói xong, tức khắc mừng rỡ.
“Được, ta tới giết hắn.”
Hắn bá đạo vô song, vừa dứt lời trực tiếp lắc mình tung một kích, vỗ vào đầu Mộc Phàm, lực lượng cường đại như muốn xé Mộc Phàm thành hai mảnh.
“Thái Nhất?” Mộc Phàm hừ lạnh, không chọc ngươi thế mà ngươi lại đánh tới cửa.
Nếu như vậy, cho ngươi nhìn chút màu sắc, thậm chí nhân cơ hội làm thịt tên này.
“Đi!”
Chỉ thấy Mộc Phàm tế ra một sợi dây thừng, tiên quang lóng lánh, quấn lấy Thái Nhất, làm đối phương khiếp sợ.
“Khốn tiên thằng?” Thái Nhất kinh ngạc hô to, tức giận nói: “Dao Trì, ngươi thế mà đưa bảo vật Khốn tiên thằng ta tặng cho hắn?”
Dao Trì nghe xong xấu hổ, mặt đỏ bừng, đưa cái đầu ngươi, ta đây là bị cướp.
Lòng nàng cũng bốc lửa, nếu không phải do Khốn tiên thằng, nàng cũng không bị Mộc Phàm treo lên quất hơn vạn roi.
Một vạn sáu ngàn roi, đánh đến muốn nghiện rồi.
“Ta không có đưa, là hắn cướp đi.” Dao Trì tức giận phản bác một câu.
Nhưng Thái Nhất không tin, Khốn tiên thằng vốn dĩ chính là một kiện Tiên thiên bảo vật, có thể trói buộc bất kỳ thứ gì, không quan tâm to nhỏ.
Hắn hiểu rõ tác dụng của Khốn tiên thằng nhất, không có khả năng bị người ta cướp đi, trừ phi là chủ nhân tự nguyện cho người khác sử dụng mới được.
Nếu Dao Trì không tự nguyện đưa cho Mộc Phàm, sao hắn có thể sử dụng được, cho nên Thái Nhất nhận định là Dao Trì đưa cho Mộc Phàm.
Nghĩ vậy, hắn giận sôi máu.
“Bổn tọa giết ngươi.” Hai mắt Thái Nhất đỏ lên, hét to một tiếng, sau lưng bỗng nhiên hiện lên một quầng sáng, tiên quang lộng lẫy.
Trong khoảnh khắc, có hai bóng rồng chậm rãi hiện lên, Thái Nhất vung hai tay, hai bóng rồng nhanh chóng giết về phía Mộc Phàm, công kích cường đại mang theo tính chất hủy diệt.
Bang bang!
Mộc Phàm vung quyền một đánh bay bóng rồng, phi thân tiến lên, trực tiếp thi triển võ học Truyền kỳ, nháy mắt oanh vào mặt Thái Nhất.
Đông!
Hai nắm tay va chạm, lực lượng cường đại bùng nổ, tàn sát bừa bãi, quét ngang phạm vi mười dặm, còn may là có đại trận ngăn chặn.
“Có bản lĩnh, ra chiến với ta một trận.”
Thái Nhất cảm giác Mộc Phàm rất mạnh, quát lạnh một tiếng rồi bay lên trời.
“Sợ ngươi chắc?” Mộc Phàm tự tin cười, đạp bộ bay trời, đuổi theo Thái Nhất vào trong hư không, hai người thăng cấp đại chiến.
“Ăn ta một quyền.”
Mộc Phàm nện một quyền vào má Thái Nhất, răng rắc, máu thịt tung toé, Thái Nhất đẫm máu bay ra ngoài.
Hai bóng rồng cũng đồng thời nện vào thân thể Mộc Phàm, cũng đánh hắn bay ra ngoài nhưng không bị thương.
“Đại phá diệt!”
Thái Nhất giận dữ rống to, cả người toát ra ánh sáng mãnh liệt, quanh thân thể xuất hiện tám quả cầu đen nhánh, giống như lỗ đen, cắn nuốt tất cả.
Đây là tuyệt chiêu của hắn, Đại phá diệt, vạn vật đều biến mất dưới tuyệt chiêu này.
Mộc Phàm cảm nhận được ngiy hiểm, không dám ỷ y, tích tụ lực lượng toàn thân, há mồm hút, tức khắc hình thành một cơn lốc tiên khí.
Ầm ầm ầm, tiên khí trong phạm vi mười vạn dặm bị quét sạch, chui vào trong cơ thể Mộc Phàm, mạnh mẽ khôi phục tám chín phần tu vi.
“Ngươi tên gì? Được chết dưới một chiêu này, có tư cách để bổn tọa nhớ kỹ tên của ngươi.”
Thái Nhất tích tụ lực lượng khủng bố, tám quả cầu màu đen không ngừng ngưng tụ, áp súc, cắn nuốt mọi thứ xung quanh, kể cả ánh sáng.
“Ngươi có thể gọi ta là Đế, hoặc là Thiên Đế.”
Mộc Phàm vừa tích tụ lực lượng thi triển cấm thuật, vừa mở miệng đáp trả, ngươi biết trang bức, còn ta thì không sao?
“Thiên Đế?” Thái Nhất sửng sốt, cả người như bị sét đánh.
Tên này, đại biểu cho cái gì?
Hắn không nghĩ tới thế mà có sinh linh dám dùng tên này, đây chính là tôn xưng tối cao của Thiên vị, Thiên Đế, chí cao vô thượng.
“Gia hoả cuồng vọng, hôm nay bổn tọa liền thay trời hành đạo, tiêu diệt ngươi.” Thái Nhất giận dữ, tám quả cầu đen đồng thời bắn tới.
Oanh!
Tiếng nổ vang lên, nơi tám quả cầu đen đi qua, vạn vật đều bị nuốt hết, cả ánh sáng cũng không ngoại lệ.
“Tiệt thiên chỉ!”
Mộc Phàm nheo mắt, nâng ngón tay nhẹ nhàng đâm tới.
Trong phút chốc, hư không tan vỡ, pháp tắc truyền đến từng tiếng ren rỉ.
Giống như dưới một ngón tay này, Thiên Đạo cũng không chịu nổi, sẽ bị chọc thủng.
Hai cổ lực lượng đáng sợ va chạm, ngón tay cường đại trực tiếp xuyên thủng quả cầu đen thứ nhất.
Phốc!
Ngay sau đó, quả cầu đen thứ hai tan biến, uy thế ngón tay không giảm xỏ xuyên quả cầu thứ ba, răng rắc, răng rắc, tám quả cầu đen liên tục bị đánh tan.
Uy lực một ngón tay của Mộc Phàm làm hai vị Tiên thiên thần linh là Thái Nhất và Dao Trì chấn động thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận