Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 432: Cự thú nuốt hành tinh

Phương đông địa cầu, người quản lý chín khu tề tụ một chỗ, bầu không khí nghiêm trọng chưa từng có.
“Phiền toái.”
Trong phòng hội nghị, cao tầng chín khu, các cường giả, thống soái quân đoàn đều tới, sắc mặt u ám nhìn hình ảnh trước mắt.
Trong hình chính là hệ Thái Dương.
Bên cạnh hệ hệ Thái Dương có một trạm giám sát đột nhiên quay chụp được một hình ảnh khiến mọi người chấn động.
Oanh...
Hình ảnh hơi hơi dao động, liền thấy cạnh hệ Thái Dương có một lỗ thủng, đột nhiên có một quái vật khổng lồ xâm nhập, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, thân hình chắn ngang tinh không.
Quái vật kia đâm đầu vào hệ Thái Dương, đâm nát vòng phòng ngự bên ngoài hệ, từ trường thần bí bị đâm thủng.
Cảnh này làm các thế lực nhân loại trên địa cầu chấn động.
Phương đông vẫn đang giao chiến với quân đoàn đoàn con rối của thần linh phương tây, triển khai phản công mãnh liệt mà bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện lớn này.
Có một quái vật khủng bố xâm nhập hệ Thái Dương, đúng là con trong hình ảnh trạm giám sát truyền về.
“Tinh không cự thú.”
Trong phòng hội nghị, sắc mặt mọi người không tốt chút nào, nhìn hình ảnh cuối cùng quay được, Tinh không cự thú đột nhiên chui vào hệ Thái Dương, nuốt mất một hành tinh trong hệ rồi.
Đúng vậy, trong hình là cảnh Tinh không cự thú nuốt mất mấy viên hành tinh lùn trong hệ, bao gồm cả sao Diêm vương.
Răng rắc!
Tinh không cự thú há miệng rộng một, sao Diêm vương trực tiếp bị gặm mất một khối to, rất nhanh, toàn bộ sao Diêm vương đã bị ăn sạch.
Thấy cảnh tượng khủng bố như thế ai mà không khẩn trương?
Mấy viên hành tinh lùn bị Tinh không cự thú nuốt lấy, sao Diêm vương cũng không ngoại lệ, kế tiếp chính là sao Hải vương.
Hình ảnh chiếu đến đây liền kết thúc, bởi vì trạm giám sát bị một cổ lực lượng hủy diệt, hình ảnh cuối cùng là Tinh không cự thú hướng tới sao Hải vương.
“Chư vị, có biện pháp đối phó Tinh không cự thú này không?”
Tiêu lão mở miệng hỏi, nhưng trong phòng yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Ai mà có biện pháp đối phó Tinh không cự thú chuyên cắn nuốt hành tinh này chứ, dùng biện pháp nào để chống lại đây, hoàn toàn không có năng lực chống lại.
Lấy thủ đoạn cùng thực lực của nhân loại trước mắt, căn bản không thể chống lại cự thú này, hoàn toàn không có biện pháp.
Thậm chí địa cầu cũng không đủ cho nó ăn, còn chống lại thế nào?
Dùng Thí thần đạn sao, đừng nói đùa, một sinh vật khổng lồ như vậy thì uy lực của Thí thần đạn không đủ để tiêu diệt, thậm chí có khả năng không tạo ra chút tổn thương nào cũng không chừng.
“Tập kết hai con thuyền vũ trụ, vận chuyển Thí thần đạn, chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nhìn mọi người không rên một tiếng, Tiêu lão bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể làm thế này thôi.
“Nếu không được thì trực tiếp kích nổ sao Mộc, nổ chết nó.”
Một tên thống soái đưa ra kiến nghị.
Kích nổ sao Mộc, tính khả thi rất nhỏ, dù thật sự kích nổ thì có thể sinh ra bao nhiêu thương tổn đối với đầu Tinh không cự thú kia đây?
Dù sao nó cũng ăn tinh cầu mà lớn lên, uy lực do tinh cầu nổ mạnh sinh ra có thể trọng thương hay tiêu diệt đầu cự thú này không, căn bản không thể xác định.
“Mộc Phàm đâu?”
Đột nhiên Tiêu lãon hỏi một câu.
Quản lý Khu thứ tám, Long Xuyên nói: “Mộc Phàm đi bí cảnh bên ngoài Long Thành chưa trở về, vừa bình ổn nội loạn liền rời đi.”
“Đi bí cảnh?” Tiêu lão nhíu mày.
Những người khác cũng sốt ruột, Mộc Phàm ở đây có lẽ còn có vài biện pháp, dù sao hắn không phải người thường nha.
Thậm chí có thể nói chỉ có hắn mới có thể tới gần Tinh không cự thú, tìm cơ hội dùng Thí thần đạn nổ chết gia hỏa to xác này.
Hiện tại Mộc Phàm chưa trở về, chuyện này khó làm.
“Sắp xếp cho dân chúng bắt đầu chuẩn bị tiến vào dị vực, rất có thể địa cầu sẽ không chịu nổi.”
Cuối cùng, Tiêu lão bất đắc dĩ ra một mệnh lệnh, rút lui khỏi địa cầu, chuyển hướng đến thế giới dị vực, không có biện pháp chống lại Tinh không cự thú.
Bọn họ cần phải tính đến tình huống tệ nhất, đưa tất cả người dân đến dị vực mới được, đây là biện pháp duy nhất.
Địa cầu không chịu nổi, không có khả năng để mọi người chờ chết, chỉ còn cách dời đi.
Có một câu nói rất đúng, lưu lại núi xanh về sau không lo thiếu củi đốt, chỉ cần còn tồn tại, một ngày nào đó sẽ giết trở về.
Còn chuyện khi đó địa cầu đã bị Tinh không cự thú ăn luôn hay chưa thì không rõ, thậm chí bọn họ hoài nghi hệ Thái Dương cũng sẽ bị ăn sạch.
“Tuyên bố mệnh lệnh, mở cửa truyền tống không gian dị độ, chuẩn bị di chuyển quy mô lớn.”
Vô số người trong chín khu bắt đầu hành động, mưa gió sắp đến, áp lực đè nặng lên mọi người.
Cao tầng chín khu cũng không có giấu giếm mà công khai truyền phát tất cả hình ảnh này, để mọi người đều biết nguy cơ hiện tại mà nhân loại đang đối mặt.
Sắp không giữ nổi địa cầu, thậm chí cả hệ Thái Dương.
Sao Diêm vương là hành tinh thứ nhất bị nuốt mất, tất cả nhân loại đều chấn động, một đám kinh hãi, khó tin, thiếu chút nữa đã gây ra hỗn loạn.
Còn may mà cao tầng chín khu sắp xếp tốt, chuẩn bị tiến hành rút lui.
Ở các trường học lớn, một loạt cửa truyền tống tới thế giới dị vực được kết nối, các truyền tống trận, cảng không gian bắt đầu khởi động.
Đây là hi vọng cuối cùng, cũng là đường ra duy nhất.
Nguy cơ dần dần tới gần địa cầu, từ trường của hệ Thái Dương xuất hiện hỗn loạn vì mấy hành tinh bị nuốt, chuyện này rất đáng sợ.
Từ trường dao động dẫn phát một loạt chấn động kèm theo.
Không nói tới nhân loại, một ít cường giả dị tộc, thần linh đều cảm thấy nguy cơ buông xuống, vừa rà quét liền hết hồn.
“Khốn nạn!”
“Từ đâu ra Tinh không cự thú?”
Khi cường giả dị tộc phương tây liên thủ xem xét tình huống, phát hiện có Tinh không cự thú tiến vào hệ Thái Dương, lập tức hốt hoảng.
Bọn chúng biết rõ Tinh không cự thú đại biểu cho điều gì, đó là tinh hệ sẽ bị hủy diệt, phần mộ của văn minh, một khi nó xuất hiện đại biểu cho tinh hệ xong đời.
“Không đúng, trên Tinh không cự thú có một đám sinh vật.”
Một ít thần linh dị tộc dùng thần thuật tra xét được điều khác thường.
Trên thân Tinh không cự thú có một đám sinh vật cường đại, giống như đang chỉ huy Tinh không cự thú hủy diệt.
“Là ba mươi sáu tộc Hắc vực, trời ơi, sao bọn chúng có Tinh không cự thú?”
Không bao lâu, có thần linh đã thăm dò rõ ràng.
Trên người Tinh không cự thú có cường giả ba mươi sáu tộc Hắc vực, bọn chúng sử dụng quái vật này sao, thật không thể tưởng tượng nổi.
Ba mươi sáu tộc Hắc vực kiếm đâu ra Tinh không cự thú, xem tình huống là một đầu Tinh không cự thú sắp thành niên.
Một khi thành niên thì Tinh không cự thú tương đương với hai từ hủy diệt, hoàn toàn vô địch, nơi nó đi qua, tinh không hủy diệt, văn minh tan biến.
“Ba mươi sáu tộc Hắc vực đáng chết, chắc chắn là bọn chúng hướng về Thiên Đình thượng cổ.”
Có thần linh tức giận rít gào, đoán được kết quả.
Ba mươi sáu tộc Hắc vực hướng về Thiên Đình thượng cổ, thậm chí không biết từ nơi nào chộp tới một con Tinh không cự thú.
Thực lực thế này, cả dị tộc đều luống cuống huống chi là bên nhân loại?
“Nhanh, lập tức thôg báo Thần quốc.”
“Ba mươi sáu tộc Hắc vực chuẩn bị hủy diệt khu bảo hộ văn minh này.”
“Kiên quyết không thể để bọn chúng đến được Thiên Đình thượng cổ.”
“Thần sử của khu bảo hộ này đâu?”
Rất nhanh, đám cường giả, thần linh dị tộc đều ngơ ngác.
Bởi vì không phát hiện tung tích của Thần sử phụ trách khu bảo hộ hệ Thái Dương này, căn bản không có biện pháp liên hệ Thần sử.
Điều này làm rất nhiều thần linh cùng dị tộc hoảng sợ.
Ở phương đông, nhân loại chín khu đang đâu vào đấy chuẩn bị dời tới dị vực, còn dị tộc cùng thần linh phương tây thì đang hoảng sợ.
Tinh không cự thú xâm nhập đã đánh vỡ cục diện vốn có, dẫn phát khủng hoảng, dù nhân loại hay dị tộc đều luống cuống.
Thậm chí một ít yêu thú cường đại đã hoảng loạn.
Một lượng lớn thiết bị giám sát bắt đầu theo dõi Tinh không cự thú, vốn tưởng rằng mục tiêu kế tiếp của nó là sao Hải vương.
Kết quả nó không có ăn sao Hải vương mà bay thẳng đến địa cầu, giống như Tinh không cự thú đã nhắm trúng tinh cầu xanh thẳm này.
Nguy cơ đang tiến sát tới.
Lúc này, không gian ở một chỗ bên ngoài Long Thành vỡ ra, từ bên trong có vài bóng người xuất hiện.
Người cầm đầu đúng là Mộc Phàm, bên cạnh là Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên, mập mạp cùng tiên cốt.
Còn có Côn và Kỳ lân đã thu nhỏ với một đầu gấu trúc đã trải qua máu thịt thần thú tẩy lễ.
“Rốt cuộc cũng ra ngoài.”
Vừa ra tới, Tiêu Văn liền nhịn không được thở ra một hơi, sờ sờ cái bụng vẫn còn căng, có chút ngại ngùng cúi đầu.
Vừa rồi nàng ăn quá nhiều, thậm chí có thể nói là không giữ tí hình tượng nào.
“Đi thôi, chúng ta đi về trước, ta cứ cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.”
Mộc Phàm nghiêm túc, vừa bước ra liền có dự cảm không tốt.
“Chuyện lớn?”
Tiêu Văn nghe xong cố gắng suy nghĩ, trong lòng lẩm bẩm: “Hẳn là không có chuyện gì, nguy cơ lớn nhất ở kiếp trước chính là con Tinh không cự thú kia, nhưng một hai năm nữa nó mới tới hệ Thái Dương.”
“Yên tâm, ta chắc chắn hiện tại sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, cho dù có cũng không phải hiện tại.”
Nghĩ tới đây, Tiêu Văn tự tin nói.
Xem nàng tràn đầy lòng tin, mấy người khác cũng không nói gì, chỉ cười cười không để trong lòng.
Vù!
Mộc Phàm xé rách không gian, tiên quang cuốn mấy người trực tiếp xuyên qua tầng tầng không gian, về tới địa cầu.
Chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, mấy người đã ở trên địa cầu.
“Rốt cuộc về nhà.”
Ở trung tâm truyền tống Khu thứ nhất, Tiêu Văn vừa đi ra tới liền nhịn không được hưng phấn hô to một tiếng.
Tiếng kêu này lập tức hấp dẫn ánh mắt của vô số người chung quanh.
Lúc này mấy người mới nhận ra chung quanh có rất nhiều binh lính đang canh gác, bầu không khí có vẻ nặng nề cùng khẩn trương.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Hồng trần, Diệp Thiên, mập mạp cảm thấy có điều không ổn, chắc chắn có chuyện rồi.
Mộc Phàm nhíu mày, mở ra bản đồ, cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng cứ cảm thấy một áp lực đang đè nặng không thể xua tan.
“Mau mau mau, mọi người nhanh xếp thành hàng, chuẩn bị theo thứ tự thông qua truyền tống tiến vào dị vực.”
Lúc này, một tên quan chỉ huy đang sắp xếp cho mọi người, bắt đầu chuẩn bị rút lui.
Cảnh này dừng lại trong mắt đám người Mộc Phàm, kẻ ngốc cũng biết là chuyện lớn rồi.
“Đó là...”
Rất mau, mấy người lập tức thấy khắp ngõ đều có màn hình ảo, bên trên đang chiếu một cảnh quay.
Khi nhìn thấy hình ảnh Tinh không cự thú trên màn hình, sắc mặt cả đám đều thay đổi.
“Tinh không cự thú?”
Hai mắt Tiêu Văn trừng to, hoảng sợ hô to: “Sao có thể, sao nó lại xuất hiện, không phải còn hai năm nữa mới tới sao?”
Nàng há hốc mồm, Tinh không cự thú lại xuất hiện vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận